Người lái xe con nhìn rất chất phác thật thà kia thở dài nói: “Người anh em này, chiếc xe con này tôi vừa mới mua, mặc dù tôi đã thi bằng lái xe được năm năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi lái xe, vậy nên… Thật sự xin lỗi. Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ chữa khỏi cho bạn của cậu, cậu yên tâm đi.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừ, tôi thấy ông giữ tôi ở lại không chỉ vì chuyện này chứ?”
Nụ cười của người lái xe con trong nháy mắt đông cứng lại: “À, đúng, bồi thường! Cậu nói đi! Bồi thường sáu mươi triệu được không? Quả thật vết thương của cậu ấy cũng không nặng, sáu mươi triệu là không ít rồi.”
Trong lúc nói chuyện, tròng mắt của người lái xe con này nhìn quanh về phía nơi xa, dường như đang đợi gì đó.
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ông đang chờ đồng bọn của mình nhỉ?”
“Hả? Cái gì? Cậu này, cậu nói đùa cái gì vậy, đồng bọn của tôi không phải đã đưa bọn họ đến bệnh viện rồi sao.” Nụ cười trên mặt người lái xe càng thêm mất tự nhiên.
Một chiếc xe thương vụ đi đến từ đằng xa, Diệp Vô Phong căn bảng không nhìn tên lái xe con này mà chỉ chăm chú nhìn chiếc xe thương vụ kia: “Chiếc xe này chắc hẳn có giá trị hơn ba tỷ trở lên. Xem ra đồn ngọn của ông đúng là người có tiền.”
Quay đầu lại, Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn tên lái xe con đang hơi kinh hoảng kia: “Còn ông, vậy mà chỉ lái một chiếc xe bình thường, thực sự là thuộc dạng vô danh.”
Tên lái xe con thấy chiếc xe thương vụ đang đến gần, lập tức cười to: “Ha ha…. Diệp Vô Phong, mày đã nhận ra sao?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ông dẫn tất cả bạn bè của tôi đi là vì để thuận tiện làm việc, đúng không?”
Tên lái xe con gật đầu. Lúc này trên chiếc xe thương vụ kia, bốn anh em Mộ Dung Nhân, Mộ Dung Nghĩa, Mộ Dung Lễ, Mộ Dung Thư, cộng thêm Thiết Lôi với dáng người to lớn cùng nhau bước xuống xe.
Cơ thể Thiết Lôi rất cường tráng, vừa xuất hiện đã khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách kinh khủng.
Tên lái xe con gật đầu: “Diệp Vô Phong, mày rất thông minh!”
“Còn ông thì thật là không thông minh.” Dù cho Diệp Vô Phong ở thế yếu nhưng vẫn vô tình đả kích đối phương.
“Mày có ý gì?” Tên lái xe con cảm thấy mưu kế của mình đã thành công, đương nhiên gã ta không hề thấy mình không thông minh: “Tao làm sai chỗ nào?”
Diệp Vô Phong thở dài nói: “Ông vô cùng sai! Bạn bè của tôi không ở đây, ông cảm thấy tôi thiếu đi bọn họ thì không có chỗ dựa. Nhưng mà ngược lại, thật ra họ không ở đây, tôi mới không có lo lắng gì, có thể phát huy toàn lực! Cho nên, ông thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
“Hả.” Tên lái xe con giật mình, trong đầu đang sắp xếp lại nội dung Diệp Vô Phong vừa nói thì đột nhiên cảm thấy, lồng ng.ực mình bị một sức mạnh to lớn không thể kháng cự được đánh trúng!
“Rầm!” Tên lái xe con bay xa mấy mét, rồi rơi “bộp” một tiếng xuống dưới đất, miệng mũi đều phun máu, hiển nhiên là không sống được.
“Ông tham gia vào việc bày mưu hãm hại tôi, đây hằn là điều ông có thể lường tới.” Chỉ dùng một chiêu đạp chết tên lái xe con, đối với Diệp Vô Phong mà nói giống như là chuyện bình thường. Anh lạnh lùng nói.
“Hộc!” Tên lái xe con phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, ngạt khí bỏ mình. Câu cuối cùng mà gã ta nghe được chính là lời đánh giá của Diệp Vô Phong dành cho gã ta.