Đông Mạch đang ngủ, chỉ thấy cả người nặng nề, rất là khó chịu, cô thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận, rượu bồ đào kia uống ngọt một tí, cũng thật là ngon, nhưng tác dụng chậm mà lớn thật, khiến cho cô khó chịu như vậy.

Nói cho cùng, cô còn uống thuốc bắc tìm con, vạn nhất so với uống rượu thuốc bắc, đó cũng không phải là thuốc bắc uống chùa.

Cô chóng mặt, lại cảm thấy trên người mình rất nóng, giống như ở trong lò nướng vạy, cô không hiểu sao mình đắp một chăn như vậy, đầy đặn, nóng bỏng, cô liền theo bản năng đá ra.

Nhưng mà lúc này, có người ôm lấy cô, lực rất lớn, cô cảm thấy mình như bị nắm chặt, từng tế bào đều cảm giác như bị đè nén, không cách nào thở được, muốn thoát ra.

Có một đôi môi lướt qua mặt cô, điên cuồng đè lên môi cô, nồng đậm ý say.

Loại cảm giác này, xa lạ mà kịch liệt, cô chưa bao giờ trải qua.

Ý thức của cô tiêu tán, đầu óc hỗn độn, chỉ là có một ý nghĩ rất rõ ràng, đây cũng không phải là Lâm Vinh Đường, là có ai đó đang dám khi dễ cô sao?

Ý nghĩ này khiến cô khó khăn mở mắt, kết quả cô thấy được một hàng mi đen dày, cùng với đó là ánh mắt đầy dục vọng.

Đây là Thẩm Liệt!

Cô đột nhiên ý thức được, đối phương đang nằm trên người mình!

Cô bị giật mình, lớn tiếng rít lên.

Nhưng là Thẩm Liệt vẫn đang liều mạng ôm cô, cúi đầu hôn cô, hơi thở nặng nề phả trên mặt cô, cố gắng đẩy anh ra, nhưng người cô không có bao nhiêu sức lực, trong đầu cũng bắt đầu choáng váng, căn bản không giãy giụa được.

Cô rất tuyệt vọng, cảm thấy mình như con cá mắc cạn, thoi thóp, cô tuyệt vọng gọi tên Lâm Vinh Đường, hô cứu mạng.

Nhưng Lâm Vinh Đường cũng không xuất hiện, còn Thẩm Liệt thì là bất động.

Anh nằm ở nơi đó, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô, mờ mịt hỗn loạn.

Đông Mạch đầu óc càng lúc càng mê man, cô cảm thấy mình muốn ngủ, nhưng không được, cô không thể ngủ, cô liều mạng nhéo mình, để giữ cho mình sự tỉnh táo, nắm bắt cơ hội cuối cùng, nhìn Thẩm Liệt đang giãy giụa, chảy nước mắt nói: "Thẩm Liệt, anh làm gì, anh buông tôi ra, anh có phải là uống say rồi hay không, anh buông tôi ra, tôi xin anh..."

Thẩm Liệt cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, sau liền ngồi dậy.

Anh trợn mắt nhìn Đông Mạch, miệng mở to, trong mắt là đầy sự giãy giụa kịch liệt.

Đông Mạch không nói nên lời, cô bị dọa sợ, chỉ im lặng khóc.

Cô không dám nói thêm gì nữa, sợ đụng đến Thẩm Liệt, làm anh nổi cơn điên.

Cô có thể cảm giác được, Thẩm Liệt cũng đang chống cự, đang đứng giữa sự điên cuồng và sự kìm hãm.

Cô ôm chặt chân, mặt đầy phòng bị nhìn Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt lần nữa phát ra âm thanh thống khổ, sau liền cứng đờ đứng dậy, đi ra ngoài.

Khi cửa mở ra, rồi đóng lại, Đông Mạch mới thở phào nhẹ nhõm, sau chùm chăn, sụp đổ khóc lớn.

*****************

Thẩm Liệt lảo đảo đi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây, không hề nhìn thấy Lâm Vinh Đường, anh cắn răng đi đến chậu nước trước mặt, lấy làn nước lạnh như băng, hung hắn vỗ vào mặt mình.

Từng giọt nước lạnh lướt qua mặt anh, lạnh lẽo thấu xương giống như từng nhát đao chém qua, cảm giác nóng bỏng trong cơ thể giảm xuống, ý thức của anh cũng càng lúc càng rõ ràng, anh lau mặt đi, đi qua sau nhà, quả nhiên bên cạnh đống củi, thấy được Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường dựa vào đống củi, hai mắt mờ mịt, ánh mắt mất đi tiêu cự, mờ mịt nhìn bầu trời, trên mặt còn có một dấu bàn tay đỏ bừng.

Từ góc độ của bàn tay, có thể nhìn ra tự anh đánh mình.

Thẩm Liệt cười lạnh một tiếng, nhào tới, nắm lấy cổ áo của anh.

Thẩm Liệt từ khổ người đến vóc dáng, đều lớn hơn Lâm Vinh Đường, anh nắm lấy Lâm Vinh Đường, cũng như xách lấy một con gà con.

Anh kéo cổ áo anh ta, cúi đầu lạnh lùng nhìn, nói: "Cậu đúng là đồ vô liêm sỉ!"

Lâm Vinh Đường ngước mặt nhìn anh, mặt đầy bình tĩnh: "Làm sao, cậu không thích sao? Đó là vợ tôi, mùi vị như thế nào, cậu không cưới vợ, anh em cho cậu mượn dùng."

Lời vừa dứt, Thẩm Liệt liền đấm xuống một cái, thẳng vào mặt Lâm Vinh Đường, không chút lưu tình.

Một đấm rơi xuống, Lâm Vinh Đường máu mũi liền tung tóe ra ngoài, văng vào đống củi, lấm tấm, mấy con gà đang kiếm ăn bên cạnh cũng bị dọa sợ trốn đi.

Lâm Vinh Đường cứ như vậy tê liệt nằm trên đất, Thẩm Liệt vẫn không buông ra, đầu gối đè chặt lên ngực anh, áp bàn tay xuống, thấp giọng rống lên: "Cái này, là tôi đánh thay Đông Mạch, cậu dựa vào cái gì mà dám chà đạp người ta như thế? Cậu xem người ta sẽ bị người khác đối xử như thế nào?! Cậu dựa vào cái gì!"

Thẩm Liệt xoay người, nhanh chóng rời đi, anh đi ra sau mấy bước, ngực liền phập phồng, mới đột nhiên ý thức được, anh vừa mới lần đầu nói hai chữ Đông Mạch.

Tên của cô.

********************

Đông Mạch bị dọa sợ đến choáng váng, cô một mực núp trong chăn run rẩy.

Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Liệt, cô nhìn thấy trên mặt Thẩm Liệt có một vết sẹo dài, còn có râu, giống như một tướng cướp, cười cũng nhìn rất xấu xa, cô cảm thấy Thẩm Liệt không phải là người tốt, giống như mới từ ngục giam thả ra ngoài.

Cô sợ Thẩm Liệt.

Sau đó, cô từ từ không sợ nữa, cô phát hiện Thẩm Liệt vô cùng tốt, anh cho những người phụ nữ trong thôn cơ hội kiếm tiền, anh cố ý cho cô chọn những đồng tiền mới, trả lại cho cô khoai hòng, mùa đông lạnh như vậy, mùi hương khoai nướng thơm ngát đó cô vẫn còn nhớ.

Cô cảm thấy Thẩm Liệt là người tốt.

Nhưng bây giờ, người này lại muốn cưỡng bức cô.

Đông Mạch nhớ tới người đàn ông vừa rồi mới mãnh liệt nằm trên người cô, cô ôm chăn run lẩy bẩy, anh tại sao có thể như vậy! Coi như là có uống rượu say, nhưng như vậy cũng thật quá đáng!

Mà ngay lúc này, cô nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân chật vật, tập tễnh.

Trong lòng cô run lên, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy chính là chồng mình, Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường trên mặt chỗ đỏ chỗ xanh, lỗ mũi còn dính máu, máu còn chảy xuống, chảy lên môi anh, anh cố sức mở cửa.

Đông Mạch ôm chăn, trầm mặc hồi lâu, mới nghiêng đầu, hỏi anh: "Vừa rồi, sao anh không có ở nhà?"

Cô thiếu chút nữa bị Thẩm Liệt cưỡng bức, cô ở đó gào thét, nhưng khi đó, anh đang ở đâu, anh không phải đang cùng Thẩm Liệt uống rượu sao, làm sao Thẩm Liệt biết đi tới căn phòng này, nhưng anh lại không thấy?

Lâm Vinh Đường hít sâu một hơi, đến gần Đông Mạch, tiến lên muốn ôm Đông Mạch.

Đông Mạch lại đẩy anh ra: "Anh nói cho em, tại sao? Người phụ nữ của anh mới vừa rồi thiếu chút nữa bị người ta cưỡng bức anh biết không? Khi đó anh ở đâu? Tại sao anh ta biết mà đến đây? Anh ta chút nữa đã cưỡng bức em!"

Lâm Vinh Đường không lên tiếng, cũng không giải thích, ỷ vào sức lực đàn ông, ôm chặt lấy cô.

Đông Mạch nhưng giống như điên rồi vậy, đánh vào ngực, vào cánh tay anh, đẩy anh ra: "Anh đừng đụng vào người em, anh phải giải thích rõ, tại sao, tại sao anh không ở đây, anh đã đi đâu? Tại sao anh để một người phụ nữ và một người đàn ông đã uống say ở nhà?"

Lâm Vinh Đường không cách nào giải thích, cũng không có ý định giải thích, anh bị Đông Mạch đánh, cũng không chống trả, cứ như vậy liều mạng ôm Đông Mạch, ôm chặt.

****************

Ăn tết, Lâm Vinh Đường mặt sưng đỏ như đầu heo, một mực tránh ở nhà không ra ngoài, Vương Tú Cúc thấy anh như thế sợ hết hồn, hỏi ép anh chuyện gì xảy ra, anh liền nói mình uống rượu say không cẩn thận nên bị té, Vương Tú Cúc không tin, hỏi Đông Mạch, Đông Mạch mặt lạnh, căn bản cũng không trả lời bà.

Từ lần Đông Mạch nổi loạn, Vương Tú Cúc ở trước mặt Đông Mạch lại giống như yếu thế hơn một chút, chỉ là lúc này, mẹ chồng vì chuyện này mà phát tiết, mắng Đông Mạch một trận, nói vợ không biết chăm sóc chồng, nói cô không ra hình ra dạng, Đông Mạch cũng không chút phản ứng, bà mắng liền mắng, mắng cũng không ít đi miếng thịt nào.

Vương Tú Cúc từ chỗ thầy thuốc thôn bên cạnh mua được ít thuốc tím, để cho Đông Mạch thoa cho Lâm Vinh Đường, còn nói Lâm Vinh Đường năm nay không cần đi thăm bà con, cứ nói bị đau chân.

"Chỗ cô con, cậu con, không cần đi, để mẹ nói với bọn họ, chỉ có thể như vậy, bằng không ra ngoài, người ta lại cười nhạo!"

"Thật may anh cả và anh hai con đều về, có bọn họ đi thăm họ hàng, cũng được rồi."

Vương Tú Cúc dặn dò mấy câu, rồi rời đi.

Đông Mạch dùng bông gòn thấm thuốc tím xoa cho Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Đường trên mặt cũng không có biểu tình gì, tùy ý để cho Đông Mạch thoa thuốc, Đông Mạch thoa thuốc cho anh, anh cứ như vậy nhìn Đông Mạch.

Đông Mạch cũng chỉ thoa thuốc, rồi để bông gòn qua một bên, lại đóng nắp bình thuốc tím, Lâm Vinh Đường chợt nắm lấy tay cô.

Đông Mạch lạnh lùng giương mắt.

Lâm Vinh Đường liền ôm lấy Đông Mạch: "Đông Mạch, anh yêu em."

Đông Mạch cũng không giãy giụa, cứ để anh ôm như vậy, nhưng trong đầu xuất hiện một vấn đề, yêu là gì?

Lúc cô còn đi học, trong lớp nữ sinh đã từng len lén chuyển qua một ít sách, có một quyển đã bị xé bìa, góc bên cũng bị đốt qua, cô len lén đi theo mọi người cùng nhau xem, bên trong nữ chính gọi là Anna - Tạp Liệt Ni Na, ở trong đó nhắc tới tình yêu.

Đó là một bản thiếu không có mở đầu, cũng không có kết thúc, cô xem mơ mơ hồ hồ, sau khi xem xong chẳng qua là chỉ cảm thấy khổ sở, cô không hiểu tình yêu là gì, trong lòng chỉ loáng thoáng biết, có một thứ như vậy.

Sau đó cùng bạn học trò chuyện, bạn học nói, tình yêu chính là điều khiến con người ta không tiếc nuối bất cứ điều gì, coi như bỏ mạng cũng cam tâm tình nguyện.

Bây giờ, Lâm Vinh Đường nói, anh yêu cô.

Đông Mạch nhíu mày một cái, tò mò hỏi: "Anh sẽ vì em, không tiếc hi sinh tính mạng sao?"

Lâm Vinh Đường sững sốt một chút, nghi ngờ nhìn Đông Mạch.

Anh và Đông Mạch sau khi coi mắt thì quen biết, sau đó kết hôn, sau khi kết hôn thì giống như những cặp vợ chồng bình thường sống qua ngày, họ cũng đã từng trải qua những ngọt ngào, nhưng bây giờ cũng đã lạnh nhạt.

Nhưng là hai người cho tới bây giờ cũng không đề cập đến việc cái gì thích, cái gì yêu, những thứ kia giống như cách bọn họ rất xa xôi, anh nói như vậy, thật ra thì cũng rất đột ngột.

Bây giờ Đông Mạch hỏi như vậy, anh cũng không biết làm sao.

Đông Mạch truy hỏi: "Sao?"

Lâm Vinh Đường giật giật môi, khổ sở nhìn cô, cuối cùng nói: "Đúng vậy."

Nếu như có thể có được cô, anh muốn, anh nguyện ý dùng tính mạng để đổi.

Đông Mạch liền rơi vào trầm tư, cô biết Lâm Vinh Đường không lừa gạt cô, nhưng cô vẫn không hiểu.

Lâm Vinh Đường không quấy rầy cô, ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn cô.

Đến giờ cơm trưa, bên ngoài vang lên tiếng pháo, ở chỗ bọn họ có thói quen đốt pháo trước, sau đó hạ sủi cảo, rồi thắp hương.

Chỉ là Đông Mạch không muốn ăn sủi cảo, Lâm Vinh Đường cũng không ăn sủi cảo.

Qua một hồi lâu, hàng mi đen dài của Đông Mạch run lên, nâng lên, cô nhìn về phía Lâm Vinh Đường: "Anh có thể vì em hy sinh tính mạng, nhưng anh lại không thể tiếp nhận việc em không thể sinh con cho anh, có phải không?"

Lâm Vinh Đường trên mặt đè nén sự thống khổ: "Không, không phải như vậy, Đông Mạch, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới đứa trẻ."

Đông Mạch giọng sắc bén: "Thật ra thì lúc mẹ anh mắng em, anh có thể đứng trước mặt em, giúp em ngăn lại, nhưng anh không có, anh vẫn luôn giương mặt nhìn em đau khổ, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến việc giúp em. Anh biết uống thuốc khó chịu biết bao nhiêu không? Anh có đau lòng thay cho em không?"

"Bây giờ, anh nói cho em biết, tại sao Thẩm Liệt lại xuất hiện trong phòng chúng ta? Anh tại sao lại có thể tùy ý để một người đàn ông khi dễ vợ mình?"

Lâm Vinh Đường nắm thật chặt bàn tay của Đông Mạch, trong mắt thấm ra sự điên cuồng: "Thể chất em không dễ mang thai, anh nghe nói, nếu như tìm một người đàn ông cường tráng hơn, người phụ nữ không dễ mang thai cũng sẽ có thai, anh muốn để Thẩm Liệt thử một chút."

Đông Mạch nghe xong lời này, tát mạnh một cái.

"Chúng ta ly hôn đi." Đông Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vinh Đường, nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play