Tần Mạch rửa mặt xong đi ra phát hiện Tiếu Hàn đang cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngón tay hắn dùng sức nắm chặt thành quả đấm, giống như muốn bóp nát điện thoại.

"Cậu bị sao vậy?" Tần Mạch đi tới trước mặt hắn nghi ngờ hỏi.

Tiếu Hàn đột nhiên vươn hai tay ra, dùng sức ôm Tần Mạch vào trong ngực, khí lực rất lớn, cơ hồ muốn bóp nát Tần Mạch hòa làm một thể với miình.

Tần Mạch bị ôm suýt chút nữa thở không ra hơi, không khỏi nhíu mày: "Cậu làm gì vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Tiếu Hàn vùi đầu vào hốc vai Tần Mạch tham lam hấp thụ hơi ấm trên cơ thể cậu. Tần Mạch trước mặt so với khi còn bé lạnh lùng cùng vững vàng hơn rất nhiều, Tần Mạch như vậy làm cho Tiếu Hàn cảm thấy rất đau lòng. Trầm mặc thật lâu sau, Tiếu Hàn mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Tần Mạch, mặc kệ phát sinh chuyện gì, sau này tôi sẽ ở bên cậu, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cậu phải một mình nữa."

Hắn khó hiểu nói những lời này, Tần Mạch giật mình, hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại nói như vậy?”

Tiếu Hàn cũng không có giải thích, mà buông đối phương ra, chuyển chủ đề: "Chuyện lần trước tôi mời cậu gia nhập câu lạc bộ Long Ngâm, cậu suy nghĩ thế nào rồi?”

Hai ngày qua, Tần Mạch quả thật đã cân nhắc thực lực của câu lạc bộ Long Ngâm, không thể nghi ngờ là tiêu chuẩn hạng nhất trong nước, có Tiếu Hàn ở Long Ngâm cũng sẽ không bạc đãi cậu. Chỉ là năm đó khi rời khỏi Phong Sắc, các phóng viên châm chọc khiêu khích khiến trong lòng cậu hơi bài xích đối với loại câu lạc bộ lớn này, nếu như cậu gia nhập đội ngũ của Tiếu Hàn, rất có thể sẽ mang đến cho Tiếu Hàn rất nhiều áp lực dư luận sau khi giải đấu năm sau bắt đầu.

Tiếu Hàn nhìn thấu suy nghĩ của Tần Mạch, bất đắc dĩ đè lại bả vai của cậu lại, ngữ khí cũng trở nên đặc biệt dịu dàng: "Cậu luôn như vậy, xảy ra chuyện gì đều tự mình gánh vác, nhưng Tần Mạch, cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thật tôi có thể cùng cậu gánh vác. Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn không đáng để cậu tín nhiệm sao?"

Tần Mạch: "…"

Những lời này làm cho trái tim Tần Mạch hơi xúc động. Cậu đương nhiên là tin tưởng Tiếu Hàn, Tiếu Hàn thiên tính hồn nhiên thẳng thắn, hai người quen biết nhau từ khi còn nhỏ, làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành, biết rõ thói quen, sở thích của nhau. Tiếu Hàn sẽ không lừa gạt cậu, càng không có khả năng lợi dụng cậu, Tiếu Hàn thật sự đang suy nghĩ cho cậu.

Nhưng mà gia nhập Long Ngâm không phù hợp với kế hoạch ban đầu của cậuu.

Tần Mạc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tiêu Hàn, áy náy nói: "Tiếu Hàn, tôi thật sự cảm kích ý tốt của cậu. Gia nhập Long Ngâm đối với tôi mà nói quả thật có rất nhiều chỗ bất tiện, hy vọng cậu có thể thông cảm.”

Người phỏng vấn của câu lạc bộ Long Ngâm yêu cầu tuyển thủ vô cùng nghiêm khắc, chỉ có những tuyển thủ trẻ có tốc độ tay trên 240 và tài năng nổi bật mới có tư cách trở thành thành viên của trại huấn luyện. Tốc độ tay của Tần Mạch bây giờ chỉ có thể ổn định ở mức 200, hơn nữa lúc trước Thẩm Hà đến câu lạc bộ Long Ngâm phỏng vấn cũng bị cự tuyệt, nếu như cậu gia nhập Long Ngâm, đầu tiên là không có biện pháp an bài cho Thẩm Hà, thứ hai, cậu là một tuyển thủ có tốc độ tay không đạt tiêu chuẩn, lại bị Long Ngâm phá cách ký hợp đồng, mọi người chỉ biết cho rằng cậu dựa vào quan hệ với Tiếu Hàn mới có phần vinh hạnh này, cho dù Tần Mạc có tệ đến đâu, thì cậu cũng không đến mức phải dựa vào quan hệ bạn cũ để leo lên.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Mạch càng thêm kiên định: "Tôi sẽ không đến Long Ngâm, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”

Lý tưởng của cậu, cậu sẽ tự mình thực hiện, đây là kiêu ngạo của cậu, cho dù quá trình này vô cùng gian nan, cậu cũng không muốn tiếp nhận bố thí của người khác.

Tiếu Hàn cố nén đau lòng, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn tự mình xây dựng một đội ngũ sao?” Như vậy sẽ không sợ bị người khác chỉ trích đúng không?

"Chỉ có chiến đội là của tôi, tôi mới có thể định đoạt." Tần Mạch cũng không muốn giấu diếm đối phương, nói thẳng: “Tôi thành lập bang hội trong trò chơi, chính là muốn đặt nền móng cho chiến đội sau này.”

"Tên chiến đội cũng là Mặc Quyết?"

"Ừ. Tôi muốn lấy bang hội Mặc Quyết làm nền tảng, mời chào một ít cao thủ dân gian không có chiến đội.”

Tần Mạch bình tĩnh nói: “Chế độ thao tác của trò chơi Độc bộ giang hồ này khác biệt rất lớn so với trò chơi bình thường, ưu thế tuyển thủ chuyên nghiệp của các câu lạc bộ lớn cũng không rõ ràng, hiện tại, tất cả mọi người đứng ở cùng một vạch xuất phát, đội ngũ tổ chức từ cao thủ dân gian cũng có khả năng giành được cúp.”

"Cậu nói cũng có đạo lý." Tiếu Hàn đồng ý nói: “Ai có thể nghiên cứu thấu trò chơi trước, người đó sẽ chiếm thế thượng phong trong trận đấu. Có phải xuất thân từ câu lạc bộ lớn hay không, kỳ thật cũng không phải là yếu tố quyết định.”

"Không sai." Tần Mạch dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tiếu Hàn: “Cho dù chúng ta không thể ở cùng một chiến đội, sau này vẫn là bạn.”

"Đương nhiên rồi." Tiếu Hàn mỉm cười: “Không nói những thứ này nữa, đi ăn sáng trước đi.”

Tiểu khu hôm nay vẫn mất điện như trước, hai người rửa mặt xong lại đi xuống mười bảy tầng cầu thang, coi như là tập thể dục buổi sáng.

Tần Mạch dẫn Tiếu Hàn đi tới quán ăn sáng đối diện, gọi sữa đậu nành và bánh bao thịt, nhìn bánh bao thịt trước mặt, hai người đồng thời nhớ lại chuyện cũ năm đó, Tiếu Hàn nhất định phải gọi "bánh bao kẹp thịt", ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, không khỏi nhìn nhau cười.

Tần Mạch chỉ chỉ bánh bao kẹp thịt trên đĩa, hỏi: "Bạn học Tiếu Hàn, còn nhớ nó gọi là gì không?”

Tiếu Hàn phối hợp trả lời: "Gọi sủi cảo kẹp thịt, Tần lão sư tôi nói đúng không?”

" Đáp án chính xác." Tần Mạch gắp bánh bao lên đưa đến đĩa của Tiếu Hàn: “Thưởng cho cậu, ăn đi.”

"Cám ơn lão sư." Tiếu Hàn khẽ cười cười, tiếp nhận bữa sáng thưởng của "Tần lão sư". Tần Mạch còn nhớ rõ những chuyện cũ khi còn niên thiếu làm cho Tiếu Hàn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, Tiếu Hàn vừa ăn vừa hỏi: “Quê cậu ở Tây An đúng không? Tây An bên kia ăn mì rất nhiều, sủi cảo thịt rất nổi tiếng.”

"Ừm, tổ tiên tôi là ở Tây An."

"Tổ tiên?" Tiếu Hàn không hiểu mấy từ này lắm.

"Ý tứ chính là nơi tổ tiên Tần gia chúng tôi ở đó, ông bà nội ở Tây An, ba cũng là người Tây An."

"À." Tiếu Hàn hiểu được: “Sau đó chuyển đến Nam Kinh sao?”

"Ừ. Năm 10 tuổi, công ty của ba tôi được thành lập ở Nam Kinh và gia đình chúng tôi chuyển đến Nam Kinh. Năm đó gia nhập câu lạc bộ Phong Sắc, cũng là bởi vì Thượng Hải gần Nam Kinh nhất.”

Tần Mạch giương mắt nhìn Tiếu Hàn: “Sao cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú với quê hương tôi như vậy? Muốn đi ăn mì Tây An không?”

"Tùy tiện tìm đề tài tán gẫu, bằng không hai người buồn bực ăn cơm quá xấu hổ." Tiếu Hàn nói.

"Tần Mạch bị hắn thẳng thừng chọc cười, cúi đầu cắn một miếng bánh bao thịt, khóe miệng không cẩn thận dính một chút vụn thịt, Tiếu Hàn nhìn thấy, liền đưa tay tới giúp cậu nhẹ nhàng lau sạch.

Ngón cái ấm áp của người đàn ông đột nhiên lướt qua khóe miệng, lưu lại một cảm giác tê dại kỳ lạ, Tần Mạch ngẩn người, ý thức được hắn đang làm cái gì, hai má nhất thời nóng lên, người này rốt cuộc có biết rất nhiều từ vựng, rất nhiều động tác chỉ thích hợp dùng giữa các đôi tình nhân không? Có vẻ như phải cho hắn học thêm rồi.

Tiếu Hàn thấy Tần Mạch quẫn bách cúi đầu, trong lòng nhất thời mềm nhũn thành.

Dù người trước mặt đã trải qua nhiều đau thương nhưng trái tim vẫn giữ được sự thuần khiết của tuổi trẻ. Cậu không vì những chuyện xảy ra với mình mà từ bỏ bản thân, chứ đừng nói là hoài nghi than thở, sau tai nạn khiến đôi tay bị hủy hoại, cậu chọn cách kiên quyết đối mặt, làm những việc nên làm rồi bình thản rời đi.

Có bao nhiêu người trên thế giới có thể làm được như cậu ấy?

Cậu đã không từ bỏ hy vọng. Căn phòng lớn trong nhà chỉ bày một cây đàn piano tam giác, Tiếu Hàn có thể tưởng tượng ba năm qua vô số ngày đêm, Tần Mạch đều sẽ ngồi một mình trước đàn piano, đàn lên những bản nhạc đơn giản, không ngừng vận động ngón tay. Trải qua mấy năm phục hồi chức năng, ngón tay của cậu tuy rằng không thể khôi phục linh hoạt trong quá khứ, nhưng lại có thể ứng phó chế độ điều khiển màn hình cảm ứng mới của Độc bộ giang hồ. Vì vậy, cậu đã điều chỉnh tâm lý của mình và quay trở lại.

Một lần nữa trở lại thế giới trò chơi, là cao thủ eSports từng đứng ở đỉnh cao thế giới, cậu tuyệt đối không nóng nảy mà bắt đầu từ thôn tân thủ, làm quen với trò chơi từ đầu, quan sát cẩn thận, nghiên cứu nghiêm túc, đặt nền móng vững chắc nhất cho trận đấu tương lai.

Tiếu Hàn đau lòng cho cậu, lại càng bội phục cậu hơn.

Tần Mạch hôm nay gặp biến không sợ hãi, bình tĩnh thong dong.

Ba năm dày vò này hầu như mài nhẵn mọi góc cạnh trên người cậu, cũng làm cho tâm trí của cậu trở nên vô cùng trầm ổn và kiên định.

Nếu cậu nói muốn tự mình thành lập một chiến đội, như vậy, Tiếu Hàn có đưa ra điều kiện tốt đến đâu để mời cậu gia nhập Long Ngâm, cậu cũng sẽ không dao động. Nhưng mà, sau khi biết được hết thảy chân tướng năm đó, Tiếu Hàn làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu một mình gánh vác gánh nặng nặng nề như vậy?

Tần Mạch, câu vừa rồi tôi nói là thật, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh cậu.

Cho nên, lần này để cho tôi ra một phần lực đi.

Tiếu Hàn khẽ cười cười, một hơi uống hết sữa đậu nành trong cốc, đứng dậy nói: "Tần Mạch, tôi có chút việc phải đi Thượng Hải một chuyến.”

Tần Mạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Hôm qua bay Nam Kinh, hôm nay lại chạy đến Thượng Hải, cậu bận rộn như vậy sao?”

Tiếu Hàn nói: "Ông chủ đang họp ở Thượng Hải hôm nay, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông ấy.”

Nếu là chuyện của câu lạc bộ, Tần Mạch tự nhiên không tiện nhúng tay vào, dứt khoát nói: "Vậy cậu đi đi. Đi tàu cao tốc từ Nam Kinh đến Thượng Hải chỉ mất hai giờ."

“Ừm, tôi đã mua vé rồi.” Tiếu Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ tôi bắt taxi đến ga tàu cao tốc, đến giờ cơm tối sẽ về, sau khi trở về tôi sẽ trực tiếp đi Tiểu Ngư đi tìm cậu.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Tần Mạch thúc giục, “Cẩn thận đừng bị phóng viên nhận ra.”

"Biết rồi." Tiếu Hàn khẽ mỉm cười, đội mũ, đeo kính râm cùng khẩu trang, sau đó xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play