Nháy mắt đã tới thứ bảy, Tô Nguyễn vì quá lười nên không thể ngủ ngon. Sau khi thức dậy từ rất sớm, cô ngồi trên sô pha và bắt đầu đứng ngồi không yên. Vừa nghĩ đến việc gia sư mà bà Tô tìm sẽ đến nhà cô vào hôm nay, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người không được khỏe.
Cô tức giận lườm Tô Kỳ vài cái, Tô Kỳ ngồi trên sô pha cười nói: “Học hành chăm chỉ nha Nguyễn Nguyễn!” Anh còn dùng tay làm vài động tác để cổ vũ cô.
Trong lòng của Tô Nguyễn vô cùng phiền muộn, đặc biệt là sau khi tiếng chuông cửa vang lên. Vẻ mặt cô như đưa đám, không muốn ra mở cửa chút nào. Tô Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của cô lại càng vui vẻ hơn, nhanh chóng ra mở cửa: “Thầy đến đây dạy kèm toán cho Tô Nguyễn sao? Nó đã đợi thầy rất lâu rồi đấy.”
Cửa vừa mở ra, Tô Kỳ bỗng lặng thing. Tô Nguyễn nghi ngờ nhìn về phía cửa, người kia đứng ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt lắm, nhưng bóng dáng ấy quen thuộc đến mức Tô Nguyễn vừa nhìn một chút đã có thể nhận ra ngay, đó là Tạ Trì Yến!
Trong giây phút đó, tất cả sự miễn cưỡng trong lòng đều biến mất, thậm chí trong lòng Tô Nguyễn còn cảm ơn bà Tô đã quan tâm và tạo cơ hội để cô được ở một mình với Tạ Trì Yến. Cô vui mừng nhảy chân sáo ra cửa.
“Tạ Trì Yến, thật là trùng hợp nha.”
Nhưng hiển nhiên là Tạ Trì Yến không cho là như vậy: “Có đúng không vậy? Tôi tưởng học sinh mà tôi dạy kèm tên là Nguyễn Nguyễn chứ, không phải Tô Nguyễn.” Rõ ràng là Tạ Trì Yến cho rằng cô đã gài bẫy anh.
Làm sao Tô Nguyễn có thể để cho Tạ Trì Yến hiểu nhầm mình, hơn nữa đây cũng đâu phải lỗi của cô: “ Mẹ tôi gọi tôi là Nguyễn Nguyễn, lúc sinh ra vốn dĩ là tôi mang họ Nguyễn, nhưng sau này đã đổi lại.”
Nguyễn Nguyễn là tên ban đầu trong sổ hộ khẩu mà Nguyễn Vân đặt cho cô. Nhưng khi Tô Nguyễn được vài tuổi, bên tai cô luôn có rất nhiều người nói rằng cô họ Nguyễn nên không phải là con ruột của ba cô, cô xem, anh trai cô họ Tô mới là đúng.
Lúc đó cô đã khóc đến mức long trời lở đất, buộc mẹ phải đổi lại họ cho cô. Bây giờ đã lớn rồi, cô cảm thấy mấy người đó đúng là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, họ của cô thì liên quan gì đến mấy người đó chứ.
Tạ Trì Yến không thể hiện bất kì biểu cảm nào, cũng không nói có tin cô hay không.
Tô Nguyễn cũng không quan tâm nhiều như thế, vội vàng dẫn Tạ Trì Yến vào trong nhà: “Sau này cậu chính là gia sư của tôi rồi, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn nữa nha.” Cô cúi đầu chào, nhìn qua rất giống một học sinh ngoan.
Tạ Trì Yến lạnh lùng lấy một bài kiểm tra Toán ra: “ Trước tiên làm một bài kiểm tra toán để tôi xem trình độ của cậu đến đâu.”
Vẻ mặt của Tô Nguyễn thoáng chốc sụp đổ, cô cẩn thận liếc nhìn Tạ Trì Yến, điệu bộ của anh không giống đang nói đùa chút nào. Tô Nguyễn nhận lấy bài kiểm tra với một khuôn mặt như đưa đám, dè dặt mở miệng: “Trình độ của tôi rất kém, nhất là môn Toán.” Mong anh chuẩn bị sẵn tâm lí.
Tạ Trì Yến không hề quan tâm, anh nói: “Không sao.”
Nhưng mà cho đến khi Tô Nguyễn mất ba giờ để hoàn thành và đưa nó cho anh, cuối cùng Tạ Trì Yến cuối cùng cũng biết tại sao khi ở trung tâm gia sư, chú của anh lại nhắc nhở anh phải suy nghĩ thật kĩ sau khi anh nhận việc này.
Lúc đó anh đã nghĩ rất đơn giản, anh cho rằng một người cùng khối với cậu, dù có tệ đến mức nào cũng không thể không biết cả những kiến thức cơ bản. Nhưng cho đến bây giờ… Haha
“Đây là cậu làm một cách nghiêm túc đó à?”
Tô Nguyễn vội vàng gật đầu, cô đã làm bài rất nghiêm túc rồi, cam đoan chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.
“Bây giờ, tôi đang nghi ngờ cậu được 32 điểm trong bài kiểm tra Toán giữa kỳ là dựa vào may mắn đấy.”
Không! Là cô dựa vào thị lực tốt!
“Cậu hãy học thuộc những công thức này trước, nếu không nhớ được thì chép ra, chép đến khi nào nhớ mới thôi.” Gia sư Tạ rất lạnh lùng hà khắc.
“Được!” Tô Nguyễn đồng ý. Mấy cái này không phải là rất dễ sao? Học thuộc mấy công thức thì ai mà chả làm được.
Nhưng mà cho đến khi học thuộc lòng, Tô Nguyễn mới biết là mình hiện tại quá ngây thơ rồi.
Cô không biết tại sao một hình elip lại phải chuyển động trên một đường cong, mà cô còn phải học thuộc lòng công thức tìm quỹ đạo của chuyển động. Điều này làm cô nghĩ đến vấn đề bơm và xả nước ở hồ bơi. Tại sao người ra đề lại có thể ra một câu hỏi vô lý như vậy.
Sau khi nhận ra bản thân không thể học thuộc, cô bắt đầu bội phục Tạ Trì Yến, mở to đôi mắt nói: “Tôi không thuộc được.”
Tạ Trì Yến cười lạnh lùng: “Vậy sao, thế thì chép mỗi công thức hai mươi lần.”
“Tôi có thể không chép được không? Cậu giảng cho tôi một chút.”
“Không thể.”
Được...Được rồi…
Tô Kỳ đang đeo tai nghe chơi game ở bên cạnh, nhìn thấy cô bị hành hạ thì cười xán lạn khỏi phải nói: “Ôi, không ngờ lại cướp được một Lam.”
Tô Nguyễn trừng mắt, trò chơi này cô chỉ có thể chơi hệ pháp sư, mà mỗi lần cô mở được Lam thì lại có người tới cướp Lam. Vì vậy khi vừa nghe hai chữ này, cô nhìn vào điện thoại của Tô Kỳ theo phản xạ có điều kiện.
Bộp…
Tô Nguyễn ôm đầu, rưng rưng nước mắt nhìn Tạ Trì Yến, ánh mắt tố cáo anh, sao anh lại đánh cô chứ?
“Đã học thuộc công thức chưa?” Tạ Trì Yến nghiêm túc nói.
Tô Nguyễn yên lặng cầm bút lên, cúi đầu xuống viết.
Tô Kỳ vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô, cuối cùng không nhịn được cười ha hả: “Ôi, không ngờ lại cướp được người đứng đầu.”
“Anh biến đi cho em!” Tô Nguyễn giận dữ rống lên.
Tô Kỳ cầm điện thoại đứng lên, liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi đi về phòng mình: “Phong thủy luân chuyển, ông trời không bỏ qua cho ai, Tô Nguyễn mà cũng có ngày hôm nay sao?”
Tô Nguyễn quay sang Tạ Trì Yến, đáng thương nhìn anh thổ lộ hết nỗi bất bình của mình: “Anh ấy thật quá đáng. ”
Tạ Trì Yến dời mắt qua chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Viết nhanh đi.”
Cô là đứa trẻ không được ai yêu thương, Tô Nguyễn không nói gì mà hai hàng lệ khẽ tuôn.
Tất cả những điều mà Tô Nguyễn tưởng tượng trong ngày đầu tiên Tạ Trì Yến làm gia sư cho cô đều không xảy ra. Anh công tư phân minh, lạnh lùng vô tình, không nể mặt, còn sắp xếp một đống bài tập cho cô, lại còn hung dữ nói là ngày mai sẽ đến kiểm tra. Cô không làm xong sẽ nói với Nguyễn Vân.
Sau khi Tạ Trì Yến về, trong khi cô đang giả bộ làm bài tập thì Tô Kỳ lại bật đi bật lại một ca khúc tên “Tiểu Bạch Thái”.
Tô Nguyễn oán hận nhìn anh, cô lén gọi video cho mẹ. Ngay khi điện thoại rung lên cô đã cầm máy lên, quay camera về phía Tô Kỳ, tủi thân nói: “Mẹ ơi, anh lại làm phiền con học bài.”
Nụ cười của Tô Kỳ đóng băng ngay lập tức: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích...”
Tô Nguyễn mặt mày hớn hở nhìn anh, đến đây, thích làm tổn thương nhau à!
Nói về độ tổn thương của Tô Kỳ, cô giành thắng lợi ở vòng này! Bởi vậy, kết quả là Tô Nguyễn có tâm trạng thoải mái cả một đêm.
Tối đó, cô đã thức rất khuya để hoàn thành bài tập Tạ Trì Yến giao, lòng cô tràn đầy cảm giác tự hào vì lâu rồi không làm nhiều bài tập như vậy. Cô lo mình không thể thức dậy vào ngày hôm sau, vì thế đã mua thêm rất nhiều đồng hồ báo thức.
Kết quả là cô đã dậy được, thậm chí còn ăn bữa sáng một cách từ từ chậm rãi, nhưng Tạ Trì Yến lại không đến.
Tô Kỳ ra ngoài hẹn hò rồi, cánh tay bé nhỏ này của cô không thể ngăn được anh ấy. Cô muốn Tô Kỳ chăm chỉ học hành nhưng Tô Kỳ lại nói một câu: “Đợi đến khi điểm số của em cao hơn anh rồi hãy nói.”
Tô Nguyễn nhỏ mọn cắn khăn tay mà khóc lóc, chờ cô vượt lên trước Tô Kỳ sẽ làm đôi mắt chó của anh bị lóa mắt đến mù luôn.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở nhà, cô ngồi trên sô pha lạnh lẽo, cứ vài phút lại xem đồng hồ một lần. Rõ ràng hôm qua Tạ Trì Yến đã nói là hôm nay sẽ đến đây lúc tám giờ ba mươi. Đến lúc đó, việc đầu tiên làm là kiểm tra bài tập của cô.
Tô Nguyễn nghĩ rằng anh sẽ không đùa cô, nhưng cô đã làm xong bài tập rồi mà Tạ Trì Yến còn chưa đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT