Minh chứng cho việc nói là làm liền, sau giờ học chiều thứ hai, Tô Nguyễn tận dụng thời gian nửa tiếng nghỉ ngơi lập tức chạy đến cổng trường tiểu học. Cô đã hạ quyết tâm sẽ không đến buổi tự học tối nay nữa. Ở trường trung học phổ thông An Thành, việc quản lí buổi tự học tương đối dễ dàng, học sinh có đến buổi tự học hay không đều được.

Khi đến cổng trường tiểu học, Tạ Trì Yến vẫn chưa đến, chỉ có bà Tạ đã đợi sẵn ở đó với chiếc xe đẩy. Tô Nguyễn tìm tiền lẻ ở trong túi, đột nhiên rất tự tin, tìm khoảng mười em học sinh tiểu học trông rất dễ thương, gọi mấy đứa đến bên cạnh.

“Các em có thể giúp chị mua vài cái bánh tráng nướng được không? Chị đưa tiền cho các em tự đi mua cho mình ăn nhé.”

Vừa nghe thấy vậy, nhóm học sinh tiểu học rất vui vẻ. Bánh tráng nướng được bán với giá một tệ năm hai cái, Tô Nguyễn đưa cho mỗi người hai tệ, vậy là mấy đứa còn được dư 50 đồng sau khi mua, việc buôn bán tốt như vậy ai mà không muốn làm chứ.

Nhìn nhóm học sinh tiểu học này mua xong rồi rời đi, Tô Nguyễn lại tìm tiếp một nhóm học sinh tiểu học khác, cứ như vậy, nụ cười trên khuôn mặt bà Tạ sẽ không bao giờ dừng lại.

Tô Nguyễn chỉ đứng ở một bên, nhìn khuôn mặt bà Tạ cười tươi như hoa, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng niềm vui chỉ kéo dài cho tới khi Tạ Trì Yến đến nơi này. Nhìn thấy nhiều người như vậy đứng ở trước quầy xe đẩy của bà Tạ, trên mặt của Tạ Trì Yến lại không có một chút biểu hiện vui vẻ nào.

Tô Nguyễn chỉ thấy Tạ Trì Yến cúi xuống nói gì đó với bà Tạ, sau đó lại ngồi xổm xuống và nói gì đó với nhóm học sinh tiểu học. Tô Nguyễn nhìn thấy một cô bé trong nhóm đó chỉ chỉ về phía cô. Tô Nguyễn bỗng kinh ngạc, đây là cô bị phản bội rồi sao? Còn chưa kịp làm gì, Tạ Trì Yến đã sải bước rất nhanh về phía cô.

Tô Nguyễn nghiến răng một cái, cúi đầu, mái tóc xõa xuống tự nhiên che hết khuôn mặt của cô. Cô đeo tai nghe vào, cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ như không biết chuyện gì, dù sao ở đây cũng không chỉ có một mình cô.

“Cộp cộp!” là âm thanh của ngón tay gõ trên màn hình. Cô giả vờ không nghe thấy, nhưng ánh sáng xuyên qua màn hình làm cô nhìn thấy sự tương phản rõ rệt giữa các khớp xương của ngón tay và màn hình tối đen .

“Tô Nguyễn.” Anh đang gọi tên cô, thấy cô không phản ứng gì thì hơi ngồi thấp xuống, vén tóc cô lên.

Bàn tay của anh thật ấm áp, Tô Nguyễn dường như có thể cảm nhận được hơi ấm đó, khuôn mặt cô hơi đỏ lên. Cô nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Thật trùng hợp nha, Tạ Trì Yến, cậu cũng ở đây sao?” Vẻ mặt vô cùng vô tội.

Tạ Trì Yến không trả lời, chỉ nhìn cô, lạnh lùng cười: “Tô Nguyễn, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

Cô không muốn làm gì cả, cô chỉ muốn lấy lòng Tạ Trì Yến, kết quả không ngờ rằng Tạ Trì Yến có ác ý sâu sắc với mọi hành động của cô.

Tô Nguyễn cảm thấy rất oan ức, nhưng không thể tức giận trước cặp đùi to Tạ Trì Yến này, cô không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói gì, tạo ra bầu không khí như “Tôi rất oan ức.”

Cô nói với một giọng oan ức: “Tôi chỉ là muốn giúp đỡ bác gái , bác ấy là mẹ của cậu, bác ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, tôi muốn giúp bác bán hết nhanh một chút để về nhà sớm...” Cô cúi đầu, răng cắn chặt môi dưới. Hàm răng của cô trắng như sứ, môi không tô son mà đỏ thắm, nhìn như vậy rất hiền lành đáng yêu.

Tạ Trì Yến nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc của cô thì cảm thấy hơi đau đầu, không ai có thể nghĩ rằng chị đại của trường cấp ba An Thàn lại có bộ dạng đáng thương như vậy.

Đáng lẽ nên nghiêm khắc từ chối thứ “lòng tốt” này của cô, nhưng nhìn bộ dạng oan ức của cô như vậy, lời nói đã ra đến cổ họng lại bị anh nuốt ngược trở lại.

Đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, giống như một loại động vật nhỏ đáng yêu nào đó, Tạ Trì Yến thở dài, cảm thấy khá là bất lực, ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế thấp trong quầy hàng nhỏ, dịu dàng nói: “Có phải cậu rất rảnh rỗi không?”

Cô vội vàng lắc đầu, cô không hề rảnh chút nào, ngày nào cũng bận suy nghĩ cách để lấy lòng anh, thật sự là bận muốn chết.

“Trên người tôi thật sự không có gì đáng giá để cậu phải lãng phí thời gian.” Anh bắt đầu lấy ví dụ: “Nhà tôi không có tiền, mối quan hệ ở trường cũng không tốt lắm, tính cách cũng không tốt...”

“Không không không, cậu rất tốt.” Thật sự rất tốt. Cô và anh rõ ràng có mối quan hệ không tốt với nhau hồi cấp ba, nhưng khi gia đình cô phá sản anh cũng không hề coi thường. Khi cô nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Phỉ và muốn trốn thoát khỏi anh ta, anh là người đã giúp cô chạy trốn khỏi Tống Phỉ.

Cho nên sau khi cô sống lại, anh chính là đùi to cô muốn ôm, thật ra anh không phải là người duy nhất ở An Thành có uy quyền hơn Tống Phỉ, nhưng cô vẫn chọn anh vì cô biết rằng anh là một người rất tốt.

Nếu như mối quan hệ của họ đủ tốt, sau này khi gia đình cô xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tô Nguyễn thừa nhận, mình làm như vậy không hay, nhưng chuyện này liên quan đến người nhà của cô, cô sẵn sàng làm những chuyện không hay.

Nhất thời, Tạ Trì Yến không biết nói tiếp như thế nào, anh nhìn cô gái trước mặt, không biết từ đâu mà cô đưa ra kết luận như vậy, anh là người tốt sao? Chính anh cũng không dám khẳng định như vậy.

Tạ Trì Yến bỗng cảm thấy mềm lòng trong chốc lát, giọng điệu cũng thả lỏng một chút: “Sức khỏe của mẹ tôi không tốt lắm nên tôi không muốn bà quá mệt mỏi, chỉ cần bán vừa đủ số lượng bánh trứng nướng là được rồi.”

Cảm nhận được giọng điệu của anh đã dịu đi, những oan ức trong lòng cô đều biến mất: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi cũng mong bác gái khỏe mạnh và mọi chuyện luôn suôn sẻ.”

Trên khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười có thể cảm hóa người khác. Lông mày của Tạ Trì Yến cũng giãn ra.

“Vậy tôi về trước nhé?” Cô lén lút nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt dịu dàng như chứa hàng triệu dải ngân hà rực rỡ của anh. Tô Nguyễn đỏ mặt, nam sinh đẹp trai như vậy thật khiến người ta muốn phạm tội mà.

Anh gật đầu.

Khỏi phải nói tâm trạng Tô Nguyễn tốt thế nào, cô nhảy chân sáo trở về nhà, miệng còn ngân nga bài hát “Hôm nay mọi người đều rất hạnh phúc…”

Tâm trạng tốt như vậy kéo dài cho đến khi cô về đến nhà, cô phát hiện Tô Khánh Đông và Nguyễn Vân đã ở đây, hơn nữa còn ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm khắc, còn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tô Kỳ sau khi bị giáo huấn. Tô Nguyễn cảm thấy hơi lo lắng trong lòng, chắc hẳn là bà Tô đã biết kết quả thi giữa kỳ nên đã đến đây để giáo huấn bọn họ.

“Ba mẹ, sao hai người đến đây mà không báo cho con một tiếng.” Tô Nguyễn quyết định lên tiếng trước: “Con vừa đi học về, kết quả thi giữa kỳ lần này kém quá, lớp tự học buổi tối ồn ào quá, ở nhà thì anh trai luôn chơi game nên con không thể học tốt được.” Mang theo giọng điệu phàn nàn, cô không quên đào một cái hố cho Tô Kỳ. Giải thích hoàn hảo cho việc tại sao cô làm không tốt trong kỳ thi giữa kì lần này và lý do tối nay cô về nhà muộn như vậy.

Quả nhiên khi nghe thấy cô nói như vậy, vẻ mặt ông bà Tô cũng dịu đi một chút: “Đừng học muộn như vậy, con gái về nhà một mình không an toàn.”

Còn Tô Kỳ thì nhìn cô với vẻ mông lung, chỉ lên mũi mình và nói thầm hai chữ: “Mày chơi anh à?”

Tô Nguyễn không thèm nhìn Tô Kỳ, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn nói với ba mẹ: “Ba mẹ, con lên phòng học bài trước đây.” Nói xong câu liền sầm sập chạy đi, sau đó nghe thấy tiếng hét như sư tử hà đông quen thuộc của bà Tô vang lên.

“Tô Kỳ, nếu con còn tiếp tục chơi game nữa thì lập tức về nhà cho mẹ! Lần thi cuối kỳ này mà không đạt 400 điểm thì Tết năm nay sẽ không có tiền.”

Tô Nguyễn che miệng cười thầm, cô mở tấm lịch ra và vẽ một vòng tròn lên ngày hôm nay. Đúng vậy, hôm nay là một ngày tốt đẹp, Tạ Trì Yến đã mỉm cười với cô và cô đã trả thù Tô Kỳ vì ép cô ăn cơm chó.

Khi cô đang nằm trên giường bấm điện thoại thì Tô Kỳ đi tới, bật hết đèn lên, mỉm cười nhìn người đang nằm trên giường là cô: “Tô Nguyễn, em đừng tưởng làm vậy sẽ hãm hại được anh. Anh nói với mẹ rồi, không phải em muốn học hành chăm chỉ sao, gia sư mà mẹ tìm cho em sẽ đến vào thứ sáu cuối tuần này.”

Không ngờ Tô Nguyễn lại tỏ ra rất bình thường: “Vậy sao?”

Không đúng, Tô Kỳ cảm thấy hoàn toàn không đúng, với tính cách thường ngày của Tô Nguyễn, khi nghe tin như vậy sao lại không phản đối kịch liệt? Nhưng Tô Kỳ không biết rằng Tô Nguyễn trước mặt không còn là Tô Nguyễn mười sáu tuổi nữa rồi. Cô của bây giờ, hào hứng học tập!.

“Em không tức giận sao?” Tô Kỳ thử thăm dò hỏi.

Tô Nguyễn thản nhiên cười: “Tất nhiên là không rồi, em còn thấy vui muốn chết. Đâu phải gia sư của mỗi mình em đâu, gia sư của cả hai chúng ta mà!.” Nhiệm vụ của cô là giám sát việc học tập của Tô Kỳ.

“Tô Nguyễn, có phải em..” anh chỉ vào đầu của mình “Ở chỗ này không được bình thường?”

“Cút!” Cầm gối lên và đập vào người anh.

Tô Kỳ cảm thấy có khả năng là em gái mình thực sự bị bệnh rồi, nó thích học á? Lừa ma à?

Tuy nói là quyết tâm học hành chăm chỉ nhưng cô vẫn luôn có một chút chống đối với những việc như dạy thêm tại nhà. Vậy nên tối hôm đó cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy Tạ Trì Yến vén tóc cô lên với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, giữa lúc cô muốn tiến xa hơn thì nét mặt Tạ Trì Yến đen lại ngay lập tức rồi ném một xấp giấy bài kiểm tra toán cho cô: “Không làm xong thì đừng hòng ngủ!” Tô Nguyễn nhìn thấy bản thân mình đang liều mạng làm bài tập, chỉ cần cô dừng lại một chút, Tạ Trì Yến sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay của cô làm cô khóc rất thảm thương.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng của Tô Nguyễn không tốt lắm. Quả nhiên, có gia sư không phải là một điều tốt, gia sư mà mẹ cô mời chắc sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu nhỉ.

Tâm trạng này vẫn kéo dài cho đến khi tới trường.

Vừa bước vào trường, Tô Nguyễn cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình chăm chú, cô cảm thấy hơi kì quái: “Chẳng lẽ hôm nay nhan sắc của mình phát triển lên một tầm cao mới à?”

Tô Kỳ cạn lời lườm cô một cái: “Em có thể nhìn lại mình trong gương đi rồi mới nói được không?”

Tô Nguyễn khẽ hừ một tiếng, cô lấy chiếc gương nhỏ của mình ra soi, soi gương xong vẫn thấy mình rất xinh đẹp.

Vào lớp học, Tô Nguyễn vừa ngồi vào chỗ đã nghe thấy Liêu Thành Hạo gọi cô.

Cô quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Chị Nguyễn, chị thật sự thích Tạ Trì Yến sao?” Liêu Thành Hạo vội vã hỏi.

??? Chờ một chút, tại sao lại có cảm giác như cả thế giới đều biết rằng cô đang lấy lòng Tạ Trì Yến thế?

“Là chiều hôm qua có một bạn học ở lại dọn dẹp đã nhặt được một bức thư tình chị viết cho Tạ Trì Yến ở chỗ ngồi của chị.”

Tô Nguyễn càng thêm bối rối: “Chị không có viết.”

Liêu Thanh Hạo thở dài một tiếng: “Em đã nói mà, làm sao chị Nguyễn có thể thích Tạ Trì Yến được, quả nhiên chỉ là tin đồn.”

“Có vẻ chị và Tạ Trì Yến không xứng đôi nhỉ?”

“Không phải không xứng, mà hai người hoàn toàn là hai người qua đường thôi, sau này chị là người kế thừa sản nghiệp, còn Tạ Trì Yến dù có học giỏi đến đâu thì cũng phải chịu khuất phục trước người khác thôi.”

Tô Nguyễn im lặng quay lên, chàng trai trẻ à, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, chỗ nào của Tạ Trì Yến giống sẽ khuất phục trước người khác chứ.

Giờ nghỉ trưa, ánh nắng ấm áp vừa đủ, thời tiết đẹp như vậy rất khó nhìn thấy vào mùa đông. Tô Nguyễn cầm sách bước ra khỏi phòng học, dự định lên sân thượng để tận hưởng ánh mặt trời. Khi bước lên tầng 5, cô bỗng muốn đi xem Tạ Trì Yến, cô nghĩ tin đồn cô viết thư tình cho Tạ Trì Yến hẳn cũng đã truyền đến tai anh, vậy nên cô cũng muốn xem xem phản ứng của anh như thế nào.

Thế nhưng đang định gõ cửa thì cô lại dừng lại, đang do dự thì tự dưng cánh cửa mở ra. Tạ Trì Yến đang đứng bên cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm và nét mặt khó đoán.

“Thật trùng hợp, tôi đang định đến tìm cậu.” Trên mặt mang một nụ cười vô cùng ngây thơ.

Tạ Trì Yến đi vòng qua cô nhưng khi đến hành lang thì lại quay đầu nhìn cô một cái, cô vẫn đứng ngây người ở cửa nhìn anh. “Lại đây.” Anh nói.

Tô Nguyễn tung tăng chạy tới “Có chuyện gì vậy?”

“Thư tình….của cậu?” Anh lấy ra một tờ giấy có rất nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn đã biết bị vò nát một cách hung dữ.

Tô Nguyễn khó hiểu, nhận lấy rồi nhìn vào tờ giấy viết chi chít chữ “Tạ Trì Yến”.

Nhìn thấy hơi quen mắt, Tô Nguyễn nhíu mày suy nghĩ. Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đây thực sự là những gì cô ấy viết!

Nhưng không phải cô đã bỏ cái này vào ngăn kéo sao, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Trong đầu chợt lóe lên vô số cách giải thích, cô ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng: “Tôi chỉ là muốn luyện chữ một chútb thôi, đúng lúc nhìn thấy tên của cậu, chắc cậu không để bụng đâu nhỉ.” Đánh chết cô cũng không thừa nhận rằng cô có ý đồ không thể cho ai biết với Tạ Trì Yến.

“Tôi để bụng.”

Hả? Đây có phải là điều mà một học bá nên nói không?

“Vậy nên sau này cậu đừng lấy tên của tôi để luyện chữ nữa, bởi vì chữ viết của cậu thật sự rất khó coi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play