“Cẩn Nghiên, anh cũng thấy ý kiến của chị dâu em khá hay đó.
Ngô Hạo trông cũng thật thà, sau này chắc chắn sẽ không ức hiếp Cẩm Nguyệt đâu.
Hai người đều không nói được nên sẽ không kỳ thị nhau, giảm được phần nhiều rào cản rồi”.
Hồ Á Kiệt cũng bày tỏ đồng ý, Tống Thiến ngồi cạnh gật đầu không ngừng.
Mấy người thảo luận đề tài này rất sôi nổi, hoàn toàn không nghe ý kiến của hai người trong cuộc.
Trong lòng Ngô Hạo cực lực phản đối, hiện tại hắn vẫn chưa tính đến chuyện đó.
Mặc dù Tô Cẩm Nguyệt rất đẹp, đối xử với hắn cũng tốt, ngày nào cô cũng chủ động giặt quần áo cho hắn nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của Ngô Hạo lúc này là sống sót, khi nào tình trạng sức khỏe khá hơn sẽ bắt đầu tính chuyện trở mình, báo thù.
Ngô Hạo tin rằng với năng lực của mình, hắn hoàn toàn có thể tạo ra một tập đoàn Thiên Long khác, và khi đó hắn sẽ trả ơn nhà họ Tô đã thu nhận mình bằng tiền bạc.
Tô Cẩm Nguyệt thì bất lực, từ nhỏ đến lớn cuộc đời của cô đã do người khác quyết định.
Mặc dù cô cũng từng vô số lần mơ mộng về một tình yêu lãng mạn và một cuộc hôn nhân mỹ mãn, nhưng hiện thực quá đỗi tàn khốc, đối tượng hẹn hò cô được giới thiệu toàn là người khuyết tật.
Tô Cẩm Nguyệt không còn hi vọng gì nữa, quyết định ở giá, ở bên bố đến cuối đời.
Tình cảm cô dành cho Ngô Hạo chỉ là sự đồng cảm chứ chưa hề có tình cảm nam nữ với anh.
Khổ nỗi hôm nay chủ đề này bị đem ra nói, Tô Cẩm Nguyệt cũng hơi lúng túng.
“Cứ quyết định vậy đi, chút nữa tôi sẽ lên phường hỏi xem trường hợp chỉ có thẻ căn cước công dân như Ngô Hạo có đăng ký kết hôn được không, nếu không được thì làm hôn lễ trước, chờ sau này tới quê quán của cậu ta làm thủ tục bổ sung là được.
Ngày cưới thì chọn Trung Thu đi, mời họ hàng chúng ta ăn nhà hàng một bữa rồi thôi, không cần gióng trống khua chiêng làm gì, người ta nhìn họ cười cho”.
Cuối cùng, Lý Mai quyết định luôn.
Nếu cho Tô Cẩm Nguyệt lấy người nào đó ổn ổn thật thì bà ta chả ưa tí nào, bà ta chỉ muốn cô bị đày đọa để còn tiếp tục hầu hạ mình thôi.
Ngô Hạo không thể phản đối, nếu không sẽ bị Lý Mai đuổi đi ngay tức khắc.
Người hắn không một xu dính túi, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, nếu như bị đuổi đi thì lại phải quay về với cuộc sống lang thang, ngày tháng bữa đói bữa no sẽ khiến cơ thể khó hồi phục hơn, độ khó của ước muốn cũng sẽ lớn không tưởng.
Còn nếu đồng ý thì cô nàng Cẩm Nguyệt này thật ra cũng rất tốt, tuy không nói được nhưng có tấm lòng tốt bụng, dịu dàng, hiền thục, làm vợ thì quá hợp, tốt hơn con rết cái khốn kiếp Chu Mẫn gấp trăm ngàn lần.
Năm ngày sau đã là Trung Thu, Tô Chính Khôn dẫn Ngô Hạo và Tô Cẩm Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Tô Cẩm Nguyệt rất khỏe mạnh, Ngô Hạo thì không mắc bệnh gì trừ việc bị suy dinh dưỡng, thậm chí bác sĩ còn nói hắn sẽ nói được nếu được huấn luyện.
Điều này làm cho Tô Chính Khôn và Tô Cẩm Nguyệt vô cùng vui mừng, chứng tỏ không lâu nữa Ngô Hạo sẽ hoàn toàn là người bình thường.
Sau đó hai người được dẫn đi chụp ảnh cưới, mua ít quần áo và chăn ga gối nệm.
Đáng ra những việc này phải do Lý Mai lo liệu nhưng bà ta lại thoái thác, đòi trông cháu nên không về nhà, Tô Chính Khôn đành đảm nhận trách nhiệm của người bố lẫn người mẹ.
Tô Cẩn Nghiên rủ bạn thân Tống Hiểu Tuệ giúp bố trí phòng tân hôn, mua một ít ruy băng màu về cắt ra trang trí.
Nhà của nhà họ Tô ngay tại khu dân cư Hải Tân, Tân Thành, sau quán cơm, mới mua được mấy năm, rộng hơn 130 mét vuông, tất cả đồ dùng trong nhà đều mới, không cần sửa sang lại nữa.
“Cẩn Nghiên, không ngờ cậu quay một cái video thôi mà chẳng những thành người nổi tiếng, được một đống fan theo dõi mà còn giải quyết được chuyện chung thân đại sự của chị cậu.
Tên ăn mày đó cũng may thật, cưới chị cậu là sung sướng quá rồi còn gì nữa”.
Đến tận bây giờ, Tống Hiểu Tuệ vẫn chưa dám tin vào chuyện này, thật không thể tin nổi tên ăn mày hôi hám hồi đầu gặp đã ở rể nhà họ Tô.
“Thôi, sau này đừng nói hai từ ăn mày đó trước mặt bố và chị tớ, dù sao đi nữa Ngô Hạo cũng sắp là anh rể tớ rồi, tuy tớ không thích anh ta nhưng cũng phải nể mặt chị tớ nữa”.
“Tớ biết rồi, tớ chỉ nói khi có hai chúng mình thôi, sao mà tớ nói ngay trước mặt chị cậu được chứ, điên à.
À phải rồi Cẩn Nghiên, cậu và Lăng Kiếm sao rồi? Cậu ta là con nhà giàu đó, phải tóm chặt cậu ta đấy nhé, nhiều cô theo đuổi lắm”.
“Xùy, tớ có mê gì cậu ta đâu, cậu ta đeo bám tớ thì có.
Con nhà giàu thì đã làm sao, chỉ là một tên ăn chơi trác táng thôi mà, giàu cách mấy thì sớm muộn gì cũng bị cậu ta tiêu pha hết sạch thôi.
Mục tiêu của chị đây là sau khi tốt nghiệp sẽ tự gây dựng sự nghiệp hoặc vào công ty nào đó nằm trong top 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới làm giám đốc điều hành.
Phụ nữ chỉ có độc lập, tự do thì mới có cuộc sống của riêng mình, cứ dựa dẫm vào sự bố thí của đàn ông thì chỉ có nước bần tiện mà thôi, về già hoa tàn ít bướm, có khi sẽ bị đá bay, đến lúc đó muốn khóc cũng khóc không nổi”.
“Có chí hướng quá ta, tớ ủng hộ cậu.
Vậy cậu nhường Lăng Kiếm cho tớ đi, tớ thích được đàn ông bố thí, haha”.
“Được thôi, nhường cho cậu đó, hai người đúng là cá mè một lứa, trời sinh một cặp mà”.
Hai cô gái trò chuyện rôm rả trong phòng tân hôn.