Ly hôn?

Đương nhiên là Lâm Vinh Đường không chịu ly hôn rồi.

Anh ta yêu Đông Mạch, thực sự rất yêu.

Để giữ chân Đông Mạch, anh ta không tiếc nảy ra ý định ‘mượn giống’ điên cuồng này.

Anh ta bỏ thuốc Đông Mạch và Thẩm Liệt, rõ ràng là bà lão kia đã nói thuốc này chắc chắn có tác dụng, còn bảo xong chuyện sẽ không nhớ gì cả. Anh ta định chuốc say Thẩm Liệt, bỏ thuốc Đông Mạch, hai người gạo nấu thành cơm xong, đến lúc đó anh ta sẽ kéo Thẩm Liệt đi, Đông Mạch sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra, còn Thẩm Liệt thì cho dù có nhớ ra thì bản thân anh đã được hưởng ké rồi, anh cũng sẽ không nói ra đâu.

Tốt nhất là từ đó Đông Mạch mang thai, sinh hạ một đứa bé, anh ta có thể nuôi như con đẻ của mình, anh ta và Đông Mạch sẽ sống hạnh phúc.

Có người đàn ông nào lại bằng lòng chịu đựng chuyện này chứ? Nhưng vì Đông Mạch, anh ta có thể chịu đựng việc cô bị thằng đàn ông khác làm lớn bụng!

Nhưng bây giờ, Đông Mạch muốn rời khỏi anh ta, muốn ly hôn với anh ta.

Lâm Vinh Đường đau đớn nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, anh yêu em, em không yêu anh à, tại sao lại muốn rời khỏi anh chứ? Chẳng phải em đã uống thuốc bắc rồi sao, chúng ta có thể thử lại lần nữa mà, có lẽ chúng ta sẽ có con được, có con rồi thì không cần phải ly hôn nữa đúng không?”

Đông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường với vẻ bình tĩnh: “Vinh Đường, vấn đề giữa chúng ta đã không còn là con cái nữa mà là tôi không muốn nhịn, thật ra tôi vẫn luôn nhẫn nhịn đấy, tôi không phải là người tốt tính gì nhưng tôi vì anh mà vẫn luôn chịu đựng, bây giờ tôi không chịu nổi nữa rồi.”

Lâm Vinh Đường luống cuống: “Em giận mẹ anh à? Mẹ anh là thế đấy, bà ấy lớn tuổi rồi, lại còn là bề trên nữa, em so đo với bà ấy làm gì?”

Nghe được những lời này, Đông Mạch chỉ cảm thấy chết lặng, cô không thích nghe và cũng không muốn nghe những lời như vậy.

Lâm Vinh Đường: “Đông Mạch à, mẹ chồng nàng dâu chính là như vậy đấy, làm mẹ chồng đều như vậy cả, cho dù em có gả cho người khác thì cũng sẽ có mẹ chồng, em vẫn phải đối mặt với quan hệ mẹ chồng nàng dâu và quan hệ chị em dâu mà. Em xem chị em dâu nhà ai mà không đánh nhau đâu, ít nhất bây giờ em không có chị em dâu mà đấu đá đấy. Mẹ anh khẩu xà tâm phật, bà ấy cũng vì tốt cho chúng ta thôi!”

Tuy nhiên Đông Mạch lại hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, cô xoay người, đi ra ngoài cho con thỏ của cô ăn.

Con thỏ của cô đã lớn thêm không ít, vừa mập vừa trắng, đôi tai dài cực kỳ mềm mại.

Lâm Vinh Đường nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên luống cuống, anh ta chạy tới, kéo Đông Mạch vào trong phòng. Đông Mạch bị anh ta kéo, dùng sức giãy giụa, nhưng rốt cuộc thì đàn ông có sức lực lớn, Đông Mạch bị anh ta kéo vào trong phòng. Lâm Vinh Đường đẩy cô lên chiếc giường gạch.

Đông Mạch ý thức được: “Tôi muốn ly hôn, anh không được phép đụng vào tôi!”

Lâm Vinh Đường cắn răng, siết chặt cổ tay của Đông Mạch: “Giang Đông Mạch, chúng ta còn chưa ly hôn mà em đã không cho anh đụng vào rồi à? Em quý giá đến thế sao? Em muốn ly hôn, ngược lại anh muốn thử xem, xem Lâm Vinh Đường anh có thể *** được em không, có thể ‘gieo giống’ cho em hay không nhé!”

Nói xong, anh ta leo lên giường, ghì lấy Đông Mạch.

Đông Mạch cắn vào cổ tay của anh ta, cấu xé đấm đá anh ta, anh ta vẫn không sao cả, mặc cho Đông Mạch cắn đến nỗi máu me đầm đìa.

Lâm Vinh Đường đè lên Đông Mạch, cơ thể dán sát vào cô, dán cực kỳ chặt, Đông Mạch bị ép tới mức đau đớn.

Lâm Vinh Đường ôm Đông Mạch, nơi vành mắt ầng ậng nước.

Anh ta cực kỳ muốn làm Đông Mạch, khiến Đông Mạch hoàn toàn thuộc về mình, nhưng cho dù anh ta có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ như vậy, anh ta không thể hoàn toàn đi vào nơi thuộc về người đàn ông của Đông Mạch được.

Anh ta há miệng thở dốc, điên cuồng xé rách Đông Mạch, véo cô, thậm chí còn hạ xuống nhiều cái tát. Đông Mạch bật khóc, khóc lóc và thét lên dữ dội.

Cô không rõ tại sao, cô cảm thấy Lâm Vinh Đường điên rồi, cô không muốn ở cùng với một tên điên đâu.

Cô nhất định phải ly hôn!

**************

Đông Mạch ngủ nguyên một ngày trên giường gạch, mơ mơ màng màng, trên người cô có nhiều vết bầm tím do bị véo, phần mông cũng sưng vù, thậm chí có nhiều chỗ còn bị cắn, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có.

Cô nghĩ, Lâm Vinh Đường bị điên thật rồi sao.

Điên từ lúc anh ta để Thẩm Liệt đụng vào mình rồi.

Đông Mạch ngồi ngơ ngác ở trên giường gạch, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài chiếu qua song cửa sổ, trên song cửa còn dán câu đối đỏ mừng năm mới, nhưng trong nhà lại không có chút vui mừng nào.

Cô bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn, cô nhất định phải về nhà mẹ đẻ, bàn bạc với nhà mẹ đẻ trước, nhờ nhà mẹ đẻ xem xem việc này nên làm như thế nào.

Ba cô nhất định sẽ khiếp sợ, mẹ cô cũng sẽ rất buồn, hiển nhiên là bọn họ không thể nào chấp nhận nổi, nhưng cô có thể từ từ khuyên nhủ họ, kể chuyện Lâm Vinh Đường bị điên cho họ nghe.

Cô nhất định phải có được sự thấu hiểu và ủng hộ của nhà mẹ đẻ, nếu không khi rời khỏi nhà họ Lâm, cô sẽ rơi vào tình thế khó khăn.

Lúc cô mới về nhà mẹ đẻ thì đoán chừng còn tốt, song không lâu sau sẽ nhanh chóng bị đi xem mắt thôi. Nhưng mà không thể sinh con thì cô vẫn không nên lập gia đình thì hơn, cô phải nghĩ cách kiếm tiền, nuôi sống chính bản thân mình.

Cô đói rồi, cực kỳ đói, nhưng mà không biết Lâm Vinh Đường đi đâu mất tiêu, có vẻ như anh ta cũng không nấu cơm cho mình. Cô bèn đứng lên, đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.

Lúc nấu cơm phát hiện ra hết củi, cô lại đi ra sau nhà lấy củi đốt.

Vào thời điểm ăn Tết, mọi người đều đi thăm người thân, lúc này ở phía sau không có ai cả. Cô ôm một đống củi định đi về, nhưng khi quay người lại thì đúng lúc gặp phải Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt đang xách một túi đồ, trông có vẻ như định đi thăm người thân.

Bước chân của Đông Mạch đột nhiên ngừng lại, đứng tại chỗ im phăng phắc.

Thẩm Liệt im lặng một lát rồi cất bước đi qua người cô.

Anh đi rất chậm, bước từng bước một.

Lúc anh đi lướt qua cô, gần như sượt qua người trong con ngõ chật hẹp, cô nín thở.

Cuối cùng anh cũng đi qua cô, cô thở phào nhẹ nhõm.

Song, lúc này anh lại dừng bước.

Hơi thở của Đông Mạch ngưng lại, tim đập thình thịch, cơ thể cứng đờ.

Trong cơn hoảng loạn cực độ này, cô nghe thấy anh mở miệng: “Cho dù là vợ chồng thì anh ta cũng không thể đánh cô được, đây là phạm pháp.”

Đông Mạch mím môi với vẻ cứng đờ.

Cô mặc áo bông, tất cả những chỗ bị véo và cắn đều được che kín rồi mà, sao anh lại thấy được.

Thẩm Liệt xoay người, nghiêm túc nhìn về phía bóng lưng của cô.

Một bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt, khiến anh nhớ tới buổi sớm mai mà anh gặp cô lần đầu tiên.

Anh nghiêm mặt nói: “Nếu như cô không thể chịu đựng được thì có thể đến chỗ Hội phụ nữ của công xã nhân dân để được giúp đỡ.”

Đông Mạch im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Đầu tiên, anh ta không đánh tôi, thứ hai, không liên quan gì đến anh cả.”

Thẩm Liệt nở nụ cười.

Thế mà cô lại nói anh ta không đánh cô.

Có lẽ bây giờ cô đã che kín được các vết thương trên cơ thể, nhưng hôm nay anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô rồi.

Thậm chí trong ánh mắt của cô hiện giờ cũng để lộ sự co quắp mà người từng bị đánh mới có.

Anh nắm chặt tay, nói với vẻ lạnh nhạt: “Đông Mạch, hiện giờ tôi nói với cô những điều này không phải là bởi vì tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cũng không phải bởi vì cô là Đông Mạch, càng không phải là nguyên nhân khác, mà là do cô chính là một người phụ nữ bị bạo lực gia đình đấy.”

“Trước kia tôi là một quân nhân, tuy bây giờ đã xuất ngũ nhưng vẫn có rất nhiều điều đã khắc ghi vào trong xương cốt của tôi, tôi không thể chịu được loại chuyện này. Chỉ cần cô nói một câu thì tôi sẽ dốc toàn lực đòi lại công bằng giúp cô.”

Đông Mạch chầm chậm quay người lại, nhìn về phía Thẩm Liệt.

Ánh mắt của Thẩm Liệt rất thản nhiên, đó là một ánh mắt dám nhìn thẳng tất thảy, nó chân thành, dũng cảm và chính trực.

Điều này khiến cho Đông Mạch nhớ tới cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời lúc ban trưa.

Đông Mạch nghĩ thầm, hình như trước đây cô chưa từng thực sự hiểu biết về Thẩm Liệt, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đã ôm thành kiến với anh rồi.

Tuy nhiên, sự thật giống như Lưu Kim Yến đã nói vậy, nhân phẩm của anh quả thật không tệ, không quá giống với rất nhiều người đàn ông trong thôn.

Thậm chí vào ngày hôm đó, trong tình huống như vậy nhưng anh vẫn kiềm chế, cũng không ức hiếp mình.

Anh không phải loại cùng một giuộc với Lâm Vinh Đường.

Một lúc lâu sau, Đông Mạch mới nói: “Cảm ơn anh.”

Cũng chỉ có ba chữ mà thôi.

Cô xoay người, đi vào nhà.

**************

Đông Mạch nấu cơm xong rồi tự ăn, sau đó lại cho thỏ ăn cải trắng.

Thật ra cải trắng là để cho người ăn, cho thỏ ăn thì quá lãng phí, nhưng Đông Mạch thích, cô thích con thỏ này. Hiện giờ thậm chí cô cảm thấy những người xung quanh đều rất đỗi xa lạ, cô một thân một mình, không ai thấu hiểu cô cả, chỉ có con thỏ này có thể hiểu tình cảnh của cô thôi.

Cô ôm con thỏ, nhìn cái miệng có ba đường múi của nó nhai cải trắng tóp tép, cải trắng bị ăn từng chút từng chút một, trong nội tâm của cô lại xuất hiện sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Cô bổ một ít khoai lang cho nó ăn, nhưng có vẻ như nó thích ăn cải trắng hơn là khoai lang.

Vào buổi tối, lúc Đông Mạch đang ôm con thỏ chơi đùa thì Lâm Vinh Đường trở về, anh ta mỏi mệt và tiều tụy, giống như đã bị tiêu hao hết sức lực của cả đời vậy.

“Đông Mạch à, chúng ta hãy cứ sống hạnh phúc nhé, sau này chúng ta không cần con cái nữa, để anh đi nói với mẹ anh, nói với bà ấy rằng thật ra anh bị bệnh, anh không thể có con được, như vậy thì sau này bà ấy sẽ không trách móc em nữa.”

Đông Mạch không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục trêu đùa con thỏ của cô.

Lâm Vinh Đường xoa mặt: “Dù sao thì anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn đâu, cuộc sống của chúng ta vẫn rất tốt, không cần con cái cũng được, không có con thì giữa chúng ta sẽ không còn trở ngại gì nữa rồi, sao phải ly hôn chứ?”

Đông Mạch vẫn không để ý đến anh ta, ôm con thỏ đứng dậy, thả nó vào trong ổ của nó.

Cô đã làm một cái ổ rơm ở trong sân cho nó, cũng khá là thoải mái, nó thích lắm.

Thấy con thỏ vui sướng mà nhảy vào ổ của mình, Đông Mạch thấy hơi buồn bã. Nếu ly hôn, hẳn là cô nên mang con thỏ này theo, cô không nỡ để nó lại cho Lâm Vinh Đường, cô cảm thấy Lâm Vinh Đường nhất định sẽ không chăm sóc tốt cho con thỏ này được.

Trong giọng điệu của Lâm Vinh Đường có sự cầu xin: “Đông Mạch...”

Đông Mạch bình tĩnh nhìn Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn uống thuốc bắc, cũng không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đè lên người mình, càng không muốn nghe người ta chỉ vào mũi tôi mà mắng tôi là gà mái không biết đẻ trứng. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sống trên đời này không dễ dàng chút nào, tôi phải khiến cho bản thân mình thoải mái, không thể quá để ý đến người khác mà khiến mình bị mệt mỏi được.”

Giữa việc khiến mình mệt mỏi và khiến người khác mệt mỏi, cô chọn để cho người khác mệt mỏi.

Lâm Vinh Đường ngơ ngác nhìn Đông Mạch, không nói nên lời nữa.

Đông Mạch cũng không cãi vã kịch liệt gì với anh ta, nhưng sự mỏi mệt và lạnh nhạt trong lời nói của Đông Mạch lại khiến anh ta cảm thấy anh ta sẽ thực sự mất đi Đông Mạch.

Đông Mạch quay đầu nhìn về phía anh ta: “Hiện giờ chúng ta không nên thảo luận vấn đề có ly hôn hay không mà là bàn bạc xem hôm nào thì đi ly hôn.”

Lâm Vinh Đường kinh ngạc nhìn Đông Mạch, anh ta cảm thấy mình chưa từng nhìn thấy một Đông Mạch như vậy bao giờ cả.

Thậm chí anh ta cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay bản thân mình chưa từng hiểu rõ Đông Mạch.

Rõ ràng là một cô gái nhỏ đơn thuần lương thiện như vậy mà bây giờ lại đang bàn chuyện ly hôn với anh ta bằng một phương thức dứt khoát và tuyệt tình.

Trước đây cô không phải như vậy.

Anh ta đau xót mà quay đầu đi, nhìn về phía ngoài căn phòng, những con gà ở bên ngoài phòng đang kiếm ăn trong sân, nơi góc sân còn rải rác những vụn xác pháo còn dư lại sau khi được bắn ra, con thỏ trong ổ rơm đang thoải mái nằm ngủ ở nơi đó. Năm mới vừa sang, hết thảy đều trông yên bình, tốt lành và hòa hợp, nhưng anh ta lại sắp mất đi vợ của mình rồi.

“Đông Mạch, em thay đổi rồi, em không còn là Đông Mạch mà anh biết trước kia nữa.”

Đông Mạch không đáp lời.

Lâm Vinh Đường nhắm mắt lại, thở dài, nói như này: “Em muốn ly hôn thì ly hôn vậy, nhưng mà dù thế nào thì cũng hãy để người nhà đón một năm mới yên ổn đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play