Millerd nói được làm được, thật sự nhìn chằm chằm Đường Đường, chờ cậu hoàn thành toàn bộ bài tập, mới được trở về.

Đường Đường cầm bút lông vũ, mắt đẫm lệ, vừa làm vừa khóc, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Giữa chừng Đường Đường thật sự cảm thấy làm bài tập quá đau đớn rồi, nằm bò lên bàn không muốn viết nữa, hai mắt ướt đẫm, giọng nói mang theo tiếng nức nở, nói: “Em đói rồi, đói muốn chết rồi, không cầm bút được nữa... ...”

Đường Đường nhỏ bé làm nũng thường rất dễ khiến cho người ta mềm lòng.

Nhưng Millerd không hề bị tác động, bình tĩnh lật một trang sách, chậm rãi nói: “Thế sao?”

“Đúng vậy!” Đường Đường quả quyết, dùng sức gật đầu, bàn tay nhỏ ấn lên bụng mình: “Nó xẹp lép rồi, em không có sức nữa, em cảm thấy mình phải trở về ăn chút gì đó~”

“Nhưng ta thấy tinh thần của em rất tốt, giọng nói cũng rất vang dội.” Millerd không ngẩng đầu nói.

Đường Đường lập tức nằm bò xuống, giống như một miếng phô mai tan chảy, cố ý uể oải yếu ớt nói: “Em đói muốn chết rồi... ...”

Biểu diễn màn trợn mắt đói xỉu ngay tại chỗ.

Akerly không nhịn được cười thành tiếng.

Millerd vung ngón tay lên, một túi bánh quy bay đến bàn trước mặt Đường Đường, “Ăn cái này.”

Đường Đường nhìn thoáng qua, cự tuyệt: “Cái này không ngon, em không ăn.”

“Vậy thì không hết rồi, em làm xong bài tập rồi hãy đi ăn.” Millerd vô tình chuẩn bị để bánh quy bay về vị trí cũ, Đường Đường liền lập tức ôm vào trong ngực, lấy ra một miếng ăn, còn không quên chia cho bạn tốt Akerly.

Millerd gõ bàn: “Đừng chỉ ăn, tiếp tục viết.”

Đường Đường mím môi, tay trái cầm bánh quy, tay phải cầm bút lông, không tình nguyện tiếp tục làm bài tập, làm đến câu nào đó không biết, liền vô ý thức dùng bút lông chọc cằm, quẹt trái quẹt phải, không cẩn thận đã bắt đầu đùa nghịch. Dù sao chuyện gì cũng thú vị hơn việc làm bài tập, lúc làm bài tập nhưng thứ khác đều đột nhiên trở nên thú vị.

Đường Đường đang chơi rất vui, lại đột nhiên bị Akerly chọc vào cánh tay một cái, nghi hoặc nhìn qua.

Akerly lặng lẽ chỉ về phía trước.

Millerd đang nhìn họ, im lặng không nói gì nhưng lại như một lời đe dọa.

Đường Đường hai má phồng lên, tức giận cắn bánh quy, lực viết chữ có chút mạnh, sắp chọc thủng tờ giấy rồi.

Cuối cùng cũng làm xong bài tập rồi.

Đường Đường cảm giác mình đã được giải thoát rồi, vừa giơ hai tay lên hoan hô một tiếng, lại bị Millerd vô tình nhắc nhở: “Đừng quên bản kiểm điểm, mai ngày nộp cho ta, sau này bài tập về nhà phải tự mình hoàn thành.”

Mấy từ cuối cùng được cố ý nhấn mạnh.

Đường Đường lẩm bẩm: “Em biết rồi ~”

Cậu nhảy xuống khỏi sô pha, cất bước chân ngắn, kéo Akerly cùng đi, tạm thời không muốn nhìn thấy thầy giáo tinh linh nữa.

Đến cửa, Đường Đường cảm giác được cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện cành cây khô trong bình hoa kia vậy mà lại chồi nên chút mầm xanh nhỏ bé không thu hút ánh nhìn, nó lắc lư trái phải giống như đang vẫy tay chào hỏi cậu.

Đường Đường cười.

Millerd phát hiện cậu dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn qua, dường như đang hỏi cậu còn có chuyện gì nữa.

Đường Đường nâng cằm lên, bĩu môi nói: “Không nói cho thầy biết.”

Thầy giáo tinh linh ép cậu làm bài tập về nhà, hôm nay không muốn thích thầy tinh linh nữa, chờ sau khi hết giận rồi cậu mới nói cho thầy nghe.

Bị ép làm bài tập về nhà, cũng là hậu di chứng.

Đường Đường trong một thời gian ngắn không muốn gặp Millerd nữa. Bởi vì ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cậu sẽ nhớ lại quá trình làm bài tập đầy đau khổ.

Cho nên hai ngày tiếp đó, lúc Đường Đường lên lớp cùng học sinh của học viện ma pháp, chỉ cần Millerd vừa xuất hiện, cậu liền lập tức cúi đầu giả bộ nghiêm túc đọc sách, trốn sau lưng bạn học, hoặc là chui xuống gầm bàn.

Thậm chí đi trên đường, không cẩn thận đụng mặt, Millerd còn cách một khoảng cách xa, Đường Đường đã hoảng hốt nhìn trái phải, sau đó nhanh chóng chạy đến phía sau cột, trốn đi.

Nhưng Millerd và thầy giáo đi bên cạnh hắn đều nhìn thấy rồi.

Thầy giáo trêu chọc: “Giáo sư Millerd, thầy đã làm gì, khiến cho học sinh sợ thầy thành như vậy, nhìn thấy là chạy?”

Millerd nhìn chằm chằm cái cột, bình thản nói: “Chỉ là tận sức với công việc của tôi thôi.”

Thầy giáo tiếc nuối nói: “Samuel đứa trẻ này rất thông minh, tiếc là nó thích thầy hơn, nếu không tôi đã nhận nó làm trò của mình rồi. Thằng bé cũng khá lợi hại, vừa liếc qua đã nhìn trúng giáo sư lợi hại nhất học viện chúng ta.”

Millerd lắc đầu: “Ta không tính là gì cả. Hơn nữa, lý do nó chọn ta không liên quan đến năn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play