Vạt áo trước ngực Đường Cảnh Hạo đột nhiên bị níu chặt, hắn cúi đầu nhìn thì thấy sắc mặt Tống Bảo trắng bệch.
"Bảo?"
Tống Bảo nghe giọng Đường Cảnh Hạo lập tức ngửa mặt lên, chỉ trong tích tắc hai mắt y đã rưng rưng nước, muốn rơi mà không được, hết sức tội nghiệp.
"Ta...... Thần, thần không sao......" Tống Bảo muốn giả bộ như không sao nhưng miệng lại ra sức hít khí, nhìn có vẻ cực kỳ sợ hãi, rõ ràng muốn chôn vùi mọi thứ trong ký ức xuống bùn, giờ nép trong ngực Đường Cảnh Hạo lại khổ sở run rẩy, lẩm bẩm đứt quãng, "Thần chỉ nghĩ, nếu...... nếu chúng ta bất hạnh gặp phải lũ quét, trong cơn hoảng loạn thần cưỡi ngự mã kia về cung, vậy chẳng phải là......"
Đôi môi run rẩy của Tống Bảo bị che lại một cách nhẹ nhàng.
"Tuyệt đối không có khả năng này." Đường Cảnh Hạo quả quyết, "Ngươi đã mang thai, sao lại để ngươi cưỡi ngựa một mình được chứ."
Hắn siết chặt hai tay đang ôm Tống Bảo như muốn truyền thêm sức mạnh cho y.
"Tuyệt đối không bỏ rơi ngươi đâu, đừng lo."
Đường Cảnh Hạo xoa nhẹ khóe mắt ướt át của Tống Bảo, lau đi mấy giọt nước kia rồi đưa tay xoa vùng bụng phồng lên của y.
"Ngươi xem, con cũng đang an ủi ngươi này."
Bé cưng trong bụng cố gắng hưởng ứng bằng cách đạp nhẹ vào bụng Tống Bảo.
Tống Bảo cũng cảm nhận được cú đạp nhẹ này, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Những người y thương yêu đều kề bên, kiếp này không còn chịu khổ một mình nữa.
——————
"Bẩm bệ hạ, nương nương!"
Động tĩnh bên ngoài phá vỡ sự yên bình ấm áp trong xe.
Tống Bảo muốn ngồi thẳng dậy nhưng bị Đường Cảnh Hạo đưa tay ôm vào lòng, bệ hạ rất có tiềm chất hôn quân, ôm trọn cả người mỹ nhân.
"Nói."
"Ngự mã tông trúng dân chúng vô tội, e là phải ở đây thêm một lát nữa ạ."
"Không sao." Đường Cảnh Hạo vừa mở miệng đã bị Tống Bảo giật tay áo.
"Bệ hạ, thần muốn đi xem." Khuôn mặt vừa hồng hào trở lại của Tống Bảo lộ ra một nụ cười thương cảm, "Đừng bất cẩn làm họ bị thương."
Cũng xem như tránh họa cho y nên phải cảm tạ mới được.
Bé nhát gan biết ơn vô cùng.