Dịch Khuynh gửi xong một tin nhắn nhưng không ngờ lại nhận được hồi âm sớm như vậy.

Người thường thường phải mất một khoảng thời gian phản ứng kịp rồi mới có thể trả lời tin nhắn, tuy Thẩm Ngang bình thường cũng trả lời rất nhanh, nhưng giờ phút này, hẳn là cậu đang ở trường, hoặc luyện tập hoặc đang đi học phải không nhỉ?

“Nhìn ngon quá.” Người đàn ông ngồi đối diện cô nói: “Tôi muốn chụp lại và thử xem liệu tôi có thể làm món này không.”

Nói xong, anh ta giương mắt cẩn thận liếc nhìn biểu cảm của Dịch Khuynh, hơi không tự nhiên mà quay đầu đi, lỗ tai trở nên đỏ bừng.

“Nấu ăn là sở thích của anh sao?” Dịch Khuynh đặt điện thoại lên bàn rồi hỏi anh ta.

Người đàn ông mỉm cười: “Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng nhờ bà ấy nấu ăn ngon mới theo đuổi được cha tôi, vì vậy bà ấy tin chắc rằng ‘muốn bắt được trái tim một người thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó đã’, nam nữ đều như vậy. Hồi nhỏ ngày nào tôi cũng vui vẻ nấu ăn cho cả nhà, có lẽ tôi bị nhiễm bệnh này rồi.”

Dịch Khuynh tò mò hỏi: “Vậy bây giờ ngày nào anh cũng nấu cơm à?”

“Trừ khi quá bận rộn với công việc, còn lại ngày nào tôi cũng quen làm việc đó.” Người đàn ông dừng lại: “Khi đến cuối tuần, tôi sẽ dành ra một ngày để nấu một bữa ăn thịnh soạn cho cả gia đình.”

Dịch Khuynh có chút mong chờ: “Anh giỏi quá.”

Cô thường gọi đồ ăn mang đi, mở phần mềm đặt đồ ăn mang đi rồi lại đặt ba món liên tiếp.

Người đàn ông do dự vài giây rồi mời cô: “Nếu có cơ hội lần sau... nhờ cô nếm thử tay nghề nấu ăn của tôi nhé?”

Dịch Khuynh đang uống nước, cô nghe vậy liền ngước mắt nhìn đối phương rồi cười nói: “Hi vọng là có cơ hội.”

Điện thoại Dịch Khuynh bỗng reo lên, cô nói xin lỗi với anh ta, thấy đó là tin nhắn trả lời của Thẩm Ngang, sau khi đọc xong, cô trả lời bằng một biểu tượng ngón tay cái.

Thẩm Ngang không trả lời cô nữa.

Bữa ăn kéo dài không đến hai giờ.

Khi thanh toán hóa đơn, Dịch Khuynh đã chủ động đưa ra mã thanh toán.

Lần gặp gỡ này thiên về thu thập tài liệu hơn là một buổi hẹn hò mù quáng, và dù sao thì số tiền đó có thể được studio hoàn trả trực tiếp.

Người đàn ông ngăn cản cô nhưng không được, anh ta ngập ngừng lấy điện thoại ra, ngượng ngùng đỏ mặt hỏi Dịch Khuynh: “Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé?”

Dịch Khuynh do dự hai giây, cầm lấy túi tài liệu, lễ phép cười nói: “Không cần đâu, tạm biệt anh.”

Hai mươi phút trước khi kết thúc công việc, Dịch Khuynh ra khỏi nhà hàng và quay lại studio để ghi lại một vài điểm rút ra từ cuộc họp này để tránh sau này lại bị lãng quên.

Nữ quản lý gõ cửa phòng Dịch Khuynh, cô ấy thò đầu vào, dáng vẻ đầy tò mò: “Cho nên?”

“Cho nên cái gì?” Dịch Khuynh nghiêng đầu không ngẩng đầu lên.

“Chỉ là một cuộc hẹn hò xem mắt thôi mà.” Nữ quản lý tiến đến gần Dịch Khuynh, công khai đi vào văn phòng của cô, trên người cô ấy vẫn còn mùi thuốc lá: “Thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Dịch Khuynh gạch bỏ một dòng và viết lại một dòng khác: “Anh ta thích nấu ăn, cũng có một khuôn mặt đẹp, ăn nói rất có trật tự và lịch sự.”

“Ồ...” Nữ quản lý quan sát vẻ mặt của cô: “Cái này chẳng phải rất phù hợp với điều kiện lúc nãy cô nói sao?”

Dịch Khuynh dùng bút viết nhanh, và sau khi viết ra cảm nghĩ cuối cùng, cô gõ nhẹ vào đuôi bút bi và đặt nó vào ống đựng bút.

Sau đó, cô trả lời câu hỏi của nữ quản lý: “Tôi cũng không biết, chỉ là tôi không có ấn tượng gì cả.”

Nữ quản lý hiểu ra: “Đúng vậy, mọi người trong thị trường hẹn hò mù quáng đều có mục đích mạnh mẽ, nếu điều kiện gần như đáp ứng được, thì mọi người sẽ thử. Thật sự không dễ để kết đôi đâu.”

Dịch Khuynh thu dọn đồ đạc trong tay, tắt máy tính, nhấc điện thoại lên và nói: “Đã đến giờ tan làm rồi.”

“Nhưng đối phương hẳn là rất thích cô đúng không?” Nữ quản lý nháy mắt với Dịch Khuynh: “Không phải anh ta đã hỏi thông tin liên lạc của cô rồi sao?”

“Hả?” Dịch Khuynh dừng lại trước cửa: “Việc trao đổi thông tin liên lạc này có phải là hành vi lịch sự đối với tất cả những người mù quáng không?”

Dịch Khuynh tự hỏi chính mình, sự từ chối của cô thực sự có vẻ chút không đúng.

Nhưng những chuyện rắc rối thôi quên đi, kết bạn WeChat rồi sau này cô cũng sẽ xóa họ mà thôi, thật là rắc rối.

“Thông thường chúng ta trò chuyện trực tuyến một lúc trước khi gặp mặt.” Nữ chủ quản nhàn nhã khoanh tay: “Nhưng gặp mặt trực tiếp mà không trò chuyện thì tình hình lại khác. Nếu không ở lại sau cuộc họp, không lưu lại thông tin liên lạc, vậy chẳng khác nào nói là sẽ không bao giờ liên lạc với trong tương lai nữa sao?”

Dịch Khuynh vẫn nắm tay nắm cửa, âm thầm tự hỏi, ngón tay của cô nhanh nhẹn múa trên tay nắm cửa hai vòng.

Sau vài giây, cô trả lời: “Nhưng nếu cô muốn tìm thông tin liên lạc của ai đó, chỉ cần cô cố gắng, thì sau này nhất định sẽ tìm được thôi.”

Nữ quản lý sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt: “Dịch Khuynh, ý nghĩ này của cô có chút nguy hiểm giống như cố chấp vậy.”

“Thật tốt khi tôi không phải là fan của người nổi tiếng.” Dịch Khuynh nói đùa.

Nữ quản lý không nói nên lời.

“Ngày mai gặp.” Dịch Khuynh vẫy tay và đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này cô đi thẳng từ thang máy đến ga ra ngầm và lái xe về nhà.

Kết quả có thể là do cô ăn tối quá sớm, trước khi đi ngủ, Dịch Khuynh đã cảm thấy hơi đói.

Cô nhớ trong tủ lạnh hình như có một món ăn đã được Thẩm Ngang xử lý sơ qua, nhưng Dịch Khuynh chạy đi tìm cả hai tủ lạnh cũng không thấy, cái miệng hư hỏng không muốn ăn đồ mang đi nên đành thôi, cô dứt khoát tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ sớm.

...

Thẩm Ngang về đến nhà đã là mười giờ tối, thời gian không sớm cũng không muộn.

Đối với những người trẻ tuổi, lúc này cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, đối với một người đã ra xã hội có lịch trình đều đặn như Dịch Khuynh thì vẫn chưa đến giờ đi ngủ.

Nhưng đèn trên lầu của Dịch Khuynh đã tắt.

Cô vẫn chưa về nhà hay có lý do nào đó để cô đi ngủ sớm chăng?

Tóc vàng say khướt nghiêng người về phía Thẩm Ngang: “Cậu đang nhìn gì vậy? Trên trời có sao chăng?”

“Tránh ra.” Thẩm Ngang chán ghét đẩy đối phương đang nồng nặc mùi rượu ra.

Đã qua giờ giới nghiêm ở ký túc xá rồi, một đám sinh viên đại học rõ ràng là say khướt không biết xấu hổ cầu xin Thẩm Ngang để bọn họ qua đêm ở nhà cậu.

Đương nhiên Thẩm Ngang không đồng ý, đám người này suýt chút nữa quỳ xuống đất cam đoan sẽ không quậy phá, ngày mai rời đi sẽ thu dọn sạch sẽ, vì vậy nên cậu mới chịu gật đầu.

Lúc mở cửa, Thẩm Ngang uể oải nói: “Đây là khu dân cư cũ, cách âm không tốt, xin yên lặng giùm.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

“Nhất định phải giữ im lặng, nằm xuống ngủ đi.”

Khi mở cửa, Thẩm Ngang liếc nhìn xuống tầng dưới.

Không thể nhìn thấy gì từ cánh cửa phòng của Dịch Khuynh.

Cậu tặc lưỡi cáu kỉnh, đẩy cửa vào không kiềm chế được sức lực, cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra một tiếng vang lớn khiến nhóm bạn phía sau sợ hãi.

Thẩm Ngang thay dép lê và bước vào phòng không chút do dự, trong khi tóc vàng ở phía sau lẩm bẩm: “Bảo chúng ta im lặng mà lại tự mình ồn ào như vậy...”

Vốn dĩ những kẻ táo bạo muốn khám phá nhà của Thẩm Ngang trong khi say rượu, ít nhất là tìm kiếm những cuốn sách cấm hay thứ gì đó, nhưng thấy Thẩm Ngang rõ ràng đang có tâm trạng không tốt, mọi người đều khôn ngoan cởi giày và tự giác tìm kiếm một nơi thoải mái trong phòng khách rồi nằm bệt xuống.

—— Hôm qua, trong trung tâm giải trí có một chiếc máy đo sức mạnh của nắm đấm, Thảm Ngang suýt chút nữa đã đập nát chiếc máy đó bằng một cú đấm, dĩ nhiên bây giờ không ai muốn thử sức mạnh của nắm đấm đó cả.

Chủ nhà Thẩm Ngang hoàn toàn không ra dáng một chủ nhà gì cả, không hề mời bọn họ nước hay trà, nhưng những người trẻ tuổi kia cũng không ngại, họ cười hi hi ha ha một hồi, và nằm trên sàn trong phòng khách tối đen, trò chuyện cho đến tận khuya mới đi ngủ.

Tóc vàng là người ở gần cửa nhất, sáng hôm sau mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, cậu ta dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.

Thẩm Ngang đang mặc một nửa quần áo vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, cậu đá tên tóc vàng ra khỏi cửa để ngăn tên đó mở cửa.

Tóc vàng nãy giờ vẫn còn mê man, Thẩm Ngang nhanh chóng trừng mắt nhìn lại cậu ta trước khi tiếng “A” thoát ra khỏi cổ họng cậu ta.

Thẩm Ngang ra hiệu tên tóc vàng tránh ra một chút, tên tóc vàng lúng túng bò ra khỏi tầm nhìn của cậu.

Thẩm Ngang nhanh chóng mặc chiếc áo phông trắng vào, cúi đầu kiểm tra quần rồi mới bước tới mở cửa.

Người ngoài cửa đúng là Dịch Khuynh.

“Chào buổi sáng.” Cô chào cậu với vẻ mặt áy náy: “Là chị đã đánh thức em dậy hả? Chị muốn hỏi bữa sáng mà em làm từ hôm trước để ở đâu trong tủ lạnh thế, chị tìm mãi mà không thấy.”

Thẩm Ngang cẩn thận từng chút một mở cửa, một mình chen ra ngoài: “Để em tìm giúp chị.”

Dịch Khuynh nhìn cậu đi ra ngoài, cô nhắc nhở: “Em đã mang theo chìa khóa chưa?”

Thẩm Ngang không còn cách nào khác là tiếp tục diễn trò, quay lại tủ giày ở cửa lấy chìa khóa, lặng lẽ đá một chiếc giày lộ ra ngoài cửa sang một bên.

Ngay khi Thẩm Ngang móc chìa khóa vào ngón trỏ, cậu đang định thu tay về đóng cửa lại, bỗng nghe thấy giọng nói của một cô gái từ trong nhà truyền đến: “Ai thế, còn sớm như vậy...”

Thẩm Ngang chết đứng như trời trồng trước mặt Dịch Khuynh, họ cách nhau chưa đầy một mét.

Cậu có thể nghe thấy rõ ràng, và tất nhiên Dịch Khuynh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Thẩm Ngang đột nhiên quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Dịch Khuynh, đúng lúc nhìn thấy cô nở nụ cười sau khi hơi kinh ngạc: “Quên đi, lúc mua bữa sáng chị sẽ bảo trợ lý mang cho chị một phần.”

Dịch Khuynh nói xong, cô vẫy tay và đi về phía cầu thang, chỉ vào cửa, bảo cậu nhanh chóng vào trong đi.

Thẩm Ngang đóng sầm cửa lại đuổi theo Dịch Khuynh, cậu hốt hoảng nắm lấy cánh tay cô: “Chờ một chút đã!”

Dịch Khuynh cười và an ủi cậu: “Đừng căng thẳng, em đã lớn rồi, chị sẽ không nói với người nhà của em nếu không có sự đồng ý của em đâu.”

“Không phải như chị nghĩ đâu.” Thẩm Ngang hít sâu một hơi lặp lại câu nói: “Không phải như chị nghĩ đâu.”

Dịch Khuynh nghiêng đầu, nhìn qua vai cậu về phía cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài, như đối xử với một đứa trẻ, cô dỗ dành cậu: “Đừng lo lắng, chị hiểu mà, chẳng lẽ chị từng tuổi này rồi mà không hiểu chuyện gì nữa sao?”

Thẩm Ngang bất động đứng trong hành lang, nắm chặt cánh tay của Dịch Khuynh không buông.

Cậu cảm thấy mình như trở lại thành đứa trẻ bất lực trước đây, khi đối mặt với Dịch Khuynh, cậu luôn muốn cho cô thấy mặt tốt nhất và hình ảnh khiến cô hài lòng.

Vì vậy, cậu cẩn thận giấu những vết máu nhỏ giọt và những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Nhìn này, em bình thường mà, chị nhanh thích em đi.

Và khi Dịch Khuynh nhìn cậu, cách nhìn của cô luôn giống như là cô đang nhìn một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Dường như khoảng cách giữa hai người không phải là khoảng cách sáu tuổi, mà là cả một dải ngân hà.

Thẩm Ngang đè nén cảm xúc tiêu cực đang nổi lên trong lòng: “Bên trong không chỉ có một người đâu.”

Dịch Khuynh: “...”

Trong mắt cô thoáng qua một tia bối rối.

Thẩm Ngang vừa nói ra lời này, cậu trầm mặc một hồi rồi lập tức sửa sai: “Có nam có nữ luôn ạ.”

Dịch Khuynh: “...” Cô cũng thoáng lùi lại nửa bước.

Thẩm Ngang: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play