"Trời ơi là trời! Đại Trụ ngốc của ta, ngươi đừng chết mà!"

Tống Bảo còn chưa tới gần mà đã nghe thấy một giọng nam ồm ồm khóc sập trời sập đất.

Chẳng lẽ ngự mã tông chết người rồi sao.

"Lão tiên sinh, chủ tử chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bồi thường và chữa trị, ngài cứ yên tâm."

"Làm sao ta yên tâm được chứ!" Ông già vừa khóc vừa tát hai cái vào mặt người đang hôn mê, chỉ tích tắc sau đã hiện lên dấu tay đỏ bừng, "Đứa nhỏ này vốn đã ngốc mà giờ còn bị ngựa tông nữa, kiểu gì cũng không qua khỏi đâu, kéo đi chôn quách cho xong."

Tống Bảo được Đường Cảnh Hạo dắt tới, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái khó tả, dù sao cũng có gì đó là lạ, y hắng giọng nói: "Chúng ta có lang trung đi theo, ngài mau đến xem vết thương đi."

Nhưng ông già này lại từ chối thẳng thừng.

"Thôi khỏi, vợ tôi là thầy lang, nàng rành y dược, trộn cỏ giã nát với chút rượu vàng là được rồi."

Giờ Tống Bảo mới để ý hai người im lặng đứng cạnh ông già.

"Hai...... Hai vị khách quý, vết thương của Trụ ngốc nhà tôi chẳng có gì đáng lo đâu, hắn vốn bị đau đầu, lòng bàn chân chảy mủ, thà chết còn sướng hơn, nhà ta cũng khỏi phải lo nữa." Tiểu tử mười mấy tuổi mở miệng trước, ngoại hình y hết sức bình thường, trên mặt chi chít sẹo rỗ, bị nhìn một cái lập tức đỏ mặt, thấy Tống Bảo liếc nhìn mình thì lắp bắp nói, "Nương ta bị câm nên không nói được, quý khách đừng ngạc nhiên nhé."

Tống Bảo nhìn theo ánh mắt y, trông thấy người thứ ba mặc đồ kín mít, người này cao nhất đám nhưng bị khòm lưng, bộ dạng gầy yếu.

Trong lòng Tống Bảo lập tức giật thót, cả nhà đều thật thà đến mức ngốc nghếch, ngay cả tiền bồi thường cũng không dám đòi, sau này biết sống sao đây.

"Bệ......" Tống Bảo vừa mở miệng đã thấy không ổn, đầu óc đột nhiên thông minh, lén giật tay áo Đường Cảnh Hạo, "Tướng công, cả nhà họ đáng thương quá đi mất......"

Đường Cảnh Hạo nhìn ba người và Trụ ngốc bị ăn hai bạt tai hôn mê bất tỉnh, cuối cùng thở dài một tiếng rồi cầm tay Tống Bảo xoa xoa an ủi, sau đó ra lệnh: "Hàn Mặc đi lấy vài thứ tặng cho nhà này đi."

"Tuân lệnh."

——————

"Hỏng rồi!" Xe ngựa chưa đi bao xa thì Tống Bảo đột nhiên kêu lên, "Thần còn chưa tạ ơn cả nhà họ nữa."

Y cứ cảm thấy con ngựa kia nhắm vào mình nên trong lòng không khỏi áy náy, Đường Cảnh Hạo đành phải vội vàng trấn an.

"Không sao không sao, tướng công thay ngươi tạ ơn rồi......"

Hoàng đế bệ hạ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích.

Thôi thôi, chỉ có bé ngốc nhà hắn mới không nhìn ra điểm kỳ quặc thôi, may mà có hắn trông chừng, nếu không bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền nữa.

"Sao lại tự xưng tướng công thế ạ?" Tống Bảo bị làm cho phân tâm, "Bệ hạ thật không biết mắc cỡ gì cả."

Đúng là rất ngốc, bé nhát gan ngơ ngác.

——————

"Tiểu Hoàng đế này thật thú vị, cho nhiều đồ tốt như vậy." "Ông già" mới nãy còn xác xơ tiều tụy vừa lật xem quà tạ lỗi Đường Cảnh Hạo sai người hầu đưa tới vừa trầm trồ nói với người bên cạnh, "Được hơn cha hắn nhiều. Nếu cha hắn hào phóng như vậy thì năm xưa lão tử đâu giả chết làm gì."

"Rõ ràng cha giả chết vì lười mà." Thiếu niên lúc nãy lắp bắp nói không nên lời cũng lột da mặt xuống, lắc mình biến thành một tiểu mỹ nhân, "Hoàng đế này đẹp trai thật, nếu đệ đệ hắn cũng giống hắn thì con tự nguyện mù cưới câm gả, kiếm một lang quân anh tuấn."

"Không biết xấu hổ." Bà già bị nói là thầy lang cũng mở miệng nói chuyện rồi gỡ bỏ lớp vải rách, lộ ra gương mặt đẹp mê hồn, đáng tiếc giọng y rõ ràng là nam nhân, y đạp Trụ ngốc vẫn đang hôn mê một cái, "Thứ dị giáo này xử lý sao đây? Thiên tượng dị biến, chẳng biết là tốt hay xấu nữa."

"Toi rồi toi rồi!" "Ông già" đang đếm tiền lột mặt nạ để lộ ra một gương mặt tuấn tú, trong giọng nói đầy vẻ hoang mang, "Thứ này cứ tìm hố phân nào chôn qua loa là được, lúc ra cửa ta quên mất thằng Hai ngủ trên giường rồi."

Thôi xong, chắc đứa nhỏ không đến mức bị hắn nuôi ngoẻo luôn đấy chứ.

--------------------

Đố mọi người gia đình này là ai nè 😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play