Giang Sóc đã gặp rất nhiều bệnh nhân ở bệnh viện, khi biết mình phải ngồi xe lăn vài năm, hoặc biết hai tay mình có thể sẽ bị phế bỏ, phần lớn bệnh nhân đều sẽ đau lòng muốn chết, khóc vài ngày mới có thể chậm rãi tiếp nhận hiện thực. Một số thậm chí có thể bị trầm cảm và rất tiêu cực khi điều trị với bác sĩ.
Nhưng người một nhà này lại rất mạnh mẽ, Chu Lam chưa từng khóc, trên mặt bà lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hòa, bà là người phụ nữ có khí chất, có tính tình tốt nhất mà Giang Sóc từng gặp. Tần Mạch còn chưa tới mười tám tuổi, nhưng cũng chỉ rơi một chút nước mắt lúc mới biết chuyện, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhìn qua đặc biệt bình tĩnh. Mỗi ngày Tần Ngự đều đẩy xe lăn dẫn vợ đi dạo trong bệnh viện, còn mang đến cho con trai một cái laptop, tay con trai không thể cử động, ông liền giúp con trai ấn chuột, ấn bàn phím. Rõ ràng là bị bệnh nằm viện, nhưng người nhà này nhìn qua lại vô cùng thả lỏng.
Trước khi xuất viện, Tần Mạch một mình đi vào phòng làm việc của Giang Sóc, nghiêm túc hỏi anh ta: "Bác sĩ Giang, tay tôi đã khôi phục tri giác, nhưng ngón tay vẫn rất cứng ngắc. Tôi muốn biết mình có thể hồi phục nhiều nhất là đến mức độ nào? Trước kia tôi có thể chơi đàn piano cấp 10, có phải sau này sẽ không được như thế nữa hay không?”
Giang Sóc có chút tiếc nuối nói: "Sự linh hoạt của ngón tay nhất định sẽ bị ảnh hưởng, chơi piano sẽ rất khó khăn, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Tần Mạch hỏi: "Nếu tôi kiên trì luyện tập, mỗi ngày luyện bảy tám tiếng thì sao?”
Giang Sóc nói: "Cậu cũng không thể liều mạng quá mức, thời gian luyện tập quá dài, ngược lại sẽ mang đến gánh nặng cho ngón tay của cậu, phương án phục hồi cụ thể cậu cần thương lượng với tôi, đừng tự mình làm bậy.”
Tần Mạch trầm mặc một lát, mới cúi đầu nói: "Kỳ thật tôi là một tuyển thủ thể thao điện tử, nếu tay tôi không thể khôi phục đến trình độ trước kia, tôi sẽ không thể thi đấu nữa.”
Giang Sóc kinh ngạc nói: "Thật sao? Đó thực sự là một điều đáng tiếc.”
Tần Mạch giả vờ bình tĩnh cười nói: "Cũng không có gì. Ít nhất tứ chi tôi hoàn thiện, cho dù không thi đấu, cũng có thể nghĩ biện pháp nuôi sống bản thân.”
"Ừm, cậu còn trẻ, có thể lạc quan một chút là tốt nhất." Giang Sóc mỉm cười nói.
“Sau khi xuất viện, nhất định phải định kỳ đến bệnh viện kiểm tra lại, dựa theo trình độ khôi phục để điều chỉnh phương án điều trị, miễn cho lưu lại di chứng.”
"Tôi biết rồi." Tần Mạch đứng lên, lễ phép nói: “Cám ơn bác sĩ Giang.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, Giang Sóc đột nhiên lo lắng.
Kỳ thật Tần Mạch còn chưa tới mười tám tuổi, có rất nhiều thiếu niên ở độ tuổi này bởi vì trên đùi bị đắp thạch cao mà vừa khóc vừa làm lạon, nhưng Tần Mạch lại đặc biệt kiên cường hiểu chuyện, mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của bác sĩ phối hợp trị liệu, ở trước mặt ba mẹ cũng chưa bao giờ biểu hiện ra chút khổ sở nào. Nhưng Giang Sóc có thể nhận ra, thiếu niên này trên mặt ra vẻ thoải mái, kỳ thật trái tim cậu vẫn luôn nhỏ máu.
Tần Mạch dùng thời gian hơn một tháng điều chỉnh tâm trạng thật tốt, giải đấu mùa thu bắt đầu, cậu rất bình tĩnh trở lại chiến đội Phong Sắc.
Sư phụ vừa mới giải nghệ, chiến đội Phong Sắc đang cần cậu, cậu không thể cứ thế rời đi, cậu phải chọn được đội hình dự bị trước khi rời đi.
Lúc ấy, đội trưởng chiến đội Phong Sắc là Nhan Thụy Văn. Nhan Thụy Văn là một người có tính tình ôn hòa, Tần Mạch trở lại chiến đội liền đi tìm anh trước: "Đội trưởng Nhan, có một chuyện tôi muốn thương lượng với anh.”
Nhan Thụy Văn mỉm cười nói: "Tiểu Mạch, cậu đến tìm tôi muộn như vậy, là có chuyện quan trọng sao?”
Tần Mạch gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Tốc độ tay tôi giảm xuống rất nhiều, mùa giải này có thể không thể thi đấu. Hệ thống đội hình Phong Sắc vẫn luôn lấy triệu hoán sư làm chủ, sau khi sư phụ đi đã giao trọng trách này cho tôi, nhưng tôi không có biện pháp tiếp nhận nữa, cho nên chúng ta phải nhanh chóng tìm được một tuyển thủ có thể thay thế tôi.”
Nhan Thụy Văn vô cùng kinh ngạc: "Cái gì gọi là tốc độ tay giảm mạnh? Cậu chưa tới mười tám tuổi, đây không phải là thời điểm tuyển thủ thể thao điện tử có trạng thái tốt nhất sao?”
Tần Mạch nhẹ nhàng siết chặt ngón tay, nói: "Chúng ta chơi mấy ván, anh sẽ biết.”
Lúc ấy là đêm khuya, các tuyển thủ khác đều đi ngủ rồi, Tần Mạch và Nhan Thụy Văn vào phòng huấn luyện mở hai máy tính, đăng nhập vào trò chơi, tạo lôi đài. Chức nghiệp của Nhan Thụy Văn là ma pháp sư viễn trình, Tần Mạch là triệu hoán sư, trước kia, lúc hai người PK, tỷ lệ thắng của Tần Mạch ít nhất cũng có sáu phần, nhưng tối hôm đó, Tần Mạch lại bị Nhan Thụy Văn ngược liên tục thua mười trận.
Nhan Thụy Văn cảm thấy rất khó tin, sao trình độ của cậu lại giảm xuống nhiều như vậy?! Ngón tay của cậu gần như bất động trên bàn phím?
Nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt ngồi trước máy tính, ánh mắt lại dị thường kiên định, Nhan Thụy Văn lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta quay đầu lại nhìn bàn tay cứng ngắc của Tần Mạch, lo lắng hỏi: "Tay cậu làm sao vậy?”
Tần Mạch thản nhiên nói: "Tốc độ tay ổn định trước kia của tôi là 360, hiện tại còn chưa tới 160, nói cách khác, ngay cả yêu cầu cơ bản nhất của một tuyển thủ cũng không đạt được. Anh cũng thấy ngón tay của tôi rất cứng và hầu như không thể gõ bàn phím.”
Nghe cậu bình tĩnh nói ra những lời này, Nhan Thụy Văn cảm thấy rất đau lòng: "Thế nhưng cậu mới chưa tới mười tám tuổi, tiền đồ vô hạn. Lúc sư phụ cậu giải nghệ đã dặn dò tôi, tôi lớn tuổi hơn cậu, đợi hai năm nữa tôi cũng giải nghệ, đội trưởng thứ ba của chiến đội Phong Sắc liền chuyển cho cậu. Sao đột nhiên mọi chuyện lại trở thành như vậy?”
Tần Mạch không biết nên trả lời như thế nào.
Đương nhiên cậu không muốn biến thành như vậy, cậu cũng biết lúc sư phụ rời đi từng dặn dò Nhan Thụy Văn bảo cậu làm đội trưởng thứ ba của Phong Sắc, sư phụ rất để ý tới cậu, vẫn luôn coi cậu là người kế nhiệm chiến đội để bồi dưỡng. Nhưng bây giờ sự việc đã xảy ra, cậu cũng chỉ có thể kiên cường đối mặt, cũng không thể bày ra vẻ mặt buồn bã nói, tôi bị tai nạn xe cộ, tay tôi không thể thi đấu nữa.
Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt đồng tình, thương hại mình, cậu căn bản cũng không cần đồng tình.
Hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, Tần Mạch quay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía Nhan Thụy Văn: "Đội trưởng Nhan, tôi nói cho anh biết chuyện này là muốn anh mau chóng tìm được sách lược. Mùa giải tới sẽ sớm bắt đầu, tuyển thủ triệu hồi thay thế tôi phải được bồi dưỡng càng sớm càng tốt.”
Nhan Thụy Văn vô cùng khó xử: "Lúc trước khi sư phụ cậu còn ở chiến đội, bởi vì trạng thái tuổi tác của cậu đang ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy vẫn muốn cậu tiếp nhận vị trí của mình cho nên trong trại huấn luyện cũng không bồi dưỡng triệu hoán sư, ngược lại ma pháp sư tương đối nhiều. Cậu đột nhiên muốn tìm một tuyển thủ có thể thay thế cậu, đi đâu tìm bây giờ?”
Tần Mạch nói: “Nếu trước mắt còn chưa có, vậy thì tìm mấy người mới có năng khiếu không tồi bồi dưỡng một lần nữa đi.”
"Cũng chỉ có thể làm như vậy" Nhan Thụy Văn trầm mặc một lát, lại nghi ngờ hỏi: “Sao tay cậu lại đột nhiên biến thành như vậy?”
"Ngón tay bị thương nhẹ." Tần Mạch hời hợt trả lời rồi khẩn cầu nói: “Đội trưởng Nhan, anh có thể thay tôi giữ bí mật không? Làm ơn, giữ bí mật cho tôi.”
"Được." Nhan Thụy Văn là tiền bối nhìn Tần Mạch trưởng thành, thật sự không đành lòng với tình huống của cậu. Thiếu niên này trong lòng vô cùng kiêu ngạo, không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện này, nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của cậu, Nhan Thụy Văn đành phải đồng ý giúp cậu giữ bí mật.
Vòng đấu thông thường bắt đầu, chiến đội Phong Sắc thua liên tiếp năm trận, Tần Mạch vẫn ngồi dưới đài xem trận đấu, ngược lại phái người mới lên sân, sắp xếp như vậy bị rất nhiều phóng viên nghi ngờ.
"Đội phó Tần, xin hỏi mùa giải này cậu vẫn ngồi dưới sân khấu là có ý gì? Có phải nguyên nhân do tâm tính chưa được điều chỉnh tốt hay không?”
“Đội phó Tần, đối với sai lầm xuất hiện trong trận đấu trước, cậu có muốn giải thích gì không?"
"Phong Sắc đã thua nhiều trận như vậy, cậu còn định tiếp tục bàng quan sao?"
Các phóng viên thi nhua công kích, weibo thậm chí còn có một số antifan còn để lại bình luận: "Rác rưởi, còn không ra khỏi liên minh, ngay cả một nửa sư phụ của mình cũng không bằng.”
“Đừng làm mất mặt, anh còn làm đội phó? Đội phó mà ngồi dưới sân khấu sao?”
“Cậu nhìn Tiếu Hàn rồi lại nhìn chính mình, xưng song tử tinh với hắn, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"
Mãi đến một khắc kia, Tần Mạch mới khắc sâu cảm nhận được, lĩnh vực thi đấu kỳ thật rất tàn khốc, cũng rất vô tình.
Khi bạn đang cầm chiếc cúp vô địch trong tay, vô số người khen ngợi bạn là một thiên tài hiếm hoi.
Và khi bạn không thể tỏa sáng trên sân, những người đã từng khen ngợi bạn sẵn sàng nói rằng bạn là một thứ rác rưởi.
Trái tim Tần Mạch cũng là từ lúc đó dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cậu đột nhiên phát hiện hào quang trên người mình và vô số vinh quang cậu từng đoạt được, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt.
Những lời châm chọc khiêu khích kia, xem nhiều cũng chết lặng, Tần Mạch không đăng nhập weibo nữa, cũng không chú ý đến diễn đàn nữa. Cậu cũng không giải thích nguyên nhân mình không ra sân, bởi vì hai tay cậu còn chưa khôi phục, nếu như cậu ra sân, Phong Sắc sẽ thua thảm hơn, cũng càng mất mặt.
Điều cậu muốn làm nhất chính là trước khi rời đi tuyển chọn một nhóm tuyển thủ có thiên phú xuất sắc, khiến tương lai chiến đội Phong Sắc không quá gian nan.
Mà lúc này, trong nhà chủ lực trị liệu xảy ra chuyện chuẩn bị giải nghệ, điều này chắc chắn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn đối với Phong.
Nhan Thụy Văn và Tần Mạch bí mật thương lượng, quyết định đẩy nhanh quá trình tuyển chọn người mới. Nhan Thụy Văn phụ trách an bài chiến thuật, Tần Mạch mỗi ngày đều ngâm mình trong trại huấn luyện giám sát huấn luyện của người mới, cậu đẩy Chu Tuyết Vi lên làm dự bị trị liệu, ngay sau đó lại khai quật những tuyển thủ ưu tú như Khâu Tông Bình, Triệu Tinh Thần, Lâm Duyên, Viên Hi ở trại huấn luyện.
Trong số những tân binh này, Chu Tuyết Vi thông minh tỉnh táo, Triệu Tinh Thần cực kỳ am hiểu đánh lén, Lâm Diệu am hiểu viễn trình, Khâu Tông Bình vững vàng nhất, phong cách đánh của Viên Hi cũng rất hung hãn.
Sau khi đổi người mới sang ghế dự bị, Tần Mạch rốt cục yên lòng.
Thành tích của Phong Sắc trong mùa giải chính thức rất kém, đã xác định không thể tiến vào vòng tứ kết. Cho nên mấy trận đấu cuối cùng theo đề nghị của Nhan Thụy Văn, Tần Mạch cũng ra sân thử. Lúc đó đã là mấy tháng sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, ngón tay của cậu khôi phục đã có thể gõ bàn phím, nhưng tính linh hoạt so với trước kia căn bản không có cách nào so được, cho nên phối hợp với người mới xuất hiện rời rạc, lại dẫn tới một đám phóng viên lên bài công kích.
Nhan Thụy Văn muốn nổi giận với phóng viên, nhưng lại bị Tần Mạch dùng ánh mắt ngăn lại.
Ở hậu trường, Tần Mạch nghiêm túc nói: "Đội trưởng Nhan, anh đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật, để tôi yên tâm rời đi. Tôi không muốn thấy những người đó thương hại mình.”
Nhan Thụy Văn cực kỳ đau lòng, muốn giúp Tần Mạch nhưng lại không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng ôm thiếu niên kiên cường này.
Mùa giải đó Phong Sắc không thể tiến vào vòng tứ kết, nhưng mà trạng thái tinh thần của mọi người cũng không tệ, tâm trạng các đội viên cũng không uể oải, hơn nữa Chu Tuyết Vi giành được giải tân nhân xuất sắc nhất, ít nhất cũng cho mọi người một chút an ủi tâm lý.
Sau khi mùa giải kết thúc, Nhan Thụy Văn chủ động mời tất cả tuyển thủ đi hát, mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhan Thụy Văn uống quá nhiều, nhất định yêu cầu cậu phải nói gì đó cho mọi người, Tần Mạch đành phải cầm micro lên, nghiêm túc nói: "Thành tích Phong Sắc mùa này quả thật không tốt, nhưng mọi người nhất định phải nhớ kỹ chiến đội Phong Sắc vẫn là đội mạnh nhất liên minh chuyên nghiệp, các cậu cho dù thua trận đấu cũng không thể thua lòng tin.”
Ánh mắt của cậu chậm rãi đảo qua đám gương mặt trẻ tuổi này, gằn từng chữ nói: “Trong giải đấu quốc tế, đội viên không thể được chọn vào đội tuyển quốc gia vừa vặn có thể nghỉ ngơi một tháng, sau đó lấy tinh thần chiến đấu lớn nhất của các cậu, mùa giải tới tiếp tục cố gắng!”
Đội phó gần đây nói chuyện luôn nghiêm túc như vậy, mọi người đã quen rồi, có người dẫn đầu vỗ tay khen ngợi, trong đó nhất thời một mảnh ầm ĩ.
Tần Mạch nhìn đám người mới tràn đầy sức sống này, khẽ cười cười, cậu buông micro xuống, xoay người đi đến góc ngồi xuống.
Cậu sẽ sớm rời khỏi Phong Sắc, cậu rất luyến tiếc.
Điều duy nhất khiến cậu an tâm là chiến đội Phong Sắc không bị hủy trên tay mình. Cậu dùng thời gian nửa năm này chịu đựng cơn đau ở tay, bí mật đến bệnh viện để điều trị và nhanh chóng tuyển chọn tân binh. Mùa giải này là thời điểm khó khăn nhất, nhưng Tần Mạch tin tưởng, chờ nhóm tuyển thủ Chu Tuyết Vi, Triệu Tinh Thần trưởng thành, thành tích Phong Sắc cũng nhất định sẽ tốt lên, sẽ một lần nữa lọt vào hàng ngũ đội mạnh nhất.
Cậu đã khiến sư phụ của mình thất vọng, nhưng cậu đã cố gắng hết sức.
Trước khi giải đấu quốc tế bắt đầu, Tần Mạch đột nhiên tuyên bố giải nghệ, rời khỏi câu lạc bộ Phong Sắc, cũng hủy bỏ toàn bộ tư liệu của mình trong liên minh chuyên nghiệp.
Chu Tuyết Vi lúc này mới biết được chân tướng sự việc từ chỗ Chu Lam, cô khóc không ra hơi Tần Mạch nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, an ủi nói: "Đừng khóc, mấy năm nay anh vẫn thi đấu ở bên ngoài, rất ít thời gian ở bên ba mẹ, mẹ anh hiện tại không thể đi lại được, anh về nhà dành nhiều thời gian hơn cho bà ấy cũng tốt!"
Chu Tuyết Vi đỏ mắt nói: "Nhưng mà anh có bỏ được không?”
Trái tim Tần Mạch nhói lên, cô gái này liếc mắt một cái liền nhìn thấu điểm yếu sâu nhất trong lòng cậu.
Cậu không nỡ.
Cậu luyến tiếc câu lạc bộ Phong Sắc, cũng luyến tiếc những đội viên một tay mình đào tạo.
Nhưng cuối cùng, điều duy nhất cậu có thể làm là từ bỏ.
Tần Mạch xoay người đi về phía hiện trường buổi họp báo. Hiện trường có rất nhiều phóng viên, nhiếp ảnh gia không ngừng ấn nút chụp ảnh cậu, ánh đèn sân khấu đặc biệt chói mắt, câu hỏi của các phóng viên càng lúc càng sắc bén, có người nói tố chất tâm lý của cậu không chịu nổi thất bại mới giải nghệ, cũng có người nói cậu rời đi như vậy là biểu hiện vô trách nhiệm, có lỗi với sư phụ đã bồi dưỡng mình.
Tần Mạch vẫn nhớ rõ một câu của sư phụ: "Ít nói chuyện, làm việc nhiều hơn.” Cậu cũng biết đạo lý "càng miêu tả càng đen, càng giải thích càng khó nói rõ".
Cậu đã làm những gì mình phải làm, vì vậy cậu có thể rời đi rất bình tĩnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đối mặt với sự tấn công dồn dập của các phóng viên, thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi đã cúi người, cúi đầu thật sâu trước mọi người: "Tôi xin lỗi, tôi đã làm bạn thất vọng."
Sau đó, cậu liền thẳng lưng xoay người đi ra khỏi hiện trường buổi họp báo, cậu không muốn giải thích nhiều bởi vì cậu không thẹn với lương tâm.
Điều duy nhất cậu không ngờ chính là Tiếu Hàn đột nhiên bay tới Thượng Hải, trực tiếp hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
“Tôi sẽ chờ cậu trở về!” Thanh âm của Tiếu Hàn vang vọng ở trong hành lang: “Chờ có một ngày chúng ta gặp lại, cậu có thể tự tay đánh bại tôi!”
"Sẽ không có ngày đó." Tần Mạch nhanh chóng xuyên qua hành lang dài, giống như chạy trốn, bởi vì cậu sợ Tiêu Hàn nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của mình.
Cậu buồn bã nghĩ: Tiếu Hàn, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại cậu một lần nào nữa trong đời.
Cậu đã từng nói muốn đi với hắn đến giải đấu quốc tế, giành được một chiếc cúp khác, chụp một bức ảnh khác.
Nhưng tôi nuốt lời. Tôi thực sự xin lỗi.
Tần Mạch cầm ảnh chụp cậu và Tiếu Hàn tay cầm chức vô địch thế giới, cẩn thận bỏ vào trong ví tiền, sau đó liền kéo vali rời khỏi câu lạc bộ Phong Sắc.
Tối hôm đó trời mưa nhỏ, Tần Mạch ngẩng đầu, tấm bảng “Câu lạc bộ thể thao điện tử Phong Sắc" treo trên lầu hai bị mưa làm ướt, đại khái là nước mưa làm mờ tầm mắt, một hàng chữ lớn này trong mắt dần dần nhìn không rõ ràng.
Cậu còn nhớ năm mười lăm tuổi lần đầu tiên đến câu lạc bộ, nhìn hàng chữ lớn này, trong lòng cậu tràn ngập chờ mong tương lai, cậu nghĩ, ít nhất phải ở lại câu lạc bộ này năm sáu năm, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, sự nghiệp của mình sẽ ngắn ngủi như vậy.
Bây giờ cậu sắp rời đi, nhìn lại biển hiệu của câu lạc bộ và thấy rằng mình thực sự rất may mắn. Mười lăm tuổi trở thành tuyển thủ thể thao điện tử, nhận một sư phụ rất tốt, năm ra mắt đã giành được giải tân binh xuất sắc nhất, mấy năm nay đi theo Chiến đội Phong Sắc nhiều lần giành được cúp, còn may mắn được chọn vào đội tuyển quốc gia tham gia giải đấu quốc tế. Cậu đã thi đấu với những người chơi thể thao điện tử đẳng cấp thế giới, cậu đã chụp ảnh với chiếc cúp vô địch thế giới trên tay, và sự nghiệp thể thao điện tử của cậu trong mấy năm qua rất thú vị.
Cậu không bao giờ hối hận vì đã đến đây.
Tần Mạch khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi câu lạc bộ Phong Sắc, cũng hoàn toàn mất tin tức trong giới thể thao điện tử.
Mãi cho đến phiên bản beta công khai của trò chơi "Độc bộ giang hồ" này có chế độ thao tác hoàn toàn mới, máy chủ Tây Giang Nguyệt khu viễn thông 1, rốt cục xuất hiện một kiếm khách Mặc Ngân niết bàn trọng sinh.