Tiệc cưới được tổ chức tại nhà hàng Hồng Phúc cùng đường, chỉ có năm bàn khách.
Anh em và đồng đội của Tô Chính Khôn ngồi hai bàn, cậu, dì và anh chị em họ nhà mẹ ruột Tô Cẩm Nguyệt một bàn, còn lại là hai bàn của họ hàng nhà mẹ đẻ Lý Mai.
Không làm lễ kết hôn cũng không có người dẫn chương trình, Ngô Hạo và Tô Cẩm Nguyệt lần lượt mời rượu cho họ hàng bạn bè, xem như họ là người làm chứng cho hôn lễ này.
Người thực sự chúc mừng chỉ có nhóm cậu dì của Tô Cẩm Nguyệt, họ còn tự tay trao cho Tô Cẩm Nguyệt khoảng 20 ngàn tiền mừng cưới.
Những người khác thì ít nhiều đều tỏ ra khinh thường với cuộc hôn nhân của hai người.
Cho một kẻ ăn mày ở rể, chuyện này nói ra bao giờ cũng khó nghe.
Làm lễ quỳ với bố mẹ được tiến hành trong nhà.
Tô Chính Khôn và Lý Mai mỗi người cho 10 ngàn triệu tiền mừng.
Số tiền này xem như tiền riêng của vợ chồng Tô Cẩm Nguyệt, họ có thể tự quyết định dùng vào việc gì.
“Ngô Hạo, giờ chúng ta đã là vợ chồng, mong sau này hãy tôn trọng lẫn nhau, cùng nhau chăm lo cho gia đình”.
Sau khi tiễn khách, vào động phòng, Tô Cẩm Nguyệt dùng điện thoại gõ chữ để giao tiếp với Ngô Hạo.
Với một chiếc di động, hai người vai kề vai ngồi ở đầu giường bắt đầu cuộc trò chuyện thật dài.
“Cẩm Nguyệt, em đừng lo, giờ em đã là vợ anh, anh sẽ che chở em cả đời bằng cả tấm lòng của mình.
Dù cho sau này anh có nói lại được không, dù nghèo khổ hay giàu sang, anh cũng sẽ ở bên em suốt đời”.
“Em tin anh, em cũng sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ, sinh con dưỡng cái cho anh”.
“Ừm.
Cẩm Nguyệt, hôn lễ hôm nay quá đơn sơ, sau này anh sẽ bù cho em một hôn lễ khác long trọng hơn, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới”.
“Không cần đâu, hôn lễ chỉ là một hình thức thôi mà.
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc không nằm ở chỗ có long trọng hay không, mà chỉ cần chúng ta hiểu nhau, tôn trọng nhau thì dù có là cơm canh đạm bạc cũng hạnh phúc rồi”.
“Có lý, vậy chuyện này tạm gác lại.
Giờ người anh còn rất yếu, chúng ta tạm thời không động phòng được không? Hiện giờ anh đang được bố huấn luyện khôi phục thể lực, qua năm rồi có con cũng được, mong em hiểu cho anh”.
“Được chứ, cố lên, rồi anh sẽ khỏe hơn thôi.
Em cho anh 10 ngàn nhé, mai anh mua điện thoại đi, còn dư thì cất để dùng”.
Ngô Hạo vốn định từ chối lời đề nghị này, ở rể vốn đã là chuyện tự ái lắm rồi, dùng tiền của vợ càng xấu hổ hơn nữa.
Nhưng nếu từ chối thì Tô Cẩm Nguyệt sẽ không vui, hắn cũng cần điện thoại để tìm hiểu một số thông tin nên gật đầu đồng ý.
“Nếu anh thấy sống chung với bố mẹ không được tự nhiên thì chúng ta cùng tiết kiệm tiền, sau này mua một căn nhà ở riêng nhé?”
Dường như Tô Cẩm Nguyệt biết Ngô Hạo không thích chuyện ở rể, bản thân cô cũng không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với gương mặt cay nghiệt và dối trá của Lý Mai.
“Ừ, Cẩm Nguyệt đừng lo, những ngày này sẽ không quá lâu đâu”.
Sau cuộc trao đổi, Ngô Hạo càng ngày càng thấy người vợ này vừa hiền lành vừa gần gũi, có cảnh ngộ và nỗi khổ giống mình, sự đồng cảm đã kéo cần khoảng cách trái tim hai người.
Nhân lúc Cẩm Nguyệt đi vệ sinh cá nhân, Ngô Hạo mở TV chuẩn bị tập nói thì bỗng có một tin địa phương thu hút sự chú ý của hắn.
Từ Thiên Long, chủ tịch tập đoàn Thiên Long, xí nghiệp nổi tiếng của thành phố Đông Giang, bỗng nhiên mất tích, hơn một tháng không nhận được tin tức gì về hắn.
Sau khi tìm hiểu, phóng viên cho hay người nhà đã báo cảnh sát sau ba ngày hắn mất tích, nhưng cho đến giờ tập đoàn Thiên Long lại trả lời rằng Từ Thiên Long thích chơi những môn thể thao mạo hiểm và đi thám hiểm nên rất hay đến những nơi mất tín hiệu, mất liên lạc một hai tháng là chuyện rất bình thường, trước đây đã xảy ra nhiều lần như thế, mong dư luận đừng đi quá xa để tránh ảnh hưởng đến hoạt động của công ty, đồng thời phía công ty cũng sẽ phối hợp với cảnh sát tích cực tìm kiếm và cố gắng liên lạc với chủ tịch Từ Thiên Long trong thời gian sớm nhất.
Tin tức này khiến Ngô Hạo chấn động.
Tên Trương Phong kia đúng là khôn thật, biết kéo dài thời gian cơ đấy, điều này chứng tỏ bọn Chu Mẫn vẫn chưa thực hiện được âm mưu của mình.
Muốn thừa kế vốn chủ sở hữu của hắn rồi chiếm đoạt công ty ư? Không dễ vậy đâu.
Công ty của gia đình do Từ Vân Phi quản lý ngày một xuống dốc, bố từng đề cập tới chuyện nhập công ty hắn vào công ty của nhà, do hắn toàn quyền quản lý nhưng bị hắn từ chối.
Hơn nữa, Ngô Hạo còn chia nhỏ vốn chủ sở hữu của mình ra làm nhiều phần để thưởng cho những nhân viên có công đóng góp trong việc nghiên cứu.
Sở dĩ Ngô Hạo làm vậy một phần là vì không muốn bố lợi dụng tình để ép hắn về gia tộc.
Cái nhà lạnh lẽo đó đã sớm không còn là nhà của hắn nữa rồi.
Được dạy bằng tiếng Hoa từ nhỏ, Ngô Hạo mang trong mình nỗi nhớ quê hương da diết, vì vậy hắn mới tới Hoa Hạ đầu tư và phát triển.
Phần lớn số tiền kiếm được bao năm qua đều được quyên góp cho trường học và học sinh ở vùng sâu vùng xa, bản thân hắn chẳng có bao nhiêu tài sản cá nhân.
Với hắn, chỉ cần đủ tiền để tiêu dùng là được rồi.