Tạ Trì Yến nói chữ viết của cô rất xấu, Tô Nguyễn lặng lẽ mở cuốn sách của mình ra, tìm kiếm những nét chữ hiếm hoi trên đó, nhìn những dòng chữ viết ngoáy nguệch ngoạc, cô nghĩ cũng không đến mức xấu lắm, miễn cưỡng đọc vẫn được mà.

Cho đến khi cô nhìn thấy chữ viết của Tạ Trì Yến mới biết tại sao Tạ Trì Yến lại nói cô viết chữ xấu.

Nét chữ của Tạ Trì Yến là loại điển hình của thể Sấu Kim*, trông như nước chảy mây trôi, phong cách thanh nhã uyển chuyển, nét chữ như chính con người vậy.

*Sấu Kim: loại chữ thư pháp của Trung Quốc do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo nên, chữ mỏng, mịn, mảnh như xương hạc, cứng như mỏ diệc, bắt chước lá ngọc lan, đẹp như vàng kim, tự do phóng khoáng.

Nó nằm trên bảng áp phích của trường, trong cuộc thi viết thư pháp mà trường tổ chức, Tạ Trì Yến đã đạt giải nhất nhóm bút đầu cứng của trường, anh đã viết một bài thơ:

Nhìn thấy một trận hỏa hoạn trong sâu đôi mắt em

Em không thấy tôi, mặc dù tôi vì em mà châm lửa

Ôi, thứ đang cháy chẳng qua là năm tháng của sự trưởng thành

Sâu trong em, sâu trong tôi, chúng ta ngăn cách bởi muôn trùng núi non!

...

Sau khi Tô Nguyễn xem kỹ lại thì phát hiện rằng có khả năng là Tạ Trì Yến đã viết sai chính tả, sao có thể là “sâu trong em, sâu trong tôi’’, mà phải là “của em, của tôi” chứ. Ôm trong mình tâm lý tò mò, Tô Nguyễn lập tức tra Baidu.

Sau đó... nhận ra rằng Tạ Trì Yến không viết sai, là do cô thiếu hiểu biết. Nhưng đối với nhà thơ tên "Mục Đán" này, cô nghĩ rằng đây là niềm yêu thích của Tạ Trì Yến, vậy nên chuyên tâm đi đọc rất nhiều thơ của ông. Đọc xong cô cảm thấy hàm ý của nó quá thâm sâu, lại lên Baidu tìm phân tích, cuối cùng cũng tạm hiểu được. Tô Nguyễn cảm thấy cuối cùng cô với Tạ Trì Yến cũng có chút chủ đề chung.

Tối hôm đó, Tô Nguyễn về nhà chép một bài thơ tên là "Tôi" của Mục Đán. Tạ Trì Yến đã nói cô viết chữ nhìn không đẹp, vậy có thể mong anh chỉ bảo. Hơn nữa bài thơ mà cô chép là tác phẩm của nhà thơ mà anh thích, như vậy càng chắc chắn rồi.

Tô Nguyễn mất tròn hai tiếng, xé bỏ mấy trang giấy mới miễn cưỡng viết ra một bản nhìn tạm được. Cô lật đi lật lại trang giấy nhìn xem sao, đặt hi vọng rất lớn vào nó, để tạo được mối quan hệ tốt với Tạ Trì Yến phải dựa vào mày rồi!

Cô bỏ trang giấy có viết thơ đó vào cặp sách một cách gọn gàng, còn kẹp nó vào giữa cuốn sách.

Tối hôm đó Tô Nguyễn nằm mơ, trong giấc mơ, phần lớn là Tạ Trì Yến khen ngợi tán thưởng sự phân tích bài “Tôi” của cô, lập tức coi cô thành bạn tri kỷ.

Khi tỉnh dậy đã là sáng sớm của ngày hôm sau rồi. Trước khi đi học, Tô Nguyễn kiểm tra lại cặp sách lần nữa, chắc chắn là có mang trang giấy chép thơ mới yên tâm đến trường.

Tan học tiết hai có hoạt động giải lao. Học sinh toàn trường sẽ ra sân thể dục để tập luyện chạy bộ. Tô Nguyễn quyết định tận dụng thời gian này nói với Tạ Trì Yến cảm nhận của cô về bài thơ của Mục Đán.

Tô Nguyễn học lớp 10-7, là lớp kém nhất trong khối, trong khi Tạ Trì Yến thuộc lớp thực nghiệm, là lớp giỏi nhất trong khối. Nhưng khi tập luyện chạy bộ, lớp của hai người lại ở cùng một chỗ.

Vì Tạ Trì lớn lên rất cao nên đứng ở phía sau, Tô Nguyễn lại khá là thảm thương, không cao cũng không thấp nên đứng ở chính giữa. Cách Tạ Trì Yến một đoạn khá xa, thế là mỗi khi thực hiện động tác xoay người và mở rộng ngực, cô luôn xoay qua chỗ khác thật nhanh, nhìn hai mắt của Tạ Trì Yến rồi từ từ quay lại.

Úy Thanh Tử đứng ở phía sau cô, thấy vô cùng khó hiểu trước hành vi cực kỳ bất thường của cô, phải biết rằng bình thường khi tập luyện, Tô Nguyễn có thể trốn đều sẽ trốn, chưa lần nào lại tích cực như vậy.

“Nguyễn Nguyễn, tối qua có phải cậu bị trẹo cổ không?”

“Đâu có đâu.” Tối qua cô ngủ ngon khỏi phải nói, còn mơ thấy cả Tạ Trì Yến nữa.

“Vậy sao động tác quay đầu lại của cậu lại hơi chậm thế?”

“Vậy có thể là do cổ hơi đau đó!”

Nói xong, cô quay đầu lại và nhìn Úy Thanh Tử, ngẩng đầu lên xoa cổ của mình, miệng nở một nụ cười: “Cậu xem, không quay lại được rồi này.”

Úy Thanh Tử nhìn vẻ mặt tươi cười thuần khiết của cô, im lặng di chuyển ánh mắt, không nỡ nhìn thằng: “Vậy cậu cứ làm như thế đi.” Dù sao thì cô cũng không quản nổi tiểu Ma Vương này.

Tô Nguyễn cứ nhìn Tạ Trì Yến không chớp mắt như thế, nhưng khoảng cách hơi xa nên không thể nhìn rõ hoàn toàn dáng vẻ của anh. Nhưng Tô Nguyễn cảm thấy từng thao tác, động tác của anh đều rất chuẩn, hoàn toàn không giống mấy động tác giả vờ của cô.

Cô chợt nghĩ đến một câu nói, Tạ Trì Yến giống như cây bạch dương nhỏ lớn lên dưới ánh nắng mặt trời, cả người tràn đầy sức sống và luôn luôn thu hút người ta đến gần anh. Nếu như gương mặt vô cảm của anh có thể mỉm cười nhiều hơn một chút thì tốt hơn nhiều.

Dường như Tạ Trì Yến cũng chú ý đến ánh mắt sáng rực của cô, ngoảnh mặt nhìn cô một chút. Mặc dù biết anh chưa chắc đã nhìn thấy mình nhưng Tô Nguyễn vẫn tươi cười vui vẻ với anh, còn vẫy vẫy tay nữa. Sau đó, cô thấy Tạ Trì Yến nhanh chóng quay mặt đi, cũng không thèm liếc mắt về phía cô nữa.

Cô trông khó coi đến vậy sao…

Hừ, cô mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác nhưng lại nghe thấy tiếng động nhẹ của cái cổ khi quay đầu. Sắc mặt Tô Nguyễn bỗng thay đổi, không xong rồi, cô thực sự bị trẹo cổ rồi.

Lập tức, cô yên phận hơn rất nhiều.

Hoạt động sau đó là tập luyện chạy bộ, mỗi lớp học đều do lớp trưởng dẫn đầu, chủ nhiệm lớp rất bận rộn nên căn bản sẽ không quản lý bọn họ. Tô Nguyễn chạy chầm chậm, bị rớt lại phía sau một đoạn dài so với lớp, cô nhẹ nhàng quay đầu lại liếc nhìn lớp học thực nghiệm, họ chạy rất có trật tự, càng ngày càng đến gần cô. Cơ hội đã đến! Lớp thực nghiệm chạy đến bên cạnh cô, cô quay phải và chen vào đội hình của lớp thực nghiệm một cách dễ dàng, mà bên cạnh cô chính là Tạ Trì Yến.

“Tạ Trì Yến, thật là trùng hợp, lại gặp cậu rồi” Lôi kéo làm quen chính là điều cần thiết.

Tạ Trì Yến quay đầu lại, coi như cô không tồn tại.

Làm sao Tô Nguyễn có thể dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?

“Hôm qua tôi đã đọc tác phẩm viết thư pháp của cậu, chữ đẹp quá!”

Im lặng…

“Viết đẹp hơn tôi rất nhiều!”

Vẫn im lặng như cũ…

“Cậu có thể xem qua chữ tôi viết một chút và cho tôi một vài ý kiến không?” Cô không hề tức giận mà cứ tiếp tục nói. Cô còn lấy tờ giấy từ trong túi ra, run run mở tờ giấy rồi đưa tới trước mặt cậu.

“Tô Nguyễn, cậu không thấy mệt à?”

Thành thật mà nói, Tô Nguyễn cũng không biết mình lấy cái năng lượng tốt như vậy ở đâu ra, rõ ràng là còn đang chạy, nhưng khi nói chuyện với Tạ Trì Yến, cả người lại như chưa dùng hết sức lực vậy.

"Không thấy mệt đâu."

Tạ Trì Yến bất đắc dĩ thở dài, không để ý tới cô ấy nữa, anh điều chỉnh hô hấp của mình, nhìn về phía trước rồi tiếp tục chạy bộ.

Một bước của đôi chân dài của anh có thể bằng hai bước của Tô Nguyễn, không có việc nói chuyện với anh làm nguồn động lực, Tô Nguyễn mới chạy một lát đã thở hồng hộc.

Cô đưa tay ra kéo đuôi áo đồng phục của Tạ Trì Yến, bắt đầu làm nũng bằng một giọng nói trôi chảy: “Tạ Trì Yến, cậu chạy chậm một chút đi ~”

Cuối cùng thì những người bạn lớp thực nghiệm ở cạnh Tạ Trì Yến cũng phát hiện sự tồn tại của Tô Nguyễn, bắt đầu ồn ào: “Ôi! Tạ Trì Yến ơi, em gái say mê cậu lại đuổi đến nơi này nè.”

Tạ Trì Yến cảm giác các huyệt thái dương đều đang nhảy múa, nhưng người chuyên gây họa lại còn đang cười: “Sau này mình sẽ còn xuất hiện thường xuyên hơn nữa, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn nhé!”

“Được được.” Nam sinh chiếm đa số trong lớp thực nghiệm, vừa nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp dễ thương như vậy thì hoàn toàn đồng ý.

Bọn họ chạy ở cuối cùng, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ truyền tới phía trước đoàn người, lớp trưởng quay đầu lại thoáng liếc nhìn, mắt đảo qua chỗ nào thì chỗ đó lại tạm thời im lặng.

Tô Nguyễn cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, thấp giọng hỏi Tạ Trì Yến: “Lớp trưởng của các cậu là người rất hung dữ sao?”

Một nam sinh bên cạnh trả lời cô: “Thích mách lẻo, lợi hại không?”

“Lợi hại lợi hại, đoàn kết đoàn kết.”

Nam sinh cười: “Em gái, mình tên là Dịch Minh Thành, là bạn cùng bàn của cậu ấy.”

Tô Nguyễn hiểu ngay lập tức: “Chào bạn học Dịch, sau này cậu giúp mình giám sát Tạ Trì Yến đấy nhé, đừng để cho con hồ ly tinh khác lừa cậu ấy chạy mất.”

“Cậu yên tâm, Tạ Trì Yến đáng ghét này là một tên phàm phu tục tử, để mình nói cho cậu biết...”

“Dịch Minh Thành, đủ rồi!” Cuối cùng thì Tạ Trì Yến cũng không chịu nổi nữa.

Tô Nguyễn lén cười: “Tạ Trì Yến muốn chính miệng nói với tôi à?”

Tạ Trì Yến liếc mắt nhìn cô, không nói gì.

Tô Nguyễn chưa bao giờ cảm thấy giờ luyện tập chạy bộ trôi qua nhanh đến thế. Trước giờ cô ấy là người không thích vận động, nhưng được ở cùng với Tạ Trì Yến, thời gian dường như trôi rất nhanh. Giờ luyện tập chạy bộ kết thúc, trên sân thể dục vô cùng hỗn loạn, mọi người đều muốn quay về lớp sớm một chút. Thế là như ong vỡ tổ chạy về phía cửa sân thể dục, chen lấn đến chật như nêm trong nháy mắt.

Tô Nguyễn đứng đợi ở bên cạnh Tạ Trì Yến, trong lúc biển người đang tuôn ra thì cô lại luôn sát bên cạnh Tạ Trì Yến, vừa chạy bộ xong nên trên người Tạ Trì Yến tỏa ra một mùi hương vô cùng ấm áp. Tô Nguyễn lấy hết sức hít một cái, là mùi hoocmon của nam giới! Mặt lặng lẽ đỏ bừng lên, cô phải giả vờ làm ra một cái dáng vẻ ngại ngùng: “Đông người quá.” Tuyệt đối không phải do tôi cố ý dựa sát cậu đâu.

Tạ Trì Yến cười như không cười nhìn cô: “Thật không?”

Tô Nguyễn ra sức gật đầu, để chứng minh rằng bản thân không hề nói dối, cô làm bộ cánh tay va phải Tạ Trì Yến, cả người nhào vào trong lòng anh: “Cậu xem, thật sự rất đông người.” Ngã vào lòng anh nhưng lại không định đứng lên.

Cả khuôn mặt Tạ Trì Yến tối sầm, lấy tay đẩy đầu cô đang dựa vào ngực mình ra. Mặt mũi Tô Nguyễn ngơ ngác, mặt cô sượt qua tay anh, ngẩng đầu lên còn thấy vẻ ngượng ngùng của cô. - ủng hộ truyện trên app tyt

Tạ Trì Yến cúi đầu nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm đỡ cô đứng lên, buông tay rồi quay đầu đi.

Tô Nguyễn đứng bên cạnh anh, quần áo bên cạnh quần áo, biển người chen chúc bên cạnh hai người, Tô Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt anh trắng nõn như ngọc, chỉ là vừa mới chạy bộ nên hơi đỏ, các góc cạnh của ngũ quan khắc sâu, trái tim Tô Nguyễn khẽ rung động rồi, người này trông đẹp trai quá. Mặc dù đã gặp anh rất nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp anh đều khiến trái tim cô như lá cờ lay động.

Lúc này, bọn họ đi ra khỏi sân thể dục theo từng đoàn, ngay lập tức không gian trở lên rộng rãi hơn nhiều. Cô cảm thấy hơi thất vọng, bỗng nhiên cô nhớ ra mục đích chính của mình, làm bộ thâm sâu chậm rãi nói: “Gần đây tôi rất thích thơ của Mục Đán.”

“Hả?” Tạ Trì Yến bắt đầu thấy có hứng thú.

Tô Nguyễn nhìn thấy thật sự có hiệu quả, cô liền lấy bài thơ đã chép từ trong túi ra, lại đưa tới trước mặt anh một lần nữa: “Cậu nhìn xem, đây là thơ tôi chép của ông ấy! Cậu thấy thế nào?” Cô chớp chớp mắt, hi vọng anh động viên cô một chút.

“Thơ rất hay.” Gương mặt Tô Nguyễn tràn đầy tươi cười.

“Chữ không đẹp.”



Lấy tay xoa xoa mặt mình, cô tiếp tục nói: “Hình tượng trong bài thơ này khá là trừu tượng... ”

“Tìm trên mạng à?”

Hả? Hai mắt cô trợn tròn, đương nhiên không thể thừa nhận: “Đương nhiên không phải rồi, tôi tự nghĩ ra đó!”

Tạ Trì Yến thấy Tô Nguyễn chết cũng không thừa nhận, còn trợn mắt nói dối, anh lấy điện thoại ra di động ra, cúi đầu không biết là đang tìm kiếm cái gì đó. Sau vài giây đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, trong đó hiện rõ nội dung mà cô vừa mới đọc, cô đã mất cả một buổi tối để học thuộc nó.

Hức… Hiếm khi thấy Tô Nguyễn yên lặng như thế, cô lặng lẽ cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe miệng Tạ Trì Yến khẽ cong lên, sau một giây thì biến mất. Sau khi liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, anh rảo bước rời đi.

Tô Nguyễn ủ rũ, cúi đầu dùng chân đá viên đá nhỏ bên đường, lấy lòng một người sao lại khó như thế? Cô cảm giác lúc này cả thế giới có một sự ác ý sâu đậm đối với cô.

Cô không cho phép mình giữ tâm trạng buồn bã, cô còn phải lên lớp chăm chú nghe giảng nữa, mặc dù Tô Nguyễn có nghe cũng không hiểu gì. Vậy nên, khi điện thoại của cô ấy rung lên, cô lấy điện thoại ra ngay lập tức, đó là một tin nhắn ngắn do Tô Kỳ gửi tới :

“Mẹ đã tìm cho em một gia sư tốt từ lâu rồi, thứ sáu tuần này sẽ đến nhà hướng dẫn em học, học chăm chỉ nhá :)”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play