Sau đó, Diệp Vô Phong đứng thẳng người, cười cười: “Mộ Dung Ngũ thường lại thiếu một nha.”
Mộ Dung Lễ ra hiệu cho mọi người bao vây Diệp Vô Phong theo hình cái quạt, sau đó cười nói: “Diệp Vô Phong, mày cho rằng đá chết một tên chẳng có giá trị gì là có thể hù dọa bốn anh em chúng tao và Thiết Lôi sao? Mày đừng có nằm mơ! Hôm nay, chỗ này chính là nơi chôn xương của mày!”
Ông ta nhìn xung quanh một lượt: “Nhà Mộ Dung làm việc, nơi này đã bị phong tỏa hoàn toàn, không có bây cứ kẻ nào đến đây quấy rầy chúng ta. Đương nhiên, mày cũng đừng hi bọn gã vời rằng cảnh sát sẽ đến được đây.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừ, cảm ơn các người, suy nghĩ rất cẩn thận.”
Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong: “Tên nhóc kia, cậu đúng là không biết sống chết! Nếu cậu đã biết bọn tôi là Mộ Dung Ngũ thường, vậy thì cậu cũng phải biết, hôm nay dù cậu mọc cánh cũng khó thoát rồi nhỉ?”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên nói: “Vị Mộ Dung Thư này, chẳng lẽ ông là một con chim sao?”
“Chim gì?” Mộ Dung Thư giận dữ mắng mỏ: “Cậu nói bậy cái gì đấy?”
Diệp Vô Phong thong dong nói: “Tôi không phải là chim, vậy nên dù tôi có mọc thêm cánh thì cũng đúng là không biết bay.”
“Ha ha!” Thiết Lôi cười phì, “Thì ra mày còn tự mình hiểu được đấy.”
Diệp Vô Phong cười cười: “Mộ Dung Ngũ thường… Chính các người đã chọn chỗ này, phong thủy đúng là rất được nhỉ?”
Mộ Dung Nhân quát ầm lên: “Diệp Vô Phong, đây là phần mộ chọn riêng cho mày!”
Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Phần mộ là chuẩn bị cho người chết. Vậy nên tôi sẽ không tranh với mấy người.”
Mộ Dung Nhân kéo dài khoảng cách: “Diệp Vô Phong, mồm miệng của mày đúng là lợi hại. Nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm so đo miệng lưỡi, thực lực mới là thứ quyết định sống chết của mày.”
Đám người Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ cùng nhau bao vây Diệp Vô Phong, Thiết Lôi xung phong lên trước: “A! Diệp Vô Phong, mày đi chết đi!”
Nói xong, Thiết Lôi liền giống như một chiếc xe tải, trong tiếng bước chân ầm ầm lao nhanh về phía Diệp Vô Phong.
Lúc đầu, Mộ Dung Ngũ thường luyện một loại võ cùng nhau tấn công, hơn nữa còn là thân truyền của Bát Tí Hải Thần. Chiêu thức ảo diệu vô cùng, từng có thời điểm mấy chục năm trước, vô số cao thủ cấp cao hơn đều bị bọn họ đánh chết.
Nhưng mà, người hôm nay thay thế Mộ Dung Trí lại là tên Thiết Lôi thô lỗ này.
Mặc dù Thiết Lôi hiểu rõ chiêu thức cùng nhau tấn công này, nhưng trời sinh anh ta thiên về sức lực, cảnh giới của võ công cũng cao, nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải đối thủ linh hoạt thì sẽ lộ ra điểm yếu. Vậy nên, cho dù anh ta có gia nhập thì cũng chỉ nhằm thay thế Mộ Dung Trí cho đủ số thôi, vốn dĩ chả tăng thêm sức mạnh như Mộ Dung Trí, phát huy sức mạnh ảo diệu của chiêu thức tấn công cùng nhau.
Hơn nữa, cách đánh của Thiết Lôi từ trước đến nay đều là đi thẳng về thẳng, không hiểu được sự chuyển đổi âm dương, càng không thể nào phối hợp ăn ý với đám người Mộ Dung Nhân.
“Thiết Lôi, cậu chậm lại một chút!” Mộ Dung Nhân lập tức nhận ra Thiết Lôi tiến lên quá nhanh, hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của chiêu thức cùng nhau tấn công.
Nhưng một cú này của Thiết Lôi đã đánh đến trước mặt Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong vẫn luôn chăm chú quan sát Thiết Lôi, cho đến khi nắm đấm to lớn của anh ta dừng trước mặt anh, anh mới cười lên một tiếng quái dị: “Được lắm!”
Sau đó bóng dáng của Diệp Vô Phong đột nhiên cúi xuống, vọt lên phía trước một bước. Cả người anh văn eo di chuyển, dồn hết sức, dùng bả vai huých vào giữa ngực và bụng của Thiết Lôi!
Tên này bị bệnh à? Có ai không biết cơ thể Thiết Lôi cứng như sắt thép, đụng vào thì cũng bất động chứ?
Trong lòng bốn anh em nhà Mộ Dung đều có suy nghĩ giống nhau.
“Rầm!” một tiếng thật lớn vang lên. Diệp Vô Phong sử dụng Bát Cực Quyền, lấy tư thế dựa vô cùng sát, đụng thẳng vào trước ngực Thiết Lôi!
“A!” Thân thể rắn rỏi của Thiết Lôi, sau khi bị va chạm, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, ruột gan chấn động. Toàn bộ cơ thể cường tráng hơi chết lặng!
Theo suy đoán của Thiết Lôi, thời gian có thể anh ta chết lặng căn bản không lớn hơn một giây đồng hồ.
Nhưng đối với những tuyệt đỉnh cao thủ nhú Diệp Vô Phong mà nói, một giây đồng hồ đủ để làm rất nhiều chuyện.
“Rầm rầm rầm rầm!” Bốn đòn đánh như sắt, trực tiếp đánh vào trước ngực Thiết Lôi!
Sau đó anh xoay eo, nâng khuỷu tay lên đập vào mặt Thiết Lôi, đồng thời nhấc gối lên đá, lại đụng trúng vị trí giữa ngực và bụng của Thiết Lôi!
“Rầm!” Thiết Lôi giống như một tòa núi nhỏ, rầm một tiếng ngã xuống đất, bụi đây tung lên!
Lúc này người cách Diệp Vô Phong gần nhất là Mộ Dung Nhân cũng không dám đến bên cạnh Diệp Vô Phong.
Chỉ một chiêu? Đã đánh bại thuộc hạ Thiết Lôi đứng đầu nhà Mộ Dung? Tình huống này là thế nào?