Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngang biết thế nào là càng vẽ càng đen.

Cậu nhắm mắt lại thẳng thắn nói: “Hôm qua sáu người bọn họ uống say, ở cổng ký túc xá lại có người đứng gác, tí nữa họ sẽ về trường đi học.”

Nói xong cậu còn giận dỗi, quay người kéo Dịch Khuynh đi mở cửa: “Chị cứ nhìn qua là biết em không nói dối mà.”

“Được rồi, được rồi.” Dịch Khuynh mỉm cười, hai tay dùng sức giữ chặt cậu: “Chị có bảo là không tin em đâu. Em làm như muốn mổ cả bụng ra cho chị xem bên trong có gì ấy.”

Lúc này Thẩm Ngang mới dừng lại, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt uất ức và trách móc.

Mãi đến lúc này Dịch Khuynh mới cảm thấy sự đè nén trên người Thẩm Ngang hoàn toàn biến mất.

Chẳng lẽ vì cậu cáu kỉnh lúc mới thức dậy nên cô mới cảm thấy thế ư?

Dịch Khuynh khập khiễng lại gần sờ mấy sợi tóc lộn xộn vểnh lên của thanh niên. Cậu cũng ngoan ngoãn cúi đầu cho cô sờ.

Dịch Khuynh chỉ nhìn lướt qua đã thấy nhãn áo lộ ra sau gáy cậu: “Em mặc áo ngược rồi kìa.”

Thẩm Ngang ồ lên. Không biết do cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hay thế nào mà cậu lập tức khoanh tay lại, cầm vạt áo định cởi áo ra.

Dịch Khuynh vội vàng ngăn cản hành động của cậu: “Bao giờ về nhà thì em hãy đổi lại.”

Cởi áo ở hồ bơi và hành lang có sự khác biệt rất lớn!

... Hơn nữa Thẩm Ngang còn vừa nói những lời táo bạo như thế!

“...” Thẩm Ngang dừng lại động tác. Cậu nhìn chăm chú vào Dịch Khuynh mấy giây mới hơi bĩu môi nói: “Hả, thế em vào nhà chị trước nhé. Chúng ta đi thang bộ là được.”

Có lẽ là dưới góc nhìn của một người chị gái, thế mà Dịch Khuynh lại thấy vẻ mặt của cậu hơi đáng yêu.

Cô vừa quay người xuống tầng vừa nói: “Hóa ra lúc mới dậy em cũng sẽ khó chịu à? Hình như hồi nhỏ em không thế này.”

Thẩm Ngang đi theo cô, một lúc sau cậu mới nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Dịch Khuynh lục tung hai chiếc tủ lạnh trong nhà cũng không tìm thấy cái bánh sandwich nào, vậy mà Thẩm Ngang đã tìm thấy nó ngay lập tức.

Dịch Khuynh cho đồ ăn vào túi. Cô nhìn đồng hồ, nhờ thói quen ngủ sớm dậy sớm mà cô vẫn còn khá nhiều thời gian mới đến giờ phải đi.

“Bữa trưa hôm nay thì sao ạ?” Thẩm Ngang dựa vào cửa tủ lạnh hỏi cô.

“Em đặt tạm đồ ăn ở ngoài với mọi người đi.” Dịch Khuynh nói.

Thẩm Ngang hơi dừng lại, tỏ vẻ không quan tâm hỏi: “Tối qua em uống nhiều quá, em có làm ầm ĩ đến chị không ạ?”

“Thế à?” Dịch Khuynh cố gắng nhớ lại: “Tối qua chị đi ngủ sớm, ngủ thẳng đến sáng cũng không tỉnh lại lần nào.”

Tòa nhà cũ này cách âm không được tốt cho lắm, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng Thẩm Ngang đi lại và làm việc nhà trên tầng.

Nhưng hôm qua cô thật sự không nhớ gì cả, chắc Thẩm Ngang hỏi thế vì khách sáo thôi.

Dịch Khuynh đang định ra ngoài thì Thẩm Ngang chợt nhớ ra gì đó, cậu hỏi: “Tối hôm nay chị cũng ăn ở ngoài ư?”

“Đúng rồi.” Dịch Khuynh giật mình nhớ đến: “Mấy hôm nay em đều không cần nấu cơm, bao giờ làm xong mọi chuyện chị sẽ báo em.”

“...” Thẩm Ngang không nói tiếng nào.

Dịch Khuynh quay lại nhìn thì thấy cậu đứng bên cạnh với vẻ mặt buồn bã.

Từ khuôn mặt đến hành động của cậu đều tỏ vẻ “Có phải chị không cần em nữa không.”

“Chị không trừ tiền lương của em đâu.” Dịch Khuynh bật cười, cô nghiêng người về phía cậu: “Chẳng lẽ không phải nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh nên em thấy ngứa tay à?”

Thẩm Ngang dường như bị cô đột ngột tới gần làm cho hoảng sợ, cậu ngửa đầu ra sau. Ngửa được một nửa cậu mới tỉnh táo lại, dùng lực ở bụng mạnh mẽ kéo người lại.

Cậu buồn rầu nói: “Nhưng mà nếu em không nấu cơm, chị lại ăn mấy thứ linh tinh mất.”

Là một người mỗi năm dùng mấy vạn mua đồ ăn vặt, Dịch Khuynh không biết nên trả lời cậu thế nào.

Cô thay đổi chủ đề: “Bao giờ xong việc chị mang quà về cho em được không? Ừm, nên tặng giày đá bóng, máy chơi game, máy ảnh hay là điện thoại kiểu mới đây nhỉ?”

“...” Thẩm Ngang buồn bã nói: “Dịch Khuynh, sao chị biết rõ sở thích của sinh viên nam thế.”

“Nhà thiết kế cũng phải theo kịp thời đại chứ.” Dịch Khuynh mỉm cười, vuốt mái tóc đen lộn xộn của Thẩm Ngang: “Chị đi làm đây, em phải hòa thuận với bạn cùng lớp nhé. Các em còn phải làm bạn bè trong bốn năm đại học đấy."

Khóe miệng Thẩm Ngang giật giật, cậu nghiêm túc nói từng chữ một: “Tất, nhiên, rồi.”

. . .

Thẩm Ngang im lặng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Tóc vàng ngồi cạnh cậu mới ngủ dậy, vuốt vuốt cái trán bị đè tới mức đỏ lên của mình. Cậu ta vẫn còn buồn ngủ mà vươn người, mơ màng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình của Thẩm Ngang: “Công ty hẹn hò? Không phải chứ, Thẩm Ngang, theo quy định thì cậu thiếu bốn tuổi nữa mới đến tuổi kết hôn mà!”

Thẩm Ngang xoay chiếc bút trên tay, nhìn lướt qua tóc vàng, ngay lập tức cậu ta trở nên im lặng.

“Người quen của cậu muốn tìm hiểu à?” Tóc đỏ cũng tò mò nhìn hình ảnh hỏi: “Hay là cậu đang nghiên cứu loại hình thôi?”

Thẩm Ngang không quan tâm đến hai người này.

Lúc nào trang chủ của công ty hẹn hò cũng hiện các thành viên ưu tú nhất. Thẩm Ngang vào mục thành viên nam tìm từng người một.

Tóc vàng nghĩ ngợi một lúc rồi chợt nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi! Có phải chị gái hôm trước muốn đi xem mắt không? Chị gái mới đến gõ cửa sáng nay ấy.”

Chiếc bút trên tay Thẩm Ngang đột nhiên đập vào trán tóc vàng.

Vẻ mặt chủ nhân chiếc bút nghiêm túc: “Ai cho cậu gọi cô ấy là chị gái?”

Lại còn gọi tận hai lần?

Tóc vàng bắt được chiếc bút rơi xuống trên trán, vừa ngạc nhiên vừa oan ức: “Chị ấy đã đi làm rồi thì chắc chắn là nhiều tuổi hơn tôi, tôi không gọi là chị gái thì phải gọi là em gái à?”

Cậu ta nói cũng đúng.

Nhưng từ trước đến giờ cậu chỉ nói đạo lý trước mặt Dịch Khuynh mà thôi.

Cậu y như vị vua tàn bạo, ngang ngược nói: “Dù sao thì cậu cũng không được gọi như thế.”

Tóc vàng: “...Tôi không gọi thế nữa là được chứ gì? Vậy cô ấy muốn đi xem mắt à?”

Tóc vàng vừa nói xong thì Thẩm Ngang tìm được một người đàn ông đã từng gặp Dịch Khuynh trong danh sách hội viên công khai.

Cho dù cách một con đường và lớp kính cửa sổ, Thẩm Ngang cũng nhớ như in khuôn mặt của người này.

Cậu không nói lời nào, dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông kia.

Dịch Khuynh lần lượt gặp bốn người đàn ông khác nhau.

Ở cùng một nhà hàng, cùng một khoảng thời gian và cùng là lần đầu tiên gặp họ.

Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp.

Thẩm Ngang kiểm tra trong thành phố, sau khi loại trừ những chỗ quan trọng, cậu nhanh chóng tìm được công ty hẹn hò này.

Dịch Khuynh thật sự đi xem mắt.

... Nói cách khác, Dịch Khuynh muốn kết hôn.

“... Thẩm Ngang.” Tóc đỏ nuốt nước bọt: “Vẻ mặt cậu thật đáng sợ.”

Thẩm Ngang ‘bang’ một tiếng đóng máy tính lại, đập mạnh khuôn mặt người đàn ông trên màn hình vào bàn phím máy tính.

. . .

Dịch Khuynh không ngừng xem mắt bốn người. Có hôm cô còn gặp hai người liên tiếp, nhưng ngày hôm đó cô lại không vui vẻ lắm.

Dịch Khuynh nói chuyện trên trời dưới đất với người bạn làm ở công ty hẹn hò, cô còn tiện thể nhắc đến chuyện này: “Có phải trước đây hai người họ quen biết nhau không, giữa bọn họ có vấn đề gì ư?”

Vẻ mặt người bạn không biết nên nói thế nào: “Dịch Khuynh, tớ rất tò mò cậu nghĩ gì về bản thân.”

“Tớ là một người không muốn tiếp xúc với xã hội và muốn nghỉ hưu sớm.” Dịch Khuynh lười biếng chống tay lên cằm: “Cậu đến muộn mười phút, thế nên tớ đã tan làm rồi.”

“Tớ cũng rất muốn tan làm đúng giờ như cậu.” Người bạn này thở dài mở máy tính lên làm việc: “Tóm lại là cậu không vừa ý ai trong bốn người này ư?”

“Không phải, chẳng qua là tớ đã biết những chuyện mình cần biết rồi.” Dịch Khuynh chợt dừng lại: “Trước đây tớ không hiểu về nhu cầu của đàn ông nên bây giờ muốn bù đắp lại thôi. Đến tuần sau tớ bắt đầu làm việc được rồi, nhắc đến chuyện này tớ còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”

Người bạn trêu ghẹo cô: “Cho nên cậu có muốn mời tớ ăn một bữa để cảm ơn không?”

“Chỉ một bữa cơm thôi ư?” Dịch Khuynh đưa thực đơn cho cô ấy: “Vậy cậu chọn món ăn đi.”

“Tớ chỉ đùa cậu thôi.” Người bạn dở khóc dở cười: “Lúc trước cậu cũng giúp đỡ mà tớ chưa có cơ hội trả lại. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Dịch Khuynh sửng sốt, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn cơm cùng cô ấy.

“Tớ và bạn trai có hẹn ăn cơm ở gần đây nên tiện đường đi gặp cậu ấy mà.” Người bạn cầm túi xách lên, lại tò mò hỏi: “Cậu không muốn biết thái độ của bốn người đàn ông kia thật ư?”

Dịch Khuynh lắc đầu: “Tớ không có hứng thú.”

Người bạn tiếc nuối tạm biệt cô: “Thế thì thôi vậy, bao giờ có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cho cậu người thích hợp hơn. Dù sao năm nào cũng có rất nhiều người ưu tú đến tuổi kết hôn đăng ký tìm bạn đời.”

Dịch Khuynh im lặng suy nghĩ, nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn cả buổi mới gọi phục vụ tính tiền. Cô vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại: “Thẩm Ngang, lát nữa chị sẽ về nhà ăn cơm.”

Nói xong cô mới thấy vẻ mặt ngạc nhiên của người bạn vừa đi khỏi. Cô trả lời cô ấy bằng ánh mắt khó hiểu.

Người bạn nhíu mày, lắc đầu đi mất.

Dịch Khuynh: ...?

“Chị làm xong công việc tạm thời rồi ạ?” Giọng Thẩm Ngang truyền ra từ điện thoại: “... Công việc của chị có suôn sẻ không?”

“Rất suôn sẻ, còn tốt hơn so với suy nghĩ của chị nữa.” Dịch Khuynh nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy chị tưởng hôm nay không làm xong việc, bây giờ em có tiện nấu cơm không? Nếu không thì...”

“Tiện ạ.” Thẩm Ngang ngắt lời cô: “Lúc nào em cũng tiện cả.”

Dịch Khuynh hả một tiếng, nói tiếp: “Lâu lắm rồi chị không gặp chú Thẩm và dì rồi, cả Thẩm Việt nữa. Đúng lúc đang là cuối tuần, chị sang nhà em thăm mọi người nhé?”

“... Họ đi công tác rồi ạ.” Thẩm Ngang nói.

“Họ bận thế à.” Dịch Khuynh hơi tiếc nuối: “Thế để lần sau đi vậy, công việc của chị sắp tới bận rộn hơn rồi.”

Thẩm Ngang ‘dạ’ một tiếng rồi truyền đến một tiếng động lạ.

Dịch Khuynh đang muốn ngắt máy thì chợt sững lại, cô tỏ vẻ xin lỗi làm động tác ý bảo nhân viên phục vụ chờ một chút: “Thẩm Ngang? Tiếng động vừa nãy là gì thế?”

“... Không có gì đâu ạ.” Thẩm Ngang trả lời chậm mất mấy giây, giọng điệu cậu vẫn bình tĩnh như cũ: “Em vừa kết thúc buổi huấn luyện thôi.”

“Em đang định từ trường học về hả? Chúng ta gọi người giao đồ ăn đến cũng được.” Dịch Khuynh nói tiếp: “Không cần vội, hôm nay chị không đói lắm.”

“... Vậy chị nhớ lái xe cẩn thận.” Thẩm Ngang tắt máy.

Dịch Khuynh vừa nói công việc “rất suôn sẻ” làm Thẩm Ngang suýt thì làm rơi điện thoại vào trong nước, chiếc điện thoại nổi trên mặt nước mất mấy giây, mùi nước trong bể bơi xộc thẳng vào mũi cậu.

“Rất suôn sẻ” trong lời nói của cô là suôn sẻ kiểu “Thẩm Ngang, chị tìm được bạn trai phù hợp với mình rồi. Chị quyết định hẹn hò với anh ấy, lấy kết hôn làm tiền đề” hay là kiểu “Thẩm Ngang, tháng sau em nhớ đến lễ cưới của chị” nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play