Mặt khác, đối với sự phát triển của công ty, những cổ đông nắm giữ vốn chủ sở hữu sẽ coi công ty như doanh nghiệp của mình, hoặc là cùng thịnh vượng, hoặc là cùng thua lỗ.
Nhưng không ngờ rằng, quyết định này làm cho Chu Mẫn và những người khác tốn công vô ích, cho dù có hại chết hắn cũng không chiếm được tài sản.
Ở công ty hắn còn có 8% vốn chủ sở hữu, cùng với một căn biệt thự, trong ngân hàng còn 120 triệu tiền gửi tiết kiệm, trong đó, 100 triệu ở trong thẻ ngân hàng, U-Shield và điện thoại di động đều ở két sắt trong văn phòng, 20 triệu là tiền tiêu vặt, thẻ ngân hàng và điện thoại hẳn là đã bị Chu Mẫn và Từ Vân Yên lục soát lấy đi rồi, nhưng không có mật khẩu thì bọn họ cũng không thể nào rút tiền ra được.
Cần phải nghĩ biện pháp ngăn cản Chu Mẫn thừa kế vốn chủ sở hữu, Trương Phong ở bên kia hẳn là không chống đỡ được bao lâu, một tháng còn ổn, nhưng hai tháng, ba tháng thì sao, mặt khác, hắn còn lo lắng chuyện Chu Phượng Anh sẽ làm ra một cái giấy chứng tử bên nước Mĩ, vậy thì vốn chủ sở hữu và căn biệt thự kia chỉ có thể để cho bọn họ thừa kế.
Biệt thự cũng không đáng giá bao nhiêu, hơn 20 triệu là cùng, nhưng 8% vốn chủ sở hữu kia vô cùng đáng giá, dựa theo giá trị thị trường hiện giờ của công ty Thiên Long, giá trị của nó ít nhất cũng phải hơn 10 tỷ, một số tiền lớn như vậy không thể để cho đám lòng lang dạ sói kia chiếm lợi được.
Làm sao bây giờ? Trong mắt bọn họ, bản thân mình đã là người chết, cho dù Trương Phong biết mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
Sau khi Tô Cẩm Nguyệt tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài, Ngô Hạo còn chưa nghĩ ra biện pháp, ngay cả dáng người quyến rũ của Tô Cẩm Nguyệt cũng không khiến cho hắn chú ý tới.
Khi vào phòng để tắm rửa, Ngô Hạo bị nước dội qua đầu, ý tưởng lại chợt lóe lên, mặc dù đám người Chu Mẫn nhận định rằng hắn đã chết, nhưng bọn họ lại không có chứng cứ, hắn có thể chỉ huy Trương Phong từ xa, tạo ra chứng cứ giả là hắn chưa chết, cứ như vậy, âm mưu của Chu Mẫn sẽ không thể nào thực hiện được.
Hiện tại, chức năng ngôn ngữ của hắn còn chưa khôi phục, không thể gọi điện thoại được, trước mắt, phương pháp có thể sử dụng cũng chỉ có gửi thư điện tử và chuyển phát nhanh, sau khi xác định được phương án, Ngô Hạo nằm trên giường, cẩn thận xem xét nội dung trong hộp thư một lần, quyết định ngày mai sẽ đi ra tiệm Internet để gửi đi, trong nhà cũng có máy tính, nhưng như vậy sẽ làm lộ ra địa chỉ IP, khiến cho nhà họ Tô gặp phải những rắc rối không cần thiết.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, Ngô Hạo vẫn rời giường vào lúc sáu giờ như thường lệ, cùng Tô Chính Khôn luyện tập, ngoại trừ chạy bộ hắn còn học võ thuật, Tô Chính Khôn từng là huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, ở phương diện võ thuật vẫn đạt được tiêu chuẩn nhất định, tuy rằng bây giờ ông ấy đã già, nhưng vẫn dư sức dạy cho Ngô Hạo, chẳng qua là thể chất của Ngô Hạo quá kém, không thể huấn luyện thể năng cường độ cao, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, từ từ từng chút một.
Sau khi tiếng còi kết thúc buổi tập luyện vang lên, Ngô Hạo lái chiếc xe ba bánh nhỏ chở Tô Chính Khôn đi chợ mua đồ ăn, vị trí của chợ có chút xa, phải đạp xe hơn mười phút, điều này cũng xem như là một loại rèn luyện đối với thân thể của Ngô Hạo.
“Ngô Hạo à, đợi sau khi con quen với giá cả ở chợ, bố sẽ bắt đầu dạy con xào rau, chờ sau này các con có con, quán cơm này sẽ giao cho các con, còn bố sẽ giúp các con trông đứa nhỏ”.
Tô Chính Khôn ngồi phía sau xe ba bánh, lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của con gái và con rể.
Ngô Nhất Cầu quay đầu lại mỉm cười.
Hắn biết việc này khó mà xảy ra được, học xào rau thì không thành vấn đề, nhưng giao quán cơm cho bọn họ thì nghĩ cũng đừng nghĩ, Lý Mai nhất định sẽ không đồng ý.
Vợ chồng Hồ Á Kiệt đều là viên chức bình thường trong công ty, chi phí sinh hoạt ở Đông Giang rất cao, với thu nhập của bọn họ, muốn sống một cuộc sống bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng bọn họ lại còn phải nuôi xe và nuôi đứa nhỏ, thỉnh thoảng còn mua một vài túi xách hay quần áo của thương hiệu nổi tiếng nào đó, Lý Mai còn trợ cấp cho bọn họ không ít, mà quán cơm này chính là cây ATM của Lý Mai, sao bà ta có thể tặng không cho đứa con gái và con rể không có cùng huyết thống với mình.
Ngược lại, học xào rau với Tô Chính Khôn cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì cũng có một cái nghề, nếu như hắn không thể nào xoay chuyển được tình thế, hắn còn có tay nghề này để sống yên ổn, Ngô Hạo cũng định nghe theo sắp xếp của bố vợ.
Sau khi mua đồ ăn về, Ngô Hạo xin phép Tô Chính Khôn đi ra ngoài, hắn đi đến một cửa hàng gần đó mua một chiếc điện thoại di động với giá hơn một ngàn rồi đăng ký.
Sau đó, hắn lại đi đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua giấy và bút, rồi tìm một tiệm Internet gửi thư điện tử cho Trương Phong, hắn và Trương Phong là anh em tốt, số điện thoại và địa chỉ hộp thư của Trương Phong hắn đều nhớ rõ.
Gửi thư điện tử xong, Ngô Hạo cân nhắc câu từ một chút, sau đó dùng tiếng Trung và tiếng Anh viết hai bản “Thư gửi toàn thể công nhân viên” có nội dung giống nhau, và một bức thư viết tay cho luật sư riêng của mình, hắn cũng tìm một đơn vị chuyển phát nhanh gần đó rồi gửi đi.
Trở lại quán cơm, Ngô Hạo đã thấy Tô Cẩm Nguyệt đang giúp đỡ nhặt rau, hắn liền đem điện thoại mới trong tay lắc lắc trước mặt cô.
“Em giúp anh đăng ký một tài khoản WeChat, sau này chúng ra dùng WeChat để nói chuyện với nhau”.
Tô Cẩm Nguyệt cũng lấy di động ra, gõ một dòng chữ.
WeChat? Nghe cô nhắc đến chuyện này, Ngô Hạo đột nhiên nghĩ đến hắn có thể đăng nhập vào tài khoản WeChat ban đầu của mình, cái tài khoản kia được liên kết với tài khoản ngân hàng có 20 triệu, đó là tiền tiêu vặt bình thường của hắn, thẻ ngân hàng gốc và điện thoại di động còn đang ở trong tay Chu Mẫn, nhưng hẳn là cô ta không mở được mật khẩu.
Vậy nên không thể sử dụng được điện thoại di động của hắn.