Nhà Tô Nguyễn cách siêu thị rất gần, nhưng đây gần như là lần đầu tiên cô đi mua sắm ở siêu thị, cô không hề biết hóa ra siêu thị có thể bán nhiều đồ như vậy. Khi đi ngang qua cửa hàng ăn vặt, cô đã không thể bước đi nổi nữa, nhìn một đống đồ ăn vặt mà chảy nước miếng.
Tạ Trì Yến có chút mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là cậu có muốn ăn trưa hay không?”
“Muốn!” Cô gật đầu ngay lập tức, cô quay lại rồi chỉ chỉ vào gói khoai tây chiên vị sữa chua trên kệ trên cùng của hàng đồ ăn vặt, lúc này chỉ còn lại một gói cuối cùng: “Tôi cũng muốn ăn cái đó.” Cô kiễng chân lên, đầu ngón tay chạm tới gói khoai tây chiên, nhưng mãi vẫn không thể lấy xuống được. Dùng sức nhảy lên, cuối cùng cô đã lấy được gói khoai tây chiên. Dáng dấp của cô cũng đâu có thấp, dù gì cũng cao 1m65, nhưng sao cái kệ này lại cao thế này nhỉ?
Bỏ gói khoai tây chiên vào xe đẩy, cô lại nhìn lên các món đồ ăn vặt khác, nhìn chúng hấp dẫn làm sao.
Tạ Trì Yến nhìn thấy bộ dạng chẳng ra làm sao của cô, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cúi người xuống nhặt lấy gói khoai tây chiên trong xe đẩy của cô, nhấc tay lên, dễ dàng đặt gói khoai tây chiên lên cây cầu được xây dựng bằng đồ ăn vặt ở một bên. Cây cầu cao hơn nhiều so với kệ hàng, Tô Nguyễn trơ mắt nhìn hành động của anh với biểu cảm khó coi.
“Cậu... cậu…” cô tức giận đến mức không thốt nên lời, chuyện này đúng là làm người ta vô cùng tức giận mà!
Tạ Trì Yến không hề cảm nhận được sự tức giận của cô: “Nếu còn không đi mua thức ăn thì cậu đừng hòng ăn cơm trưa nữa.” Anh liền đẩy xe đẩy đi luôn.
Vẻ mặt Tô Nguyễn như sắp khóc, so sánh với gói khoai tây chiên thì cô vẫn lựa chọn Tạ Trì Yến tự tay làm cơm hơn. Nhưng mà cái con người này, ỷ vào mình dáng dấp cao, đúng là đáng ghét mà!
Cho đến lúc thanh toán, Tô Nguyễn vẫn buồn buồn không vui như cũ, cô đi theo sau lưng Tạ Trì Yến, vung tay ra rất nhiều nắm đấm hướng về anh, cuối cùng vẫn không dám động thủ. Chỉ cúi đầu chán nản, cho đến khi nhìn thấy một đôi tình nhân ở quầy thanh toán tiện tay cầm một hộp BCS trước mặt bọn họ.
Con ngươi của Tô Nguyễn đảo một vòng, cười hai tiếng hehe, lấy tay kéo vạt áo Tạ Trì Yến: " Đó là kẹo cao su à, tôi cũng muốn ăn".Tay cô chỉ vào BCS với khuôn mặt đầy ngây thơ trong sáng.
Tạ Trì Yến nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nhìn một cái, cả người cứng đờ, giả vờ như không nghe thấy cô nói gì.
Tô Nguyễn không hề ngần ngại, tiếp tục kéo kéo tay của anh: “Tôi muốn ăn kẹo cao su.”
Gân xanh trên trán Tạ Trì Yến giật một cái : “Tô Nguyễn, cậu quậy đủ rồi đó.”
“Chẳng lẽ đó không phải kẹo cao su sao?"” Cô vẫn giả bộ như không hề biết gì, vươn tay ra cầm một hộp BCS rồi liền ném vào xe đẩy.
Tạ Trì Yến trợn mắt hung dữ nhìn cô, cúi người nhặt hộp BCS lên rồi ném sang kệ hàng bên cạnh với tốc độ siêu nhanh, cứ như đó là virut vậy.
Tô Nguyễn chu miệng: “Tạ Trì Yến, cậu quá đáng rồi đó, đã không cho tôi ăn khoai tây chiên rồi, đến kẹo cao su cũng không cho, cậu có ý gì vậy hử?”
Còn có hai người đang đứng xếp hàng phía sau bọn họ, lúc này, nụ cười đè nén đã không còn khống chế được, bầu không khí xung quanh rất vui vẻ .
Tạ Trì Yến cảm thấy đầu mình có chút to ra, anh quay đầu nhìn Tô Nguyễn, cô mở một đôi mắt to nhìn anh, cứ như thật sự không biết đó là cái gì vậy.
Cuối cùng đến bọn họ thanh toán rồi, sau khi thanh toán nhanh hóa đơn, Tạ Trì Yến liền kéo tay Tô Nguyễn chạy một mạch ra ngoài, còn loáng thoáng nghe thấy những trận cười vang lên phía sau bọn họ.
Đi ra ngoài siêu thị, dường như Tô Nguyễn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại chất vấn anh: “Tạ Trì Yến, tại sao cậu không cho tôi mua kẹo cao su?”
Tạ Trì Yến rốt cuộc không nhịn được nữa, buông tay cô ra, trợn mắt hung dữ nhìn cô : “Cậu đừng nhắc tới kẹo cao su nữa.”
“Oh~~~” Giọng điệu tỏ vẻ buồn rầu. Đột nhiên anh xoay người qua phía sau, Tô Nguyễn không nhịn được ôm bụng cười, ài ya, người này cũng thật đáng yêu đấy chứ, thật sự nghĩ rằng cô không biết đó là BCS à, cô không chỉ biết cái đó là cái gì, mà còn biết nó dùng cho chuyện gì nữa cơ.
Bời vì chuyện này mà cả ngày nay dường như khuôn mặt Tạ Trì Yến hơi đen, giao cho cô một đống bài tập lớn, Tô Nguyễn ở sau phản kháng yếu ớt, nhận lấy lượng bài tập còn nhiều hơn so với lúc đầu, vì vậy không dám phản bác nữa. Cô tủi thân ấm ức làm đề, nói cũng không dám nói nhiều hơn một câu.
Vào buổi chiều lúc Tạ Trì Yến chuẩn bị tan làm, Tô Nguyễn vẫn đang liều mạng làm bài tập, nhìn thấy anh đứng lên chuẩn bị rời đi, cô vội vàng mở miệng: “Tôi tiễn cậu một đoạn.”
“Không cần đâu.” Anh mở miệng lạnh lùng nói.
Tô Nguyễn không quan tâm anh từ chối, mặc một chiếc áo khoác lông vũ vào rồi kéo cửa ra, còn quay đầu thúc giục anh: “Đi thôi.”
Tạ Trì Yến nhìn cô một cái, đi ngang qua cô, dẫn đầu đi ra ngoài trước, Tô Nguyễn đóng cửa một cái rồi đi theo sau lưng anh như một cái đuôi nhỏ.
“Tạ Trì Yến, đề hôm nay thật khó à, rất nhiều chỗ tôi không biết làm.” Lúc đầu cô không biết nên nói gì.
“Thì luyện tập nhiều vào.”
“Nhưng tôi đã luyện rất nhiều rồi mà vẫn không biết làm.”
“Mới có hai bài kiểm tra mà đã là nhiều rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, hầu như tôi không làm bài tập về nhà mà.” Cô ra vẻ đắc chí.
“...”
“Tạ Trì Yến, hôm nay tôi học một tác phẩm, trong đó có một câu là: “Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến”, cậu đã từng nghe bài thơ này chưa?” Tô Nguyễn không biết nên nói gì tiếp nữa.
“Chưa.”
“Cậu nói dối, chúng ta đã từng học bài thơ này rồi mà.”
“...”
“Vậy sau này tôi gọi cậu là Yến Yến có được không, dễ thương biết bao nhiêu.”
“Không được.”
“Yến Yến.” Tô Nguyễn không thèm quan tâm đến anh, cứ như vậy mà gọi tên anh, cảm thấy cái tên này thực sự rất hay. Thật ra thì khi cô nhìn thấy bài văn này trong giờ học, phản ứng đầu tiên của cô là: đây là tên của Tạ Trì Yến, khi nào cô có thể đứng trước mặt anh gọi anh là Yến Yến đây.
Đương nhiên Tạ Trì Yến làm như không nghe thấy gì, nhìn một cái cũng không thèm nhìn cô, mặc cho Tô Nguyễn ở ngay bên cạnh gọi không ngừng cái tên Yến Yến, Yến Yến.
Mới đầu Tạ Trì Yến còn cảm thấy có hơi ồn ào,về sau lại dần dần cảm thấy quen thuộc.
Tô Nguyễn bỗng nhiên không mở miệng nói nữa, anh thấy khá kì lạ nên quay đầu lại.
“Tôi phải đi về rồi.” Cô cười híp mắt nói.
Tạ Trì Yến gật đầu một cái.
“Vậy cậu đứng ở chỗ đó nhìn tôi cho đến khi không nhìn thấy tôi nữa nhé.” Mặc dù chỉ cách nhà cô không quá năm phút đi bộ.
Tạ Trì Yến gật đầu một cái giống như cũ.
Tô Nguyễn yên tâm rời đi, đi được một bước lại quay đầu, mỗi lần đều nhìn vào mắt Tạ Trì Yến với vẻ mặt tươi cười, làm anh không bình tĩnh được.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tô Nguyễn đâu nữa, Tạ Trì Yến mới xoay người rời đi, cô là con gái, bảo anh đứng nhìn cô về cũng không có gì lạ. Chỉ là Tạ Trì Yến cảm thấy không được tự nhiên một chút, nhìn cô rời đi, luôn cảm thấy khá là thân thiết, nhưng thực tế quan hệ bọn họ đâu có tốt như vậy.
Anh hoàn toàn không biết, mục đích của Tô Nguyễn chính là để cho anh ở đây nhìn cô rời đi, dần dần có thêm tình cảm.
***
Cách mấy ngày sau vụ kẹo cao su thì Tô Nguyễn bỗng nhiên nhận được một bưu phẩm, là được mua ở trên taobao, vẫn chưa xé bỏ lớp niêm phong. Người nhận hàng viết tên cô ,Tô Nguyễn mặt đầy khó hiểu, cô xé mở ra nhìn thì:
......................
Là một cuốn sách giáo dục giới tính!
Tô Nguyễn suy nghĩ một chút liền biết ai là người mua cho mình, bởi vì bên trong còn có một tờ giấy nhỏ viết: “Xin đừng nhầm lẫn BSC với kẹo cao su nữa nhé ~”
Tô Nguyễn cảm thấy hơi xấu hổ, cảm giác lúc này của cô giống như bị Tạ Trì Yến đùa giỡn vậy. Cô không cam lòng chịu yếu thế, vì vậy liền gửi tin nhắn cho anh: “Tôi nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của cậu rồi, để báo đáp lại, tôi cũng mua thứ tốt cho cậu à nha ~”
Tô Nguyễn lập tức lên mạng đặt một cái gì đó, người nhận hàng là Tạ Trì Yến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT