Lần đầu tiên Tô Nguyễn mong ngóng có người đến giám sát chuyện học tập của mình đến như vậy, mắt thấy đã sắp đến chín rưỡi nhưng Tạ Trì Yến không chỉ không tới mà còn không thèm gọi một cuộc điện thoại nào, trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện một linh cảm không tốt lắm, không phải là anh gặp tai nạn trên đường đến đây đấy chứ! Bị chính mình nhớ lại chuyện cũ làm cho sợ hãi, Tô Nguyễn quyết định ra ngoài đi tìm anh.
Nhưng khi vừa mới mở cửa cô đã nhìn thấy Tạ Trì Yến đang đứng trước cửa nhà mình, tay giơ lên giống như đang chuẩn bị gõ cửa.
“Cậu đến muộn rồi.” Vẻ mặt Tô Nguyễn không vui.
“Thật ngại quá. Trong nhà có chút chuyện nên mới chậm trễ.” Anh thấy có lỗi: “Cậu đã làm xong bài tập chưa?”
Sắc mặt của Tô Nguyễn lập tức trở nên dễ nhìn hơn nhiều, cô lấy thành quả lao động suốt mấy tiếng đồng hồ của mình từ trong cặp sách ra, cười hi hi nhìn anh: “Cậu nhìn thử xem, có phải tôi đã tiến bộ rất nhiều đúng không?”
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của cô, Tạ Trì Yến khẽ nhếch đuôi lông mày lên, nhưng khi mở cuốn vở bài tập ra, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
“Đây là tiến bộ của cậu đấy à?”
Tô Nguyễn lại gần nhìn, chỉ thấy một đống dấu gạch chéo đỏ chói tràn lan trên bài làm của mình: “Tôi đã cố gắng hết sức…” Nếu anh biết đêm qua cô thức đến gần sáng để làm xong thì có thể cảm động một chút được không.
Sắc mặt của Tạ Trì Yến càng kém hơn, anh nhìn dáng vẻ tủi thân của Tô Nguyễn, có một loại cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép: “Trước tiên cậu học thuộc lòng mấy công thức này cho tôi!” đưa cho cô một cái máy tính xách tay: “Trên đó là mấy công thức tôi muốn cậu học thuộc.”
Tô Nguyễn nhận lấy, vừa mở ra nhìn đã thấy những dòng chữ ngay ngắn của cậu, chữ giống như người. Đột nhiên cô không còn thấy đau lòng nữa, nở một nụ cười với Tạ Trì Yến: “Được, tôi đi học thuộc ngay đây.”
Cô có thói quen ngồi cạnh cửa sổ để học thuộc lòng, làm như vậy thì tương đối mất tập trung, thường xuyên ngó qua cửa sổ nhìn người phía dưới. Hôm qua Tạ Trì Yến nhìn thấy cô thất thần đã hung dữ phê bình cô một hồi, vậy nên hôm nay Tô Nguyễn vô cùng cẩn thận, thi thoảng mới dám liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là hôm nay… Có điều gì đó rất lạ, cô đã nhìn ra ngoài cửa sổ rất nhiều lần rồi nhưng Tạ Trì Yến không hề nhắc nhở cô. Tô Nguyễn cũng không dám quay đầu lại, rất sợ phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của anh. Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên, hôm nay Tạ Trì Yến bị làm sao vậy.
Cô dè dặt quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Tạ Trì Yến nằm ngả người trên ghế sô pha, hai mắt anh nhắm chặt, lông mày nhíu lại thành chữ “Xuyên”, một tay anh vắt ngang trên trán, tay còn lại đặt trên bụng, vừa nhìn qua đã biết là không thấy thoải mái.
Tô Nguyễn lập tức lo lắng: “Tạ Trì Yến, cậu bị làm sao thế?” cô chạy đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu đó, cô nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của anh.
Tạ Trì Yến từ từ mở mắt ra: “Không sao cả, cậu học thuộc công thức chưa?”
Tô Nguyễn lo lắng đến mức nước mắt sắp chực trào ra, người này nhìn thế nào cũng không giống khỏe mạnh gì cả, đã như vậy còn quan tâm cô đã học thuộc công thức hay chưa.
“Cậu đến bệnh viện khám đi, để tôi gọi 120.”
Cô vừa mới lấy điện thoại ra đã bị anh ngăn lại: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện đâu.”
“Không được, cậu phải đi!” Cô không hề nhường bước.
Tạ Trì Yến vẫn nắm chặt tay cô như cũ, không cho cô mở điện thoại di động lên, sau đó mấp máy môi, chậm rãi mở miệng: “Tôi chỉ hơi đau dạ dày thôi.”
“Cậu chưa ăn sáng à?”
Anh gật đầu: “Trong nhà có chút chuyện.”
“Vậy sao cậu không ăn rồi hẵng đến?”
Anh liếc mắt nhìn cô: “Đây là công việc của tôi.”
Kinh nghiệm như vậy, nếu là cô, cô chắc chắn không đi được, kiếm tiền sao có thể quan trọng bằng sức khỏe của mình được.
“Vậy tôi đi mua cho cậu ít thuốc.”
Anh không nói chuyện, thầm chấp nhận.
Bên cạnh nhà Tô Nguyễn có tiệm thuốc, chạy qua chạy lại chỉ mất năm phút đồng hồ. Sau khi mua thuốc về rồi cho Tạ Trì Yến uống, chân mày của anh cuối cùng của giãn ra.
“Không được, cậu phải ăn chút gì đó nữa.”
Tô Nguyễn đứng lên mở tủ lạnh ra. Tủ lạnh trống không, cô hết đường xoay xở, không bột đố gột nên hồ, huống chi cô cũng không khéo tay.
Bỗng nhiên cô nhớ ra cái gì đó, chạy vào phòng bếp, mở tủ trên vách tường ra, bên trong quả nhiên vẫn còn một gói mì sợi, cô quay đầu giơ gói mì lên với Tạ Trì Yến: “Để tôi nấu mì cho cậu ăn.” Đây chính là cơ hội tốt, thành công ôm đùi hay không thì phải dựa vào tài nấu nướng của cô rồi!
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Tô Nguyễn xuống bếp, nhưng cô không tự tin với tài nấu nướng của mình lắm.
Thật đáng tiếc, sự tự tin của cô là một sai lầm. Ngay cả bật bếp cô cũng không biết bật.
Cuối cùng vẫn là Tạ Trì Yến không nhìn nổi nữa: “Để tôi tự làm, cậu đứng bên cạnh đợi đi.”
Tô Nguyễn lập tức buông gói mì trong tay xuống, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn anh bật bếp lên, ngón tay trắng nõn khác biệt hoàn toàn với màu đen của bếp, có một cảm giác vô cùng nghệ thuật.
Khi anh rửa tay, nước luồn qua kẽ ngón tay thon dài, không hiểu sao lại khiến trái tim Tô Nguyễn đập nhanh hơn, cô không nghĩ ra từ nào để miêu tả được hình ảnh đó, chỉ biết là nó vô cùng đẹp mắt. Bàn tay đẹp như vậy, nếu có thể nấu cơm cho cô cả đời thì tốt quá.
Anh đun nước, mở gói mì ra rồi thả mì vào trong nước, Tô Nguyễn ở bên cạnh nói: “Nấu nhiều thế, tôi cũng muốn ăn.”
Tạ Trì Yến nhàn nhạt nhìn cô một cái, mặt hơi cúi xuống.
Nhà Tô Nguyễn không có gia vị gì, Tạ Trì Yến chỉ đơn giản trộn với ít xì dầu.
Món ăn rất đơn giản nhưng Tô Nguyễn lại cảm thấy ngon hơn tất cả những thứ mình từng ăn, cô lại nhìn về phía gương mặt của Tạ Trì Yến một lần nữa, sau đó ánh mắt chuyển đến đôi tay đang cầm đũa của anh, lại nghĩ: “Bàn tay này mà dùng để làm những chuyện khác thì tuyệt vời biết bao nhỉ.”
Đang ăn mì, Tô Nguyễn bỗng hỏi: “Hôm nay cậu đến muộn là vì có chuyện gì xảy ra thế?”
Lông mi của anh rũ xuống, im lặng một lúc rồi mới nói: “Sức khỏe của mẹ tôi không tốt lắm.”
Bầu không khí bị tâm trạng của anh làm cho âm u, Tô Nguyễn lập tức gánh lấy trọng trách phải khuấy động bầu không khí lên, cô kéo ống tay áo của Tạ Trì Yến, cười hihi nói: “Cậu nấu cho tôi một bát nữa đi, tôi chưa ăn no.”
Bàn tay kia đột ngột đánh vào mu bàn tay của cô tạo nên một âm thanh cực lớn.
Giọng nói của anh lạnh lùng: “Tự nấu đi, nhớ rửa sạch bát đũa.”
Tô Nguyễn yên lặng rụt tay lại, nước mắt rơi lã chã nhìn anh, anh có còn tình người không hả?
Tạ Trì Yến cười nhạt, quay đầu dựa vào ghế sô pha, không thèm đếm xỉa đến cô nữa.
Được rồi, Tạ Trì Yến chó chết không có tình người. Tô Nguyễn lặng lẽ dọn dẹp bát đũa, cố ý thả bát xuống một cách nặng nề, đồ sứ va chạm vào nhau tạo nên một âm thanh chói tai, tiếc là Tạ Trì Yến vẫn giả mù giả điếc: “Rửa nhanh lên, rửa xong còn học bài, cậu đã thuộc lòng công thức chưa?”
Tô Nguyễn hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, xem như anh lợi hại!
Sau khi cô rửa bát xong, Tạ Trì Yến đã ngồi vào chỗ của cô nhìn quyển vở trên bàn, khi hình ảnh của cô hiện lên trong ánh mắt, anh nhíu mày: “Đây chính là công thức mà cậu học thuộc à?”
Khuôn mặt Tô Nguyễn bỗng chốc đỏ bừng lên, chạy nhanh tới đó, giật lấy vở nháp anh đang cầm trên tay rồi mạnh mẽ nhét vào trong lòng mình: “Cậu dám nhìn lén chuyện riêng tư của tôi à?”
“Cậu viết chuyện riêng tư vào vở nháp à?”
Cô không nói lời nào, mặt đỏ bừng, đúng vậy, cô có viết chuyện riêng tư gì đó lên vở nháp đâu. Khẽ lôi vở nháp từ trong lòng mình ra một chút, cô cẩn thận đưa mắt nhìn, trên đó là bản vẽ một nam sinh. Khi đang vẽ cô còn nghĩ mình vẽ xấu thật, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng may mắn vì Tạ Trì Yến không hề nhận ra là cô đang vẽ anh.
Cô xoay người, xé tờ giấy kia ra, vò thành một cục định ném vào trong thùng rác, sau đó không đành lòng lại len lén bỏ vào trong túi.
“Sau này cậu không được phép tự tiện đụng vào đồ đạc của tôi nữa!” Nếu như nhìn thấy thứ không nên thấy thì biết phải làm sao.
Mặt Tạ Trì Yến đen lại. “Tôi sẽ không làm vậy nữa.” Anh có lòng tốt muốn nhìn thử xem phương pháp học thuộc của cô có vấn đề không, kết luận là không nên tốt bụng.
Cuối tuần, Tạ Trì Yến ở nhà Tô Nguyễn từ tám rưỡi đến 12 giờ trưa, sau đó từ 2 giờ chiều đến 5 rưỡi. Bởi vì hôm nay có việc, anh đến khá muộn, vậy nên lúc ăn sáng xong đã gần đến giờ ăn trưa.
Tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vừa vang lên, Tạ Trì Yến đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tô Nguyễn giả bộ ho khan một cái, mở miệng nói: “Hôm nay cậu không được đi!”
“Tại sao?”
“Cậu đến muộn hơn bình thường nửa tiếng, vậy nên trưa nay cậu phải dạy bù lại nửa tiếng này.” Cô nói rất hợp tình hợp lý.
Tạ Trì Yến nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì bật cười, không khỏi chế nhạo cô một lần: “Cậu thích học tập thế cơ à?”
Tô Nguyễn lặng nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Study makes me happy.” Đây là buộc phải giả vờ, vừa lòng chưa!
“Được thôi.” Cuối cùng Tạ Trì Yến cũng gật đầu.
Tô Nguyễn vừa thấy anh đồng ý đã lập tức nói ra âm mưu của mình: “Chúng ta có thể ra ngoài mua ít đồ ăn rồi về làm bài được không? Tôi bảo đảm sẽ trả công cho cậu!” Tốt quá, hôm nay không phải ăn đồ bên ngoài rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT