Từ thứ hai đến thứ sáu Tạ Trì Yến sẽ không tới phụ đạo cho cô, vì vậy ngày thứ hai đầu tiên trong tuần, cô dậy muộn!!! Tô Kỳ cũng như cô, rốt cuộc thì giờ đây hai người họ đã trở thành một đôi anh em khó khăn, ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn, hai người vội vội vàng vàng rửa mặt xong liền cầm cặp sách chạy tới trường học.

Khi đến trường thì còn hai phút nữa là vào lớp, nhưng Tô Nguyễn đau thương phát hiện, cô quên mang thẻ học sinh!

Tô Kỳ cười trên nỗi đau của người khác, hất hất cằm về một hướng khác: “Em có thể chọn chui lỗ chó, hoặc là trèo tường.”

Cô không muốn chọn chút nào! Cô rối rắm đứng yên tại chỗ.

Tô Kỳ huýt sáo: “Vậy anh đi trước đây, em cứ từ từ mà nghĩ.” Anh cười rất đáng đánh đòn, cúi đầu nhìn đồng hồ của mình: “Em còn có 1 phút 30 giây thôi đó nha, nha, nha.” Nói xong, lướt qua cô chạy đi, nhanh như một cơn gió.

Tô Nguyễn căm tức nhìn chằm chằm anh ấy, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng anh ấy. Vẻ mặt cô đau khổ, do dự mà đi sang bên cạnh, chẳng lẽ thật sự phải leo tường à? Trước khi đi còn cảm thấy rất rất không muốn, còn quay đầu nhìn lại cổng trưởng.

Bỗng nhiên, mắt Tô Nguyễn sáng lên. Cô thấy Tạ Trì Yến và mấy người mặc áo sao đỏ đứng tại cổng trường. Bọn họ nói chuyện gì đò, sau đó mấy bạn học sinh kia cùng nhau rời đi, đổi lại thành Tạ Trì Yến canh ở trước cổng.

Tô Nguyễn lập tức cơ hội đã đến, cô có thể không cần leo tường nữa rùi, hí hí hí.

Lấy cái gương nhỏ ra, cô khẽ mỉm cười với mình trong gương. Ừm hửm, nụ cười, hoàn mỹ!

Cô đi đến cổng trường, giả vờ như vừa mới nhìn thấy Tạ Trì Yến, khuôn mặt nở nụ cười mình vừa mới luyện tập: “Tạ Trì Yến, thật trùng hợp nha!” Định coi như cái gì cũng không biết mà lướt qua người anh.

Không ngờ Tạ Trì Yến tóm lấy cánh tay cô: “Thẻ học sinh của cậu đâu?”

Cô cười, càng thêm rạng rỡ mê người: “Tôi quên mang thẻ học sinh rồi.”

Tạ Trì Yến hừ lạnh một tiếng: “Vậy cậu về nhà lấy đi.”

Trường THPT An Thành có nội quy rất nghiêm khắc, trong đó có một quy định rõ ràng là không có thẻ học sinh sẽ không được vào trường.

“Quan hệ giữa chúng ta còn cần phải nghiêm túc như vậy nữa sao?” Cô ghé sát vào, cười càng tươi tắn hơn.

“Chúng ta có quan hệ gì?” Tạ Trì Yến cười lạnh.

“Quan hệ phổ cập tri thức khoa học có tính giáo dục đó nha ~”

Tạ Trì Yến cắn răng, nhìn nụ cười như hoa trên mặt cô, quả thực là không biết liêm sỉ!

Tiếng chuông đi học bỗng nhiên vang lên khiến Tô Nguyễn lập ý phải làm học sinh ngoan lập tức hơi hoảng.

Vừa thấy dáng điệu bộ này của cô, Tạ Trì Yến ngược lại đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn cứ tóm chặt lấy cánh tay cô không buông, cười như không cười.

Lúc này, nụ cười trên mặt Tô Nguyễn đã dập tắt, thay vào đó chính là vẻ mặt cún con đáng thương vô cùng. Tay cô đặt trước ngực, giọng điệu đáng thương, nước mắt chực trào: “Tạ Trì Yến, xin cậu đó, tôi bị muộn rồi, cho tôi đi vào đi mò. Cơm sáng tôi không kịp ăn đã phải chạy vội tới trường, chỉ là vì không muốn đến trễ đó.”

Đối mắt với đôi mắt ngấn lệ của cô, Tạ Trì Yến không được tự nhiên quay đầu đi, tay cứ thế mà buông ra. Anh vẫy vẫy tay: “Đi nhanh lên.”

Xem dáng vẻ này là có vẻ thả cô một con ngựa*, Tô Nguyễn cảm kích: “Cảm ơn cậu nha, tôi đi trước đây!”

Cô chạy lướt qua người anh, tạo ra một cơn gió.

Vài giây sau, Tạ Trì Yến mới quay đầu nhìn lại bóng lưng cô, cô thật sự giống như cô bé của gió vậy. Khi làm nhiệm vụ, trước giờ anh không màng đến tình riêng, vậy mà lần này khi nghe thấy cô nói vẫn chưa ăn sáng, lại nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, không hiểu sao mềm lòng.

Tô Nguyễn vội vàng chạy vào phòng học, vừa kịp sớm hơn giáo viên một bước. Mãi đến khi ngồi vào chỗ cô mới thở ra một hơi.

“Chị Nguyễn, chị đã liên tục bảy ngày không tới muộn rồi á, WoW.” Liêu Thành Hạo ngồi sau vội vàng check-in cho cô.

Tô Nguyễn nói không đến trễ, chỉ cần là tiến vào phòng sớm hơn giáo viên là cũng đủ. Ừ thì, là người nhiều khi cũng cần khoan dung với mình hơn một chút mà.

Tô Nguyễn quay đầu lại, lộ ra nụ cười cổ vũ: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì, mỗi ngày giám sát chị đi học đúng giờ.”

Tiết đầu là tiết toán của Phạm Thế Vinh, qua hai tuần phụ đạo của Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn tự giác trình độ toán học của mình đã có phần tăng lên. Vào tiết của giáo viên toán, cô đã có thể nghe hiểu được một phần đơn giản nhất, thật là một chuyện đáng để ăn mừng mà.

Nhưng mà phần lớn, cô nghe vẫn như là lọt vào trong sương mù. Bình thường cô cũng ở trạng thái này, nhưng mà cô có thể luôn duy trì động tác xem bảng đen.

Chỉ là hôm nay, Tô Nguyễn thật sự là không nghe được tiếp, hiện tại cô rất đói, QAQ.

Cửa sổ mở hé ra một khe nhỏ, mùa đông ở miền nam rất lạnh nên phòng học vẫn luôn được thông khí, không thể đóng cửa sổ kín mít được. Nhưng thế thì khổ Tô Nguyễn ngồi bên cạnh cửa sổ, cả người cô co rúm thành cái bánh chưng, nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh.

Cô nhớ tới cuốn tiểu thuyết thức đêm đọc tối qua, sáng sớm mỗi ngày nam chính đều chịu thương chịu khó mang bữa sáng đến cho nữ chính. Tô Nguyễn chống cằm, cô cũng muốn có người đưa bữa sáng cho cô.

Thế mà, tại vậy không có ai chớ? Guy sờ má??? Cô tự nhận là mình cũng không kém mà, vậy tại sao cô trọng sinh trở về lâu như vậy rồi mà chưa từng nhận được bức thư tình nào!!! Dựa theo tình tiết trong ngôn tình, hẳn là cô sẽ nhận được rất nhiều quà tặng mới đúng.

Loại nghi vấn mang tính bí mật quốc gia này, Tô Nguyễn chỉ có thể lén lút hỏi Úy Thanh Tử.

Úy Thanh Tử là điển hình của học sinh ba tốt, nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc làm bài tập, quả thực là trái ngược hoàn toàn với cô. Sau khi nghe được câu hỏi của Tô Nguyễn, Úy Thanh Tử có chút giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phức tạp: “Nguyễn Nguyễn, không phải chính cậu nói là phải làm một đóa hoa bá vương sao?”

??? Đây đúng là cô nói, quả nhiên là thời kỳ thanh xuân con người ta rất dễ nhiễm phải thứ bệnh kỳ quặc mà.

“Chẳng lẽ cậu không muốn làm hoa bá vương à?” Úy Thanh Tử khi nói ra ba chữ kia thì không nhịn được mà cười.

Chẹp… Cô có thể nói không được không? Cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một cô tiên nhỏ mà thôi, nếu mà được chọn thì cô hy vọng là cô tiên nhỏ của Tạ Trì Yến.

Chỉ là, hiện tại nghĩ vậy thì có hơi nhiều. Cô nằm lên bàn, đói đến mất hết sức lực, chỉ thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem giờ, đếm ngược thời gian tan học.

Chuông tan học vừa tan lên, Tô Nguyễn liền lấy tốc độ trăm cây trên giờ, gấp gáp chạy ra ngoài phòng học.

Chỉ là vừa đi tới cửa đã bị anh Phạm ngăn lại.

“Tiết này em đi học không có nghiêm túc đâu đấy!”

Tô Nguyễn lập tức khẩn trương.

“Tới văn phòng đi, thầy sẽ kèm riêng cho em.”

“A?!” Cô mắt cho O miệng chữ A, từ khi nào học tra* như cô có đãi ngộ như vậy.

*học tra: Học sinh kém

“Sao? Kinh ngạc lắm hả?”

Tô Nguyễn yên lặng ngậm miệng lại, không, thật ra thì cũng không phải!

Nhưng mà anh Phạm là không cho cơ hội từ chối, lần kèm riêng này mất cả mười phút. Đến tận khi chuông vào học vang lên thì anh Phạm mới ngừng nói.

“Tô Nguyễn này, thầy đánh giá cao về em, nếu em học tập thật tốt thì chắc chắn sẽ có thể vượt qua… Ừm…” Vượt qua ai chứ? Vậy thì không dễ lắm à nha.

“Vượt qua Tạ Trì Yến sao?” Tô Nguyễn lập tức có hứng thú, không ngờ kỳ vọng của anh Phạm với cô lại cao như vậy.

“Người có mục tiêu cao là chuyện tốt, nhưng cũng phải thực tế chút. Trước tiên chúng ta đặt ra mục tiêu nhỏ nhỏ, như là thi được lên trước hạng 50 trong lớp thì thế nào?”

“Ò…” Tô Nguyễn vô cảm. Vậy thật biết ơn thầy lắm đó, lớp học cũng chỉ có 56 học sinh, thế mà kỳ vọng của thầy với em cũng lớn quá đi mà!

Vừa ra khỏi văn phòng, Tô Nguyễn lại càng cảm thấy đói.

Cô nhìn hành lang, hiện tại không còn một bóng người, không thì nhân lúc này đi mua bữa sáng nhỉ?

Nói làm là làm, khi đang chuẩn bị hành động, Tô Nguyễn đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu lên nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play