Ba năm trước.

Khoảnh khắc chiếc xe tải lớn từ bên trái đâm tới, trong đầu Tần Mạch trống rỗng, cậu chỉ nghe thấy tiếng phanh gấp bén nhọn đến gần như muốn thủng màng nhĩ, trước mắt trở nên đỏ như máu.

Cũng không biết qua bao lâu cậu tỉnh lại từ trong hôn mê. Trong mơ hồ, bên tai truyền đến giọng nói của một nam thanh niên: "Đêm nay trước tiên tiếp tục truyền dịch theo lời bác sĩ, sáng mai sẽ đo huyết áp.”

Tiếng bước chân dần biến mất. Tần Mạch cố hết sức mở mắt, đỉnh đầu là trần nhà trắng như tuyết, ánh sáng đèn sợi đốt sáng chói mắt, một người đàn ông mặc áo blue trắng, ngũ quan đoan chính đang giúp cậu kiểm tra thân thể, thấy cậu mở mắt liền hỏi: "Cậu tỉnh rồi sao? Cậu cảm thấy thế nào? Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Cậu nhận ra đây là bệnh viện nhìn thấy bảng tên "Bác sĩ Giang Sóc" trên ngực bác sĩ, Tần Mạch lập tức hỏi: "Bác sĩ, mẹ tôi đâu?”

Cổ họng cậu khô khốc, giọng nói cũng đặc biệt khàn khàn.

Bác sĩ Giang nói: "Ca phẫu thuật của mẹ cậu rất thành công, chỉ là bà ấy chưa tỉnh, ngày mai cậu có thể gặp mh mhhh.”

Tần Mạch yên lòng, nâng cánh tay lên sau đó kinh ngạc phát hiện hai tay của mình bị băng gạc màu trắng thật dày bao lấy.

Cậu đã cố gắng để cử động ngón tay của mình và kết quả là các ngón tay không có bất kỳ phản ứng nào. Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Tần Mạch đột nhiên ngây người, cậu kinh ngạc nhìn hai tay mình bị quấn lại thật lâu sau đó mới cẩn thận hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì xảy ra vậy? Tay tôi, dường như không còn cảm giác nữa"

Thanh âm thiếu niên run rẩy, bác sĩ Giang nhìn bộ dáng sắp khóc của cậu, có chút không đành lòng, uyển chuyển nói: "Cậu còn nhớ không? Cậu và mẹ mình lái xe bị tai nạn xe hơi, bàn tay của cậu bị mắc kẹt trong xe với nhiều vết gãy ở các ngón tay và một số chấn thương do va chạm ở cánh tay và đầu gối. Cậu được đưa đến bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh và chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật khẩn cấp để phục hồi các xương gãy ở ngón tay của cậu và băng bó lại, hiệu quả gây mê còn chưa hết, cho nên tạm thời cậu sẽ không có cảm giác. Yên tâm đi, thần kinh hai tay của cậu bị tổn thương cũng không nghiêm trọng, lưu thông máu cũng rất thông suốt, chỉ cần từ từtrij liệu, nhất định sẽ khôi phục cảm giác.”

Nghe được những lời này, trong lòng Tần Mạch đột nhiên cảm thấy sợ hãi mãnh liệt.

Chỉ là khôi phục cảm giác? Không thể trở lại linh hoạt như trước đây?

Tốc độ tay của một tuyển thủ thể thao điện tử, cho dù là kém một chút, cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện trận đấu trong suốt trận đấu. Cho dù tốc độ tay đạt tới 200p của người bình thường cũng rất khó ứng phó với thi đấu eSports chuyên nghiệp, cho dù là đánh phụ trợ, tốc độ tay tối thiểu của tuyển thủ thể thao điện tử cũng phải đạt trên 220. Tốc độ tay ổn định của các tuyển thủ hàng đầu đều trên 300. Tốc độ tay ổn định của Tần Mạch trước đây là 360, tốc độ tay bộc phát trong trạng thái đỉnh cao thậm chí có thể đạt tới 540, nói cách khác, trong thời điểm tình hình chiến đấu kịch liệt nhất, trong vòng một phút cậu có thể ấn chuột, bàn phím 540 lần, tốc độ trung bình một giây chín lần.

Cũng chính là tốc độ tay bẩm sinh như vậy đã làm cho cậu trở thành một triệu hồi sư xuất sắc, thậm chí may mắn đại diện quốc gia tham gia giải đấu quốc tế. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng hôm nay, nhìn hai tay bị băng gạc thật dày quấn lại, trong lòng Tần Mạch đột nhiên tuyệt vọng.

Cậu không thể tham gia thi đấu nữa sao?

Giang Sóc đang giúp cậu kiểm tra vết thương trên người, ngẩng đầu lên, phát hiện thiếu niên trên giường bệnh đang khóc. Ánh mắt của cậu vốn trong suốt sáng ngời, lúc này, lại có nước mắt không ngừng từ trong đó tuôn ra, rất nhanh liền dính ướt gối đầu, nhưng chính cậu không hề phát hiện, vẫn kinh ngạc nhìn hai tay kia, rất cố gắng muốn cầm cái gì đó, nhưng ngón tay tê liệt lại không có bất cứ phản ứng gì.

Giang Sóc đau lòng sờ đầu thiếu niên, nói: "Đừng khổ sở, quá trình khôi phục sẽ tương đối vất vả, nhưng cậu còn trẻ, tốc độ phục hồi xương cốt của người trẻ tuổi tương đối nhanh.”

Tần Mạch trầm mặc thật lâu, mới nghẹn ngào hỏi: "Ngón tay nào của tôi bị thương nặng nhất?”

Giang Sóc dịu dàng trả lời: "Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út của tay phải bị gãy xương, tay trái có nhiều khớp bị trật khớp. Gãy vụn xương nghe có vẻ khủng khiếp, nhưng cậu đừng sợ, trên thực tế xương vỡ thành ba mảnh trở lên, chúng tôi sẽ gọi là gãy vụn xương, không có nghĩa là xương của cậu trở thành bột. Hơn nữa, gãy xương có thể phục hồi hay không, mấu chốt phải xem tình huống cung cấp máu, thần kinh và mạch máu của cậu cũng không bị tổn thương, cho nên vẫn rất có hy vọng khôi phục.”

Tần Mạch trầm mặc.

"Cậu trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc đi." Sau khi kiểm tra xong, Giang Sóc rời đi, thuận tay giúp cậu tắt đèn.

Bác sĩ nói uyển chuyển, nhưng trong lòng Tần Mạch kỳ thật cũng rõ ràng có hy vọng khôi phục, chỉ là khôi phục tri giác, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày mà thôi. Sau khi gãy xương, ngón tay không thể trở lại linh hoạt như trước đây.

Trong phòng rất tối, Tần Mạch mở to hai mắt hoàn toàn không có buồn ngủ. Cậu nhìn ánh đèn thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, cảm thấy như thể một cơn gió lạnh đột nhiên tràn vào trong tim, một mảnh lạnh lẽo.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, tay Tần Mạch không thể nhúc nhích, đành phải quay đầu lại, gian nan nhìn về phía màn hình điện thoại di động, là Tiếu Hàn gửi tới tin nhắn: "Tôi và ba ra nước ngoài một chuyến, đại khái một tháng sau mới có thể trở về. Mùa giải tới gặp lại, cậu nói muốn đánh bại tôi, tôi có thể chờ!”

Nước mắt đột nhiên trào ra, trong nháy mắt làm tầm mắt Tần Mạch mờ đi, không còn nhìn rõ ký tự trên màn hình điện thoại.

Đó là một đêm dài nhất trong sinh mệnh Tần Mạch, mỗi một phút, mỗi một giây đều giống như một loại dày vò xé rách tim phổi. Cậu nghe tiếng tích tắc, tích tắc trên tường, trong đầu không ngừng hiện lên sự nghiệp thể thao điện tử ngắn ngủi của mình từ năm mười lăm tuổi gia nhập câu lạc bộ Phong Sắc.

Khi màn đêm buông xuống, ngày mai sẽ là một ngày mới, nhưng vụ tai nạn xe hơi này đã khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Sáng hôm sau, Giang Sóc tiến vào kiểm tra phòng, phát hiện Tần Mạch đang mở to hai mắt, hiển nhiên cả đêm không ngủ. Ánh mắt thiếu niên vốn rất đẹp, nhưng hiện tại, hai mắt cậu trống rỗng vô thần, đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm rõ rệt trên mí mắt khiến cậu trông vô cùng hốc hác.

Giang Sóc đi đến bên giường, dịu dàng nói: "Cậu cũng đừng quá khổ sở. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Cậu vẫn còn trẻ nên sẽ phục hồi nhanh hơn, mặc dù bàn tay của cậu sẽ không linh hoạt như trước đây, nhưng cầm đũa, viết và sinh hoạt hàng ngày sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.”

Tần Mạch trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: "Vết thương của mẹ tôi có phải nghiêm trọng hơn tôi không? Bà ấy đang ở vị trí ghế lái, tôi nhớ chiếc xe đã đâm vào phía bà ấy.”

Giang Sóc gật đầu: "Vết thương của bà ấy quả thật nghiêm trọng hơn cậu, nhưng cũng may cấp cứu kịp thời, người không có việc gì. Chẳng qua, xương chày và xương mác ở cẳng chân của bà ấy đều bị gãy, mấy năm kế tiếp có thể phải tạm thời ngồi xe lăn, sau này có thể đứng lên hay không, còn phải xem nghị lực của bà ấy. Đúng rồi, sáng nay mẹ cậu đã tỉnh lại.”

Tần Mạch lập tức xoay người xuống giường: "Tôi muốn gặp bà ấy.”

Mặc quần áo bệnh nhân, giơ hai tay bị gạc quấn lại, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, lảo đảo đi sang phòng bệnh bên cạnh. Bác sĩ Giang giúp cậu đẩy cửa ra, người phụ nữ trên giường bệnh đã tỉnh, bên giường có một người đàn ông dáng người cao lớn, hai người đang nói chuyện gì đó, người đàn ông hiển nhiên vừa chạy tới, phong trần mệt mỏi, áo sơ mi đều bị đè nhăn nhúm.

Tần Mạch nhìn thấy ông, mũi chua xót, nhẹ giọng nói: "Ba"

Tần Ngự nghe được thanh âm, lập tức quay đầu lại, sải bước đi tới trước mặt Tần Mạch: "Tiểu Mạch, ba vừa mới đến bệnh viện, con thế nào rồi?”

Tần Mạch miễn cưỡng nói: "Con không sao, mẹ tỉnh rồi ạ?”

Chu Lam trên giường bệnh khẽ mỉm cười, nói: "Sáng nay mẹ mới tỉnh lại, ba con vừa bay từ Bắc Kinh về.”

"Mẹ" Tần Mạch đi đến bên giường bệnh, nhìn hai chân bà bị thạch cao cố định, đột nhiên lòng như dao cắt: "Nếu không phải con đề nghị lái xe đến đó, cũng sẽ không…"

"Được rồi, những lời này đừng nói nữa." Chu Lam nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Mạch, dịu dàng nói: “Mẹ cũng đã nghe bác sĩ Giang kể về tình trạng của con, mẹ biết con rất yêu quý đôi tay của mình. Nhưng Tiểu Mặc, vì chuyện đã xảy ra rồi, có thể sống sót đã là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho chúng ta, vết thương trên người chúng ta hãy từ từ điều trị, con đừng buồn.”

Tần Mạch đối mặt với ánh mắt dịu dàng của bà, càng cảm thấy đau lòng hơn. Trước đây bà là một vũ công, sau đó trở thành một giáo viên chuyên nghiệp của học viện khiêu vũ, cậu thích xem mẹ khiêu vũ từ khi còn nhỏ, cảm thấy mẹ là người phụ nữ khí chất nhất trên thế giới. Hiện giờ, hai chân của bà tàn phế, còn an ủi ngược lại con trai, làm sao cậu có thể không biết xấu hổ biểu hiện quá khổ sở ở trước mặt bà đây?

Bà nói đúng, có thể sống sót đã là rất may mắn rồi. Một đôi tay mà thôi, cho dù là phế, chẳng lẽ Tần Mạch cậu nghĩ không thông lại đi tự sát sao?

Tần Mạch tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn về phía Tần Ngự: "Ba, có thể giúp con một việc được không? Chuyện tai nạn xe hơi lần này, ngoại trừ bệnh viện, con không muốn bất cứ ai bên ngoài biết, đặc biệt là những người trong giới thể thao điện tử.”

Tần Ngự vỗ vỗ bả vai con trai: "Yên tâm, bên truyền thông ba sẽ phong tỏa tin tức, trong tin tức sẽ không xuất hiện tên thật của con và mẹ.”

Tần Mạch cảm kích nói: "Cảm ơn ba.”

Tần Ngự khẽ cười cười: "Đừng sợ, cho dù con không thi đấu, ba cũng có thể nuôi con.”

Chu Lam nhẹ nhàng sờ bàn tay Tần Mạch bị băng bó, nói: "Người còn sống là được rồi. Người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, không có khó khăn nào không qua được, Tiểu Mạch, đừng quá khổ sở.”

Tần Mạch trong lòng ấm áp, nghiêm túc gật đầu: "Dạ.”

Ngoài miệng đồng ý như vậy, nhưng trong lòng làm sao có thể không khổ sở đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play