Ngủ đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng Tống Bảo cũng tỉnh.

"Dậy rồi à?"

"Ừm......"

Tống Bảo vừa dụi mắt vừa nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện mình quấn chăn nằm gối lên đùi Đường Cảnh Hạo, hèn gì cái gối này thoải mái hơn bình thường.

Thôi xong, đây chính là tội đại bất kính bị chém đầu, khá khen cho Đường Cảnh Hạo ngươi, thế mà ở đây chờ sẵn ta!

Tống Bảo hùng hổ nghĩ đằng nào cũng phải chết, chi bằng đè tê chân hắn luôn, thế là nâng đầu lên rồi lại nện mạnh xuống, suýt nữa tự đụng mình choáng váng.

"Vẫn không thoải mái à?" Hoàng đế bệ hạ thấy y như vậy thì cau mày, thả bức thư trên tay xuống rồi sờ trán Tống Bảo, "Gọi thái y đến xem cho ngươi nhé?"

"Thôi ạ thôi ạ!"

Tống Bảo xua tay lia lịa rồi tươi cười ngoan ngoãn ngồi dậy. Thật mất mặt, y cũng không muốn cả thiên hạ đều biết mình đã to bụng mà còn ấy ấy với Hoàng đế đại gia, hôm sau mệt đến nỗi không xuống giường được.

"Đừng cậy mạnh." Đường Cảnh Hạo quấn lại mền gấm bị trượt xuống cho Hoàng hậu nhà mình, đọc được suy nghĩ của y nên nói ngay, "Có trẫm ở đây, không ai dám chê cười ngươi đâu."

"Thần không sao ạ."

Thấy Đường Cảnh Hạo trìu mến với mình như thế, Tống Bảo hoang mang không thôi, rốt cuộc nam nhân là giống loài dễ thay đổi gì vậy, rõ ràng chỉ mới qua một đêm mà đã đổi tính, quan tâm y như thế, chẳng lẽ giai nhân tuyệt thế như y quá quyến rũ nên mới tóm gọn Hoàng đế bệ hạ nhanh vậy sao?

Thế sao trước kia không tóm được chứ? Giờ thân hình y giống như con ếch vậy...... À à à!

Tống Bảo kích động vỗ đùi.

Thì ra!

Thì ra Đường Cảnh Hạo là đồ biến thái!

Chỉ thích dạng kỳ quái này thôi.

Tống Bảo tự cho là đã hiểu ra chân lý không nói gì mà nhìn Đường Cảnh Hạo từ trên xuống dưới.

Đúng là gần vua như gần cọp.

Tống Bảo sắp sửa tặc lưỡi thì bị véo má phính.

"Hoàng hậu —— Lại nghĩ lung tung gì thế?"

Từ nhỏ đã như vậy rồi, Đường Cảnh Hạo không khỏi vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Thần đâu có...... Á!"

Tống Bảo còn chưa nói hết thì xe ngựa bị xóc nảy mạnh, cũng may y đang dựa vào Đường Cảnh Hạo nên được phu quân bảo vệ vững vàng, chỉ bị giật mình nên buột miệng kêu lên.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đường Cảnh Hạo lập tức giận tái mặt, tay trái ôm Tống Bảo không ngừng vỗ nhẹ lên lưng y dỗ dành.

"Hồi bẩm bệ hạ ——"

Giọng hộ vệ trưởng vang lên ngoài xe.

"Ngự mã đột nhiên phát cuồng, thuộc hạ đã phái người đi tra xét rồi ạ."

Tống Bảo khẽ giật mình.

Kiếp trước y bị té xuống khỏi ngự mã.

Y vẫn nhớ rõ cơn đau thấu xương khi bị móng ngựa đạp lên bụng, người bị thương đâu chỉ có y mà còn có bé con của y nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play