Nghe xong chuyện cũ của Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm ôm hắn thật chặt trong lồng ngực, an ủi hôn lên đầu hắn: “Xán Xán, nghe này, đó không phải lỗi của ngươi. Đông Viễn đã phồn thịnh trăm năm, không có quốc gia nào thịnh vượng mãi không suy tàn, mà thời cuộc lúc đó đang ở thế kiềng ba chân, nếu thành vạc bốn chân, thế cục sớm muộn cũng có biến. Ngươi đã rất cố gắng, ngươi không sai, phụ hoàng của ngươi cũng không sai, cha ngươi là bậc đế vương phương diện nào cũng tốt, dân chúng kính yêu. Nhưng vấn đề là nội bộ Đông Viễn triều thần đã sớm tứ phân ngũ liệt, quan tham ô dữ dội, Đông Viễn diệt vong cũng là tất yếu, ngươi không cần tự trách, biết không?”
Phác Xán Liệt biết Ngô Diệc Phàm nhìn vấn đề thực thấu triệt, y phân tích làm lòng Xán Liệt dễ chịu đi nhiều. Ngô Diệc Phàm kéo Xán Liệt từ trong lòng ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, tiếp tục nói: ‘Còn có, tuy rằng Huyền Thánh làm Đông Viễn diệt vong, nhưng hiện tại Đông Viễn cùng Huyền Thánh đã thành một thể, không có cừu oán chi phân, ngươi không cần quá để ý đến dị nghị trong cung, chỉ cần làm chính mình là được. Về phần dân chúng Đông Viễn, Huyền Thánh sẽ coi bọn họ như con dân một nước. Ngươi lần trước nói về vấn đề lũ lụt, ta đã phái người đi xử lý, không cần quá lo lắng, được không?”
Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn y, trong lòng trào lên sung sướng, gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi.”
Ngô Diệc Phàm lại kéo hắn vào trong lòng, Xán Liệt im lặng dựa vào. Hắn cảm nhận được Ngô Diệc Phàm đối xử rất tốt với hắn, nhưng hắn vẫn không rõ, nói về ngoại hình, hắn cũng chỉ tính ở mức xinh đẹp, không có gì đột phá, xét tới gia thế, hắn là vua mất nước, vì sao Ngô Diệc Phàm lại đối tốt với hắn như vậy? Nói thực ra, ngay từ đầu, Ngô Diệc Phàm biểu tình lãnh khốc nhưng cũng không hề có ý thương tổn hắn đi?
Mà Phác Xán Liệt không biết chính là, Ngô Diệc Phàm lần đầu tiên gặp hắn kì thật là vào 7 năm trước. Lần đó Đông Viễn hoàng đế đại thọ bốn mươi. Là một trong thế 4 chân vạc, Huyền Thánh đương nhiên được mời tới mừng đại thọ. Năm ấy Ngô Diệc Phàm 15 tuổi, hắn khi đó đã tại vị 5 năm, quyết đoán ngoan tuyệt tác phong xử sự đều khiến cho các quốc gia phải e ngại, bởi vậy Huyền Thánh vẫn là một trong 4 nước đứng đầu.
Mà ngày đó y là vô tình nhìn thấy tiểu Xán Liệt. Ngô Diệc Phàm thấy không khí yến hội nhàm chán, tuỳ ý đi dạo một chút, chỉ thấy một đứa bé một thân tuyết trắng cưỡi một con đại cẩu ngoạn ở ngự hoa viên, mấy hoàng tử hoàng nữ bên cạnh bộ dáng rõ ràng đang cười nhạo hắn, thậm chí còn khi dễ, đẩy hắn, nhưng tiểu Xán Liệt lại đơn thuần cười với bọn họ, tiếp tục vuốt ve cùng đại cẩu trò chuyện.
Ngày đó đứa nhỏ thánh khiết kia khiến Ngô Diệc Phàm ấn tượng rất sâu, bởi vì lớn lên trong hoàng cung từ trước đến nay chưa từng thấy ai đơn thuần như vậy. Nguyên nhân chính là như thế, khi y nghe nói đứa nhỏ năm đó sát phụ thí huynh thì y cũng rất kinh ngạc, cười nhạo bỏ qua, người dù có đơn thuần ở trong hoàng cung chung quy vẫn sẽ bị ô nhiễm. Sau này Phác Xán Liệt bị bắt giữ đến Huyền Thánh làm quan, Ngô Diệc Phàm vẫn luôn một mực quan sát hắn.
Phác Xán Liệt luôn ở dưới triều không có tiếng tăm gì, nhưng ngày đó ở trên triều, vật nhỏ lại vì dân chúng xuất đầu nhưng lại lộ ra bộ dáng đơn thuần khờ dại như trước. Y phát hiện Phác Xán Liệt vẫn là đơn thuần, chỉ là thêm vài phần ưu thương, vì thế Ngô Diệc Phàm mới có thể nảy ra ý định muốn đùa giỡn tâm tư của hắn. Chính là, đem vật nhỏ đặt ở bên người sau này sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy hắn ưu thương nữa, Ngô Diệc Phàm muốn hắn được vui vẻ, chung quy vật nhỏ thiện lương vẫn luôn hấp dẫn y.
Phác Xán Liệt cũng không biết chuyện này, chỉ cảm thấy Ngô Diệc Phàm tự nhiên hứng khởi, nhưng hắn vẫn thực quý trọng thời gian ngắn ngủi tốt đẹp này, tựa vào lòng Ngô Diệc Phàm đi vào giấc ngủ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT