“Cẩn thận!” Mộ Dung Nhân hét to một tiếng, lấy tay ra hiệu nhắc nhở anh em nhà mình.

“Thiết Lôi, cậu sao rồi? Đứng lên! Tiếp tục!” Mộ Dung Tín có quan hệ thân thiết nhất với Thiết Lôi quát to một tiếng, thận trọng cùng ba người anh bao vây tấn công Diệp Vô Phong.

Nhưng mà Thiết Lôi không có phản ứng gì, khóe miệng có máu tươi chảy ra, cả người không còn cảm giác gì nữa, liền lâm vào hôn mê.

“Mọi người chú ý phối hợp, nhìn Thiết Lôi mà nhớ kỹ!” Mộ Dung Nhân trong lòng thầm sợ hãi: ‘cho dù là một mình đơn phương độc mã đánh nhau đi nữa, có thể dùng một chiêu đánh bại người của Thiết Lôi, người như vậy ở Hoa Hạ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Mà tên Diệp Vô Phong này thế mà lại thật sự làm được! Người trẻ tuổi bây giờ quá giỏi rồi!’

Vì thế, Diệp Vô Phong bị vây ở bên trong, bốn anh em bọn họ ở xung quanh, hình thành thế vây kín, nhưng vậy mà không đánh, chỉ không ngừng thăm dò lẫn nhau.

Nhưng cố tình là khoảng cách về sức mạnh của Diệp Vô Phong với bọn họ khác biệt, cảm giác đặc biệt rõ ràng, phương pháp thăm dò này của bọn họ, Diệp Vô Phong căn bản không thèm để mắt tới, cả người tĩnh lặng như núi, hờ hững nhìn chằm chằm vào bốn người.

Bốn người vây xung quanh  Diệp Vô Phong, cố chấp bước theo trận Bát Quái, lực chú ý dồn hết lên người ở giữa trận là Diệp Vô Phong.

Bốn anh em bọn họ khó mà tưởng tượng ra nổi, bốn cao thủ cấp Tông Sư như bọn họ, trong lúc đối phó với Diệp Vô Phong lại phải cẩn thận, dè dặt đến thế.

Thời gian cứ như thế mà trôi qua từng phút từng giây, hơn mười phút đồng hồ trôi qua rồi, bốn anh em bọn họ vẫn không bắt đầu tấn công.

“Bốn người các vị cứ xoay vòng quanh như thế, không mệt à?” Diệp Vô Phong không nhịn được, mở miệng nói chuyện.

“Không mệt.” Tay phải Mộ Dung Tín bất chợt đưa ra phía trước, hướng thẳng về phía trán của Diệp Vô Phong.

“Đánh đẹp lắm!” Diệp Vô Phong vung tay, chuẩn bị đỡ.

Cơ hội tới rồi! Mộ Dung Nhân từ sau lưng đánh lén, bay lên đá một cước về phía mông của Diệp Vô Phong.

Nếu một cước này đá trúng, cơ thể Diệp Vô Phong đương nhiên sẽ bị đẩy về phía trước, mà phía trước Diệp Vô Phong lại có sự ngăn cản của Mộ Dung Tín, hai bên sườn thì có Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ đánh gọng kìm, đây là  không còn đường sống.

Trong nháy mắt tia điện lóe lên từ đá lửa, Diệp Vô Phong cũng đưa ra được  lựa chọn chính xác nhất.

Nếu một cước này đá trúng, cơ thể Diệp Vô Phong đương nhiên sẽ bị đẩy về phía trước, mà phía trước Diệp Vô Phong lại có sự ngăn cản của Mộ Dung Tín, hai bên sườn thì có Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ đánh gọng kìm, đây là  không còn đường sống.

Trong nháy mắt tia điện lóe lên từ đá lửa, Diệp Vô Phong cũng đưa ra được  lựa chọn chính xác nhất.

Bước chân của anh chợt dừng lại, cơ thể bỗng nhiên lóe lên, dẫn theo một tàn ảnh hướng về phía bên trái người Mộ Dung Lễ đâm một nhát.

“A?” Mộ Dung Lễ lập tức đẩy nhanh tốc độ, né người tránh đi, may mắn hai người Mộ Dung Tín và Mộ Dung Nghĩa đúng lúc tấn công Diệp Vô Phong, làm chậm lại công kích của Diệp Vô Phong, mới khiến Mộ Dung Lễ tránh khỏi không bị Thiết Lôi đánh xuống.

Mộ Dung Lễ toát mồ hôi lạnh, nhưng lập tức tiếp tục chiến đấu, tránh khiến cho anh em nhà mình bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play