Mấy ngày trôi qua, tay của Phác Xán Liệt về cơ bản đã hồi phục, Phác Xán Liệt hưng trí vô cùng được Ngô Diệc Phàm đồng ý đặt một cái bàn ở ngự hoa viên cho hắn vẽ tranh.
Đang giữa trưa nắng lan tỏa, ngự hoa viên khó được thanh tĩnh như vậy. Phác Xán Liệt cầm bút vẽ đã lâu không được dùng, kích động trong lòng không cần nói ra cũng biết. Tuy rằng tới ngự hoa viên vẽ tranh, nhưng trên thực tế bức tranh hắn muốn vẽ cũng không phải bức tranh những bông hoa kiều diễm, mà là muốn vẽ cái người tiêu sái cuồng ngạo như thần linh kia, đúng vậy, thời điểm hắn lại có thể cầm lại bút vẽ, hắn muốn vẽ Ngô Diệc Phàm.
Phác Xán Liệt nhìn tranh cười cười, Ngô Diệc Phàm đẹp đẽ cao cường như vậy, vẽ lên giấy tất nhiên sẽ rất đẹp.
Nhúng mực đẫm ngòi bút, tinh tế vẽ hình dáng Ngô Diệc Phàm
-“Hoàng thượng!”
Thanh âm mềm mại truyền đến, Phác Xán Liệt nhìn nhìn bốn phía không người, âm thanh vừa rồi hình như có chút quen tai.
-“Hoàng thượng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play