Vương Tú Cúc rốt cuộc cũng trả lại tiền bán bắp cho Đông Mạch, là ba mươi hai đồng tiền, cũng không nhiều, nhưng là Đông Mạch cũng vì mười đồng tiền mình để giành được, cũng nhận vào.

Sau lần thắng thế Vương Tú Cúc này, khiến cho Đông Mạch ý thức được, cô quả thật phải cứng rắn, nếu sau này không sinh được con, ghê gớm quá thì ly hôn đi.

Khi cái khái niệm ly hôn này được sinh ra, giống như không còn gì phải sợ.

Cô mấy ngày trước qua nhà mẹ, nghe nói được chuyện của Tôn Hồng Hà, Tôn Hồng Hà bây giờ vẫn còn đi coi mắt, mặc dù danh tiếng bất hảo, nhưng người ta cũng là không để ý, thích làm gì thì làm cái đó, quá tự tại, người ta bị chê, vậy thì người kế tiếp, dù sao ở nông thôn, những người độc thân cũng rất nhiều.

Điều này làm cho Đông Mạch hiểu, thảm nhất thì cũng chỉ có như vậy, không có gì phải sợ, ly hôn cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận, cô cảm thấy nhà mẹ mình so với Tôn Hồng Hà tốt hơn rất nhiều, người ta có thể sống, mình thì dựa vào cái gì không thể sống?

Cô lại nghe nói, có người đi vào thành làm việc, làm bà vú cũng được, nếu như cô thật không ai thèm lấy, thì trước có thể đi làm bà vú, đi làm bà vú kiếm tiền mở một quán mì canh cá, ở Lăng Thành không ai biết cô là ai, nhưng có lẽ có thể mời Đới Hướng Hồng hỗ trợ.

Đới Hướng Hồng là người tốt, dù là mình ly hôn, nhưng mình nhờ cô ấy giới thiệu một chút, hẳn là cô ấy cũng đồng ý đi.

Hoặc là tìm Thẩm Liệt? Thẩm Liệt không phải là quen biết Lộ Khuê Quân sao, có lẽ cũng có thể giới thiệu một chút?

Đông Mạch tính toán những dự định sau này rõ ràng, thì nhất định cũng không quan tâm đến.

Lâm Vinh Đường tự nhiên cũng nhìn ra, trước Đông Mạch, dè dặt lấy lòng, áy náy thấp thỏm, bây giờ thì là bình tĩnh lãnh đạm.

Anh biết, Đông Mạch tính tình thật ra là người thẳng thắn, cô có suy nghĩ ly hôn, thì ý niệm đó sẽ được ghim như cây đinh, một khi không tốt, cô có thể ly hôn anh.

Lâm Vinh Đường không nói gì, lái xe, đi làm trong xã, mấy ngày nay anh thường xuyên đi làm bên ngoài, Đông Mạch không biết anh đi làm, nhưng mà cũng không có hỏi.

***********************

Sắp đến ngày 29 tháng Chạp, Lâm Vinh Huy ở Bắc Kinh và Lâm Vinh Dương ở Lăng Thành đều đưa vợ và con trở về, anh cả Lâm Vinh Huy sinh con gái, năm nay năm tuổi, ăn mặc xinh đẹp, chỉ là Vương Tú Cúc không quá thích cô bé, nói đáng tiếc, là con gái, còn đang có chính sách kế hoạch hóa gia đình*, không thể làm gì, bà động một chút liền mắng chính sách của Chính phủ không tốt, nói nếu như ở quê, đâu ai quản, có thể tiếp tục sinh.

(*chính sách một con của Trung Quốc)

Bà thậm chính có ý định, muốn để cho con trai của Lâm Vinh Dương qua chỗ Lâm Vinh Huy ở, hộ khẩu "Đổi một cái", cứ như vậy cháu trai lớn có thể trở thành người thủ đô, dù sao con cả cũng chỉ có một đứa con gái, không đáng giá có hộ khẩu ở thủ đô.

Khi bà nhắc tới ý định này, Lâm Vinh Huy vừa nghe xong vẻ mặt liền khó coi, cũng không cần nhắc đến người vợ đang ở đó, liền chặn lại.

Sau đó, con dâu lớn Hoắc Chí Thành cũng không biết phải làm sao, quá tức giận, từ đây ăn tết cũng là đi theo Lâm Vinh Huy về thôn, nhưng người ta đối với Vương Tú Cúc vẫn không có chút hảo cảm.

Vương Tú Cúc cũng không dám đắc tội với người con dâu thủ đô này, cho nên người ta ngồi bên cạnh, giọng không tốt, bà cũng chỉ xem như không biết.

Tết năm ngoái, Đông Mạch vừa mới về làm dâu, còn không nhìn ra môn đạo gì, nhưng lần này cô biết, Vương Tú Cúc là một người thích bắt nạt kẻ yếu, mình sớm trở nên kiên định, thì ai có thể bị bà ta trút giận chứ?

Bữa cơm ba mươi tết ở nhà Vương Tú Cúc, giống như một trận pháo địa, một đại gia đình cùng làm sủi cảo, Đông Mạch cùng hai chị dâu ngồi chung trên giường đất, Hoắc Chí Thành mặc dù tên giống đàn ông, cô làm việc cũng gió cuốn sấm rền, là một người có suy nghĩ tân tiến, ở thủ đô làm việc ở công xưởng, cô nghe nói chuyện Đông Mạch không sinh con, nhàn nhạt nói một câu: "Không sinh con thì làm sao, không sinh thì là không sinh, em không biết bây giờ có một kiểu gia đình gọi là đinh khắc*, nghe nói nước ngoài rất thịnh hành chuyện này."

(*DINK, là gia đình hai vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định, nhưng không sinh con.)

Đới Hướng Hồng cũng không có cái suy nghĩ, cũng chỉ cười trừ một tiếng, họ là những người phụ nữ cùng trong một vở kịch, nhưng trong đầu cô cũng chỉ để ý đến Đông Mạch, cũng không thích người mẹ chồng này, nhưng là chút này mà nói, bình thường cũng không sinh hoạt chung một chỗ, cho nên cũng không nói gì được.

Thật ra thì chủ yếu vẫn là mọi người không có lợi ích gì, ba người con trai, một ở thủ đô, một ở Bắc Kinh, hai người trong thành cũng không để ý những chuyện này ở quên, đều gửi tiền về cho mẹ sinh sống, cũng không ai tranh ai, cũng không sống chung một chỗ, tự nhiên cũng không có mâu thuẫn gì lớn.

Dĩ nhiên chủ yếu là vì người mẹ chồng này cũng thật sự khiến người ta chán ghét, hấp dẫn toàn là sự tức giận, cũng khiến những người khác trở nên thù địch.

Nhưng mắt Đông Mạch liền sáng lên, cô bây giờ sinh con khó khăn, nghe lời này, liền giống như nắm được một tia hy vọng: "Phụ nữ không sinh con, cũng không có gì?"

Hoắc Chí Thành: "Đàn ông phụ nữ gì chứ, đều là người, đều giống nhau."

Đông Mạch than: "Đàn ông sức khỏe tốt, làm ruộng tốt, em đuổi không kịp."

Nói cho cùng, cô ở nông thôn, xung quanh chính là không khí nào, trừ phi cô có thể thoát khỏi.

Hoắc Chí Thành: "Sao em lại lấy sức khỏe ra so với việc làm ruộng? Lại không thể so sánh điểm khác?"

Đới Hướng Hồng bên cạnh: "Em ấy nấu ăn ngon!"

Hoắc Chí Thành cũng nhớ ra, năm ngoái Đông Mạch là con dâu mới, hầm cá cho các cô, quả thật ăn rất ngon, ngon đến mức sau đó cảm thấy các món canh cá không phải do Đông Mạch làm thì không có mùi vị.

Hoắc Chí Thành gật đầu: "Đúng vậy, em sau này có thể mở quán cơm, không phải là rất tốt sao? Hiện đang khuyến khích kinh doanh tư nhân, muốn cải cách kinh tế, thì cũng có rất nhiều cơ hội."

Đông Mạch trong lòng càng thích, chị dâu lớn Hoắc Chí Thành là người thủ đô, có nhiều kiến thức, nếu cô ấy cảm thấy được, thì chuyện này xem ra chắc chắn có thể được.

Cô lại nói ý định của mình, hai chị dâu cũng đồng ý, khen cô có tầm nhìn.

Ngày tiếp theo là mùng một, mùng một chúc tết gia đình, cũng đi thăm các nhà xung quanh trong thôn một chút. Lâm Vinh Đường và Đông Mạch là vai dưới, buổi sáng cũng xong, buổi trưa thì đến chỗ Vương Tú Cúc ăn cơm, Hoắc Chí Thành lấy một bình rượu bồ đào mang từ thủ đô về mời mọi người uống, mọi người uống mỗi người một chút, Vướng Tú Cúc sau khi nếm thì nói đây là cái trò gì, không có một chút ngọt, Hoắc Chí Thành cười lạnh một tiếng, không phản ứng, Đông Mạch ngược lại là rất thích, tự mình uống, Lâm Vinh Đường bên cạnh thì do dự một chút, nhưng anh cũng để cho Đông Mạch uống.

Buổi chiều liền nghỉ ngơi, Đông Mạch có chút chóng mặt, buồn ngủ.

Lâm Vinh Đường lại để cho Đông Mạch lấy một chút thịt ngâm, xào với đậu phọng, làm hai món đồ nhắm, ra trước sân gọi Thẩm Liệt sang, nói là muốn cùng Thẩm Liệt uống một ly.

Đông Mạch nghe bọn họ uống rượu, mình càng cảm thấy choáng váng, phòng chính thì bọn họ nói chuyện nghe quá rõ, tranh cãi khó chịu, Đông Mạch liền qua phòng tây.

Phòng tây có một cái giường, bình thường cũng không dùng, cũng có chăn, cô nằm chỗ đó nghỉ ngơi một chút.

Phòng chính có đốt bếp than tổ ong, phòng tây không có đốt, phòng tây lạnh đến gót chân, nhưng Đông Mạch lại cảm thấy nơi này thanh tịnh, che kín chăn, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Thẩm Liệt từ lần làm lông dê, đánh những thứ lông dê kia sạch sẽ, cung cấp cho Lộ Khuê Quân, kiếm hơn một ngàn đồng, trả các món nợ, trong tay còn hơn mấy trăm đồng, cũng không nhiều, nhưng cũng có chút tích góp.

Lâm Vinh Đường cùng anh uống cạn một ly, khuyên anh: "Cậu tiết kiệm tiền, chút tiền này cũng đủ để cậu cưới vợ, đơn giản là vấn đề tiền bạc cũng giải quyết được, thế nào, có để ý ai chưa?"

Thẩm Liệt cười một tiếng: "Không có."

Lâm Vinh Đường: "Trong thôn của chúng ta, thôn bên cạnh, không phải hết mấy người nhìn trúng cậu, cũng vây xung quanh cậu, cậu sao lại không để ý ai chứ?"

Thẩm Liệt hàng lông mày khẽ động: "Ban đầu Tôn Hồng Hà cũng là chủ động bám lấy tôi. Mỗi ngày đều rất quý trọng tôi, nhưng khi cưới vào nhà, người ta liền đổi ý, tôi coi như là thấy rõ, bây giờ các cô gái, cũng không đáng tin cậy, ai biết có phải đang muốn làm tổn thương tôi không!"

Lâm Vinh Đường nghĩ cũng phải: "Cậu đúng là bị hại cho thê thảm, bẫy cũng không dám cưới, nhưng thật ra cũng không có mấy ai như Tôn Hồng Hà! Cậu nhìn vợ tôi xem, chăm chỉ, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, da trắng, mềm mại, những người phụ nữ trong thôn cũng không phải ai cũng có làn da giống như cô ấy, chạm vào ---"

Thẩm Liệt nghe Lâm Vinh Đường nói như không, vội nói: "Cậu mau ăn đi!"

Vừa nói, vừa gắp một đũa thức ăn chặn miệng Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường ăn một miếng, nhưng vẫn cười nói: "Cậu dĩ nhiên không hiểu, cậu cưới vợ cũng không vào động phòng, là không hiểu cái cảm giác đó, tôi nói với cậu, người phụ nữ này, cảm giác mấu chốt đều ở trên giường, không trách người ta nói đêm động phòng hoa chúc là lúc đề tên lên bảng vàng ----"

Thẩm Liệt buông đũa xuống: "Cậu có phải là uống say rồi không? Vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi về."

Lâm Vinh Đường lại giữ Thẩm Liệt không buông: "Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, cậu ngồi xuống, anh em chúng ta một năm cũng không có mấy dịp được nói chuyện, hôm nay rảnh rỗi, hai ta không say không về, tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với cậu!"

Thẩm Liệt ngồi xuống, cũng may Lâm Vinh Đường không nói mê sảng nữa, hai người trời nam biển bắc nói một phen, những chuyện khi còn nhỏ, cùng nhau phá tổ ong cũng được khơi gợi lại.

Một chai rượu xái uống hơn phân nửa, Thẩm Liệt cũng có chút say, ánh mắt đỏ, mặt mày choáng váng, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Lâm Vinh Đường lảo đảo đi ra ngoài sân, dùng ngón tay móc họng, nôn hết số rượu kia ra, hít một hơi, tỉnh táo nhiều.

Sau khi tỉnh táo hơn, anh nhìn qua một cái, phòng chính không có người, lại nhìn một cái, phòng ngủ phía tây.

Cách cửa sổ, anh thấy một người phụ nữ đang đắp chăn, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn cùng mái tóc đen dài, như nước trong veo rất hấp dẫn người khác.

Người đàn ông nào thấy Đông Mạch như vậy lại không thể thích, anh biết trong thôn này mỗi khi Đông Mạch đi tới đều bị những người đàn ông khác nhìn lén.

Anh cười một cái, hôm nay cố ý dùng ngôn ngữ dò xét, thật ra thì Thẩm Liệt là một người đàn ông độc thân, thứ tốt ở bên cạnh như vậy, làm sao có thể không muốn? Nếu như anh không phản ứng, tại sao mình nói một chút liền mới rời đi.

Anh vào phòng chính, Thẩm Liệt đang gục bên cạnh bàn, hơi thở vừa nặng nề, vừa nhanh, Lâm Vinh Đường liền biết, đây là thuốc đang phát huy tác dụng.

Anh từ công xã, bỏ tiền mua thuốc, thật lâu mới nghe ngóng được, lúc anh mua thuốc này, người kia nói, trước kia Hoàng thượng sủng ái nhiều phi tử, người không được, sẽ dùng thuốc này.

Nghe nói người đó có cha nuôi là thái giám, trước kia cũng là ở thủ đô, không biết thật giả, nhưng thuốc của người ta thật sự có tác dụng.

Thẩm Liệt lúc này thần trí không tỉnh táo, Lâm Vinh Đường lúc đỡ Thẩm Liệt dậy, mới cảm giác cánh tay cường tráng kia của anh đang run rẩy, mà hô hấp cũng gấp gáp hơn, thở ra ngoài toàn hơi nóng.

Lâm Vinh Đường trong lòng liền ghen tỵ với những thứ kia, ghen tỵ điên cuồng đến mức thiếu chút nữa là rút những thứ đó trong lòng ra.

Thẩm Liệt trên dưới đều đã lộ ra một người đàn ông cương dương, dưới ánh mắt trời, cánh tay cường tráng đó dưới ánh mặt trời hiển nhiên là không sợ, sự chuyển động của yết hầu cùng với bắp thịt cường tráng, từ ngực chảy ra những giọt mồ hôi nóng bỏng.

Anh khẽ cắn răng, đỡ Thẩm Liệt dậy: "Thẩm Liệt, cậu say, chúng ta tới phòng tây ngủ đi, phòng tây không có người."

Ở phòng tây, bên trong rất tối, vừa đi vào, Thẩm Liệt cũng không nhìn thấy quá rõ ràng, liền bị Lâm Vinh Đường thả lên giường, sau đó đắp chăn lên.

Sau đó, anh liền ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, là mùi thơm mềm mại của phụ nữ, ngọt ngào, mềm nhũn, khiến cho cổ họng anh khô khốc, khiến mạch máu anh căng phòng, khiến cho từng tế bào trên người anh đều cảnh báo muốn chiếm làm của riêng.

Lúc đó, hết lần này đến lần khác, người phụ nữ kia nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Vì vậy, tia lý trí cuối cùng của Thẩm Liệt cuối cùng sụp đổ hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play