Hai người trò chuyện một hồi, sau đó liền ngủ ở trên giường Tần Mạch.

Bọn họ ngủ chung một giường cũng không phải là lần đầu tiên, khi còn bé đã thích cũng nhau đi du lịch, có đôi khi khách sạn chỉ có phòng giường lớn, hai thiếu niên cũng từng chen chúc cùng một chỗ. Nhưng bây giờ, tâm trạng bất đồng, cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng. Tiếu Hàn nghiêng người nhìn bóng lưng Tần Mạch, thủy chung không có cách nào ngủ được, hắn phải dùng tự chủ cực mạnh mới có thể khống chế được mình không ôm lấy người trước mặt.

Một lát sau, hô hấp Tần Mạch đều đặn, tựa hồ đã ngủ thiếp đi, Tiếu Hàn lại căn bản không buồn ngủ.

Tiếu Hàn nhẹ nhàng giúp Tần Mạch đắp chăn, đứng dậy xuống giường, đi ra ban công phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn wechat cho Chu Tuyết Vi: "Ngủ chưa?”

Chu Tuyết Vi vừa định ngủ, điện thoại di động đột nhiên nhảy ra tin nhắn, thấy người gửi tin nhắn lại là Tiếu Hàn, Chu Tuyết Vi không khỏi thập phần nghi hoặc, cô và Tiếu Hàn đã thêm Wechat nhau trong một trận đấu nào đó, nhưng hai người rất ít khi nói chuyện phiếm, chỉ có ngày lễ mới gửi wechat hỏi thăm. Nửa đêm đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiếu Hàn, phản ứng đầu tiên của Chu Tuyết Vi là: " Tài khoản của anh bị trộm rồi à? Anh muốn vay tiền tôi không?"

Cô gái này khá cảnh giác, Tiếu Hàn trả lời: " Tôi không bị hack. Tôi là Tiếu Hàn, có việc muốn hỏi cô.”

Chu Tuyết Vi vô cùng kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy?”

Tiếu Hàn nói: “Cô đã ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, có quen bác sĩ nào không? Chú hai tôi muốn đến bệnh viện khám bệnh, khớp tay trái của chú ấy đột nhiên không thể cử động, tôi không biết nên đi phòng khám chuyên khoa nào.”

Hắn sẽ không ngốc đến mức hỏi thẳng vì sao năm đó Tần Mạch lại giải nghệ, Chu Tuyết Vi khẳng định sẽ không nói. Cho nên Tiếu Hàn mới dùng phương thức lòng vòng, bóng gió điều tra.

Chu Tuyết Vi còn tưởng rằng chú Hai của Tiếu Hàn thật sự sinh bệnh, lập tức trả lời: "Tôi vừa vặn quen biết một chuyên gia lĩnh vực này, tôi sẽ gửi phương thức liên lạc của anh ta cho cậu, cậu bảo chú mình đi tìm người ta đi.” Dứt lời liền gửi tới một danh thiếp, Tiếu Hàn vừa nhìn, vị bác sĩ này vừa vặn họ Giang, là bác sĩ điều trị chính của một bệnh viện hạng ba ở Thượng Hải, là tiến sĩ du học nước ngoài trở về, người trẻ tuổi có tài này là "bác sĩ Giang" trong điện thoại của Tần Mạch sao?

"Cám ơn, có cơ hội đến Thượng Hải tôi mời cô ăn cơm." Tiếu Hàn trả lời Chu Tuyết Vi: “Chúc ngủ ngon.”

"Không cần khách khí, chúc ngủ ngon."

Tiếu Hàn cầm điện thoại di động trầm tư một lát, ngay sau đó lại gửi tin nhắn cho một người: "Chú Lâm, cháu muốn kiểm tra bác sĩ phẫu thuật Giang Sóc của bệnh viện nhân dân thành phố Thượng Hải, trong số những bệnh nhân mà anh ta tiếp nhận ba năm trước có ai tên Tần Mạch hay không.”

Tin nhắn nhanh chóng nhận được câu trả lời: "Cháu nhờ chú kiểm tra người này, ba cháu có biết không?" ”

Ba của Tiếu Hàn là luật sư nổi tiếng, thường xuyên liên quan đến các loại vụ án ly kỳ, bởi vậy trong giới thám tử tư có một số nhân mạch, người họ Lâm này chính là một thám tử tư rất lợi hại, ở một số vụ án khó giải quyết đã giúp ba của Tiếu Hàn không ít việc, ông ta từng đến nhà làm khách, Tiếu Hàn đã trao đổi số điện thoại với người này.

"Ba cháu không biết, đây là chuyện riêng của cháu, cũng không liên quan đến bất kỳ vụ án hình sự nào."

Tiếu Hàn trả lời: “Cháu chỉ muốn điều tra rõ một người bạn năm đó có phải sinh bệnh hay không.”

Đối phương cuối cùng cũng yên lòng: "Được, ngày mai chú trả lời, gửi email cho chú đi.”

Tiếu Hàn gửi địa chỉ email cho ông ta, cất điện thoại di động, rồi xoay người lên giường nằm xuống.

Tần Mạch đã ngủ thiếp đi, nhưng lại ngủ không sâu, lông mày cậu hơi cau lại, giống như đang gặp ác mộng.

Tiếu Hàn nhìn bộ dáng cau mày của cậu, rốt cục không vđược vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực.

Dùng thám tử tư đi điều tra chuyện cũ ba năm trước, loại thủ đoạn này cũng không vinh quang gì, nhưng Tiếu Hàn cũng không nghĩ ra biện pháp khác, nếu hỏi trực tiếp Tần Mạch khẳng định sẽ không nói. Đi tìm vị bác sĩ Giang kia cũng vô dụng, bác sĩ tuyệt đối phải giữ bí mật tư liệu bệnh nhân. Chu Tuyết Vi càng không nói ra, cô ấy và Tần Mạch kín miệng như hũ nút. Cũng chỉ có thám tử mới có thể tra ra chuyện năm đó.

Vừa nghĩ đến Tần Mạch năm đó có thể chịu đựng thống khổ, Tiếu Hàn liền tâm loạn như ma, hắn thật hy vọng suy đoán của mình tất cả đều sai, Tần Mạch chỉ là vì trạng thái trượt dốc mới giải nghệ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Mạch phát hiện mình bị Tiếu Hàn ôm vào trong ngực, hai má vừa vặn dán lên ngực Tiếu Hàn.

Nhiệt độ truyền đến từ trên người đối phương làm tim Tần Mạch đập mạnh nửa nhịp, trong lúc bối rối lập tức đứng dậy, kết quả lại "phanh" một cái đập vào trán Tiếu Hàn. Tiếu Hàn cũng tỉnh lại, thấy Tần Mạch bị đụng đến đầu váng mắt hoa, lập tức giúp Tần Mạch xoa cái trán đỏ bừng, thấp giọng hỏi: "Đụng đau không? Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm của Tiếu Hàn mang theo một tia khàn khàn gợi cảm, ngữ khí nghe cũng đặc biệt dịu dàng. Bộ đồ ngủ bởi vì động tác đứng lên mà mở ra, lộ ra lồng ngực săn chắc cùng cơ bụng nổi rõ, tim Tần Mạch đập càng lúc càng nhanh, đành phải ra vẻ bình tĩnh xoay người xuống giường, vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt.

Sau khi rời giường, Tiếu Hàn ra ban công hít thở không khí, điện thoại di động đột nhiên nhảy ra một tin nhắn: "Tư liệu cháu muốn đã tra được, gửi vào email của cháu rồi đấy.”

"Cảm ơn chú." Tiếu Hàn lập tức mở điện thoại xem email, tập tin đính kèm là một bệnh án hoàn chỉnh, chữ trên đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình

Tần Mạch, một giờ trước tai nạn xe hơi bị thương nặng, được xe cứu thương đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện chúng tôi để thăm khám. Khi nhập viện, ý thức không rõ ràng, hai tay bị gãy nhiều và dập nát.

Rõ ràng Tiếu Hàn biết toàn bộ những chữ kia, nhưng lúc này trong mắt hắn càng nhìn lại càng càng mơ hồ, chân tướng được tiết lộ làm cho hắn đau lòng đến không thở được.

Ngày xảy ra tai nạn cũng là thời gian liên minh nghỉ phép ba năm trước.

Giải đấu mùa xuân năm đó, cựu đội trưởng Phong Sắc là Lăng Tuyết Phong giải nghệ, khi đội trưởng Lăng rời đi, đã lưu lại đội hình vô cùng ổn định. Dưới sự dẫn dắt của tân đội trưởng Nhan Thụy Văn và đội phó Tần Mạch, chiến đội Phong Sắc một đường tiến vào bán kết, đối thủ của bọn họ ở bán kết vừa vặn là chiến đội Thương Lan của Tiếu Hàn, Tần Mạch thua Tiếu Hàn trên lôi đài, Phong Sắc lấy chênh lệch một điểm nhận thất bại.

Lúc ấy bầu không khí Phong Sắc rất tốt, dù sao đội trưởng vừa mới giải nghệ, có thể lọt vào tứ kết đã vô cùng khó. Tần Mạch còn chủ động chạy tới bắt tay Tiếu Hàn, nghiêm túc nói: "Mùa giải tiếp theo tôi nhất định thắng cậu!”

Tiếu Hàn mỉm cười ôm cậu một cái: "Được, tôi chờ.”

Mùa giải đó Phong Sắc cuối cùng cũng giành được quý quân, Thương Lan giành được á quân, hai đội đều ở thời khắc mấu chốt là cựu đội trưởng giải nghệ, có thể lọt vào top 4 đã vô cùng không tệ, các phóng viên truyền thông đưa ra rất nhiều đánh giá tích cực về người kế nhiệm thế hệ mới, cũng vô cùng tán thưởng biểu hiện của "Liên minh song tử tinh" Tiếu Hàn và Tần Mạch.

Sau khi giải đấu mùa xuân kết thúc, liên minh cho tất cả các tuyển thủ một tháng nghỉ theo thông lệ. Tiếu Hàn vốn định cùng Tần Mạch đi ra ngoài chơi, kết quả Tần Mạch nói, mẹ cậu khó có dịp về nước, cậu muốn cùng mẹ đi giải sầu. Vừa lúc ba Tiếu Hàn muốn đi Mỹ xử lý bất động sản trước kia, Tiếu Hàn liền theo ba xuất ngoại.

Một tháng sau, Tiếu Hàn trở về nước và cuộc thi mùa thu bắt đầu.

Thành tích chiến đội Thương Lan ổn định, nhưng chiến đội Phong Sắc lại đột nhiên thua đậm trong trận đầu tiên của vòng bảng, sau đó thua năm trận liên tiếp, đội phó Tần Mạch dường như có vẻ không ổn, trị liệu chủ lực lại nói trong nhà xảy ra chuyện muốn giải nghệ, người hâm mộ trở nên hoảng sợ.

Sau khi tổ chức một buổi họp báo, Phong Sắc bắt đầu tuyển chọn đội viên mới, đầu tiên là Chu Tuyết Vi mười sáu tuổi ra mắt, sau đó là tuyển thủ triệu hồi sư Khâu Tông Bình ngồi trên ghế dự bị, sau đó, tuyển thủ viễn trình Triệu Tinh Thần lại xuất hiện trên sân thi đấu, Phong Sắc giống như điên cuồng liên tục đề bạt người mới, nhưng nhóm tuyển thủ trẻ tuổi này vẫn không thể kéo thành tích ấm lên.

Tần Mạch rất ít khi xuất hiện, cậu thường xuyên để cho người mới đi lên rèn luyện, ngẫu nhiên xuất hiện vài lần nhưng phát huy cũng không ổn định, còn chọc đến một hồi mắng chửi. Cho đến cuối mùa giải, mặc dù Phong Sắc không thể gặt hái được cúp, nhưng Chu Tuyết Vi đã giành được giải thưởng cá nhân quý giá cho người mới xuất sắc nhất.

Sau khi mùa giải kết thúc, tuyển chọn đội tuyển quốc gia chính thức bắt đầu, không nghi ngờ gì Tiếu Hàn gia nhập đội tuyển quốc gia chuẩn bị tham gia giải đấu quốc tế, Tần Mạch không được chọn vào đội tuyển quốc gia, ngược lại tuyên bố giải nghệ.

Lúc ấy bên ngoài có hai loại lời đồn, một là bởi vì thành tích chiến đội quá kém, năng lực chịu đựng tâm lý quá yếu ớt, nên Tần Mạch dùng phương thức giải nghệ để trốn tránh gánh nặng sư phụ để lại cho cậu. Cũng có người nói, phong độ của cậu thật sự trượt dốc, khi thi đấu không theo kịp tiết tấu, không thể hòa hợp với đội viên mới, không muốn kéo chân chiến đội mới lựa chọn rời đi.

Tin đồn càng truyền càng thái quá, nhưng Tần Mạch không giải thích gì, chỉ nói một câu: "Thực xin lỗi, tôi làm cho các bạn thất vọng.”

Hồi tưởng lại cảnh cậu cúi đầu trước đám phóng viên năm đó, trái tim Tiếu Hàn đau đớn.

Lúc ấy, Tiếu Hàn cũng cho rằng trạng thái Tần Mạch trượt dốc cần điều chỉnh mới tạm thời rời đi, hoàn toàn không ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Tần Mạch cùng mẹ đi du lịch gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng, xương hai tay gãy thành nhiều mảnh.

Tiếu Hàn thật sự rất khó tưởng tượng, lúc trước cậu từ trong hôn mê tỉnh lại, lúc nghe được tin tức này sẽ có tâm trạng gì?

Đối với các tuyển thủ thể thao điện tử, bàn tay quý giá như mạng sống.

Đôi tay này từng dùng tốc độ làm cho người ta hoa cả mắt đánh bại tuyển thủ nước ngoài tại giải đấu quốc tế, đôi tay này từng nâng lên chiếc cúp tượng trưng cho vinh dự cao nhất, đôi tay này là kiêu ngạo lớn nhất của Tần Mạch.

Nhưng một tai nạn làm cho tất cả mọi thứ biến thành bong bóng.

Cậu kiên cường cỡ nào mới có thể vượt qua thời gian trị liệu hơn một tháng kia, bình tĩnh trở lại chiến đội Phong Sắc?

Sau khi trở lại chiến đội, cậu cố gắng không ra sân, ngược lại điên cuồng tuyển chọn đội viên mới. Kỳ thật lúc đó, cậu đã chuẩn bị rời đi đúng không? Cậu đẩy nhóm người Chu Tuyết Vi, Triệu Tinh Thần này lên, chỉ là muốn đặt nền móng cho Phong Sắc trước khi mình rời đi, phải không? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đối mặt với các loại thanh âm nghi ngờ của các phóng viên, Tần Mạch cũng không giải thích.

Cậu rất kiêu ngạo, cho dù tay cậu không thể cầm chuột nữa, cậu cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại kia.

Là đội phó, cậu phải làm tròn trách nhiệm của mình trước khi rời đi và đào tạo thêm một vài tân thủ xuất sắc. Đội ngũ mà sư phụ đã giao không thể bị hủy trên tay cậu.

Mà Tần Mạch làm ra tất cả những chuyện này, năm đó cậu còn chưa tới mười tám tuổi!

Tiếu Hàn càng nghĩ càng đau lòng!

Sao lúc trước cậu không nói ra? Giấu sư phụ cậu, gạt hắn, gạt tất cả đồng đội, một mình chịu tất cả nghi ngờ và trào phúng bên ngoài, là bởi vì cậu không muốn để cho chúng tôi khổ sở vì cậu sao?

Cậu cúi đầu xin lỗi người hâm mộ, cậu rời đi với một thái độ lạnh lùng, chỉ để lại cho tất cả mọi người một bóng lưng kiêu ngạo, sau đó trốn trong góc một mình liếm vết thương?

Mấy năm nay cậu đã trải qua như thế nào?

Nghĩ đến Tần Mạch vì khôi phục tốc độ tay, một mình ở trong phòng chậm rãi đàn piano, Tiếu Hàn liền cảm thấy trái tim cơ hồ muốn đau đến nổ tung.

Hắn hận không thể xuyên qua thời không, trở lại quá khứ, dùng sức ôm lấy thiếu niên rõ ràng rất thương tâm nhưng lại muốn làm bộ bình tĩnh kia.

Năm đó rốt cuộc Tần Mạch phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn, trải qua bao nhiêu thống khổ và chua xót mới có thể biến thành bộ dáng kiên cường lại lạnh nhạt như bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play