“... Thanh Cẩn, thật sự không cần mình tiễn sao? Mình có thể...”
"Không cần đâu, mưa rất nhỏ..."
Thời tiết đã chuyển hạ, ẩn đi ánh nắng mặt trời trên bầu trời có chút mưa lâm râm. Mây đen dày đặc rồi lại tinh tế nghiêng nghiêng phiêu phiêu ở nơi không có mái hiên che khuất.
Học sinh dưới lầu giảng dạy đã không còn nhiều người, cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng, mái tóc dài mềm mại đen nhánh xõa ra. Cô hơi xoay người lại, rõ ràng là một gương mặt thanh tú mang theo chút ý tứ lãnh đạm nhưng lại bởi vì đôi mắt như nước mùa thu tùy thời đều có thể cong lên khiến cho người ta cảm ấy vừa gần gũi vừa ấm áp.
“Mình có thể tự về, nhà cậu xa như vậy, không cần tiễn mình đâu."
Diện mạo cô gái thanh tú có chút vui tươi chớp chớp mắt về phía sau cô gái tóc ngắn, giọng nói dịu dàng ôn nhu lại êm tai. Dưới chiếc váy màu lam, bắp chân trắng nõn mịn màng bởi vì bước ra khỏi mái hiên nên bị giọt mưa tinh tế đánh vào, cảm giác mát lạnh, còn khuôn mặt lại hoàn toàn nghiêng sang chỗ khác nên đụng phải một vật thể ấm áp cứng rắn.
“Ba!”
Nửa chiếc vớ màu trắng dính nước bùn đục ngầu, lòng bàn tay bị ma xát bởi xi măng nên vô cùng đau, cô gái ngẩng đầu lên, hạt mưa nhỏ rơi vào hốc mắt làm cho đôi mắt như nước mùa thu kia không thể không nheo lại.
"Xin lỗi, tôi không nhìn..."
"Xin lỗi, anh không sao chứ..."
Chiếc ô tối màu rơi sang một bên, mưa phùn làm ướt đi màu sắc thuần khiết bên trong.
Nam sinh tóc đen khom lưng xuống, con ngươi như sao sáng sâu đến kỳ lạ, anh nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt trong trẻo tuấn tú giống như tuyết trắng trên núi. Bàn tay ấm áp, sạch sẽ vươn tới trước mặt nữ sinh.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất, ngay cả màu sắc của bầu trời cũng càng thêm xanh.
"Em..."
"Không..."
Mưa vẫn tiếp tục rơi, màn mưa càng dày đặc hơn, che khuất đi ánh mắt hơi né tránh của người kia, và... anh cúi đầu nhưng vẫn không che được vành tai phiếm hồng.
————————
Mùa hè nóng vô cùng, mấy ngày trước còn mưa, vốn dĩ còn lo lắng có nên mặc thêm một cái áo khoác hay không, hiện tại lại nóng đến mức hận không thể mặc gì cả.
Người giáo viên sắp nghỉ hưu đeo kính hoa cũ trên bục giảng đang nói về toán học nhàm chán như những giai điệu kéo dài của mình. Học sinh đã sớm đồng loạt gục ngã, chỉ có vài ba người vẫn còn kiên trì ngẩng đầu.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa ngồi ở giữa, vén những sợi tóc lưa thưa trên trán đang che khuất tầm mắt cô. Cây bút màu tối dài màu trắng không biết đã đặt trên cuốn sách bao lâu rồi. Tầm mắt vừa mới thu hồi, rồi lại nhịn không được lại một lần nữa chậm rãi chệch sang hướng khác.
Bàn tay xinh đẹp của nam sinh dựa vào cửa sổ nâng lên mặt nửa nghiêng về phía cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa sổ tựa hồ có gió nhẹ, lá cây lắc lư nhẹ nhàng.
Cô đưa lưng về phía tất cả mọi người, khi anh nhìn thấy bóng người mơ hồ in trên cửa sổ ấy lại nhịn không được nhẹ nhàng nhếch môi.
......
Lớp 18 có một trận giao hữu bóng rổ vào buổi chiều với lớp 14, nhưng người thay thế đã bị thương ở chân trong lớp thể dục buổi sáng.
Sau khi ủy viên thể thao đưa các cầu thủ bị thương đến phòng khám, họ đứng ở bàn của anh và đảm bảo với anh: "... Buổi chiều không cần cậu ra sân, cậu chỉ cần ngồi trên ghế dự bị là được..."
Khi trận đấu bước sang hiệp 2, người ngồi trên ghế dự bị cho đến khi trận đấu kết thúc vẫn hét lên. Ủy ban thể dục đứng trên sân mồ hôi ướt đẫm tóc giơ hai tay lên, hướng về phía nam sinh ngồi dự bị vẻ mặt xin lỗi.
Sân bóng rổ lúc 5 giờ chiều vẫn còn nóng hưng chỗ ngồi khán giả bên cạnh vẫn không còn chỗ trống. Người ngồi ở ghế dự bị bình tĩnh đứng dậy trong tiếng thét chói tai của một đám nữ sinh ở phía sau, nắm lấy áo chống nắng màu sáng sau khi bị chủ nhân cởi ra.
Nam sinh đeo băng đô hút mồ hôi trông càng đẹp trai, nhìn thấy anh xoay người đi về phía khán giả, đi về phía các tiểu nữ sinh nhan sắc thét chói tai sắp chấn nát cả sân bóng rổ.
Ngay sau đó --
"Có thể ..."
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, rất nhiều người bất ngờ không kịp đề phòng bị ép buộc xấu hổ thu hồi bàn tay không hẹn mà cùng vươn tay. Con ngươi hẹp dài của nam sinh đen như mực, bàn tay với những khớp xương rõ ràng vô cùng hiếm thấy giữa các nam sinh.
Anh nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế đầu tiên có chút bối rối cúi đầu, nắm lấy bàn tay khẩn trương, sau khi do dự hồi lâu anh mới chậm rãi vươn tay ra.
Trong con ngươi đen nhánh rốt cục cũng xuất hiện tia sáng, ngay cả giọng nói mang lại cảm giác ấm áp. Đầu ngón tay dưới quần áo thuộc về hai người hơi va chạm, nam sinh nhìn chằm chằm nữ sinh cúi đầu nhìn về phía mũi chân mình, chỉ còn lại mái tóc đen xíu, gằn từng chữ nghiêm túc nói:
“... Em cầm nó cho tôi được không? ”
......
“... Ừm"
————————
Không biết là ai mở miệng trước, buổi tối tự học sau sân thượng trở thành nơi làm cho người ta tâm thần bất định.
Lại một lần nữa đem tầm mắt hướng về phía trên bảng đen hình tròn treo chuông, thanh âm vang lên lại chỉ là chuông nghỉ ngơi buổi trưa. Cô đặt bút xuống cuốn sách đầy những ký tự màu đen vô nghĩa.
Thời gian nghỉ trưa mới qua một nửa, người đang nửa dựa vào tường ký túc xá nhìn tin nhắn trên điện thoại di động hồi lâu vẫn nhịn không được đẩy cửa ký túc xá bạn cùng phòng còn đang ngủ say, nhẹ giọng rời đi, sau đó mới bắt đầu chậm rãi tăng tốc từng chút một.
Điện thoại di động ở trên giường mềm mại còn sót lại ánh sáng chưa kịp tắt, phía trên ghi chú là cha, từ ngữ của ông ôn hòa lại không thể cự tuyệt.
"Thanh Cẩn, thủ tục chuyển trường đã làm xong, nhớ rõ thứ hai tuần sau thu dọn đồ đạc của mình."
Giữa trưa trên hành lang không có người giống như trong khuôn viên trường trống trải, ngay cả chim sẻ ngẫu nhiên bay qua cũng lộ ra chút chán nản. Thịnh Thanh Cẩn nhẹ giọng đi tới ngoài cửa phòng học, có chút thở dốc. Còn chưa kịp chờ cô ngẩng đầu, buổi trưa trong phòng học vốn chỉ có một người nay lại truyền đến thanh âm của những người khác.
“.... Cậu không thực sự có ý với Thịnh Thanh Cẩn đấy chứ?”
Giọng điệu của người nói chuyện xen lẫn trêu đùa và không có ý tốt, Thịnh Thanh Cẩn không dám tưởng tượng biểu tình của những người khác trong phòng học. Cô nói không rõ trong lòng mình cảm thấy như thế nào, chờ phục hồi tinh thần, cô đã đứng ở góc ngoài lớp học.
Mặt trời của mùa hè ở Lâm Thành vào lúc hai giờ lớn đến lạ thường, ánh sáng nóng rực làm cho nữ sinh bên ngoài phòng học sắp không mở được mắt, nhưng đối với người bên cạnh đang dựa vào cửa sổ kia lại chỉ là một tầng ánh sáng nông cạn, anh dựa vào lưng ghế, hơi hơi ngửa đầu, tuấn lãng lại lạnh lùng.
Người bên cửa sổ không để ý tới ba ánh mắt tò mò đối diện, chỉ lười biếng nhìn về phía giữa phòng học, phảng phất lơ đãng lại phảng phất như ấp ủ nhiều lần, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như diện mạo mang theo ngữ điệu không chút để ý.
"Làm sao có thể ..."
“Ha ha ha bọn mình biết...”
Đột nhiên sự ồn ào bật lên cắt đứt một nửa lời nam sinh nói, cũng che đi bóng dáng ngoài cửa phòng học đang hoảng hốt chạy. Anh thu hồi tầm mắt từ một vị trí nào đó ở giữa lớp học, yên lặng nuốt lại những lời còn lại.
Làm sao có thể...
... Chỉ là cảm thấy thú vị thôi.
Sân thượng sau giờ tự học vô cùng vắng vẻ với gió mát đặc trưng của đêm mùa hè.
Tầm nhìn trên nóc lầu năm vừa hay thích hợp để ngắm nhìn, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy náo nhiệt, chỉ là sân trường lại nhanh chóng trở nên yên tĩnh, hướng lên trên có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao nhưng hiện tại lại chỉ là một mảnh u ám.
"Ngày mai, trời sẽ mưa..."
Cuộc hẹn của hai người bây giờ lại thành một người.
Sau đêm khuya, mùa hè nóng rực vào ban đêm đón trận mưa lớn đầu tiên, trận mưa mãnh liệt này mới kết thúc khi bình minh xuất hiện. Cùng nhau rời khỏi sân khấu, còn có bóng người nắm chặt áo khoác, cả người ướt đẫm.
Có thể là cả đêm mưa đánh người cúi đầu, gương mặt còn đang không ngừng trượt xuống giọt nước, môi trắng như bệnh nhân mới khỏi bệnh nặng, con ngươi như sao hàn, lại âm trầm, hoàn toàn không nhìn thấy đáy.
——————————
“Kiên trì thêm chút nữa, bác sĩ sắp tới rồi” Người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú đang lo lắng, thanh âm của cô ấm áp lại nhẹ nhàng khiến cho người ta an tâm, “... Đều là học sinh trung học cả rồi, sao lại còn sợ đau như vậy?”
Cô Thịnh! Nam sinh che miệng bởi vì người bên cạnh trêu chọc mà thoáng phân tán lực chú ý, bắt đầu chuyên tâm biện giải cho mình, "... Tục ngữ nói đau răng không phải là bệnh, khi đau lên thì như đòi mạng... Cô cũng không biết, thật sự rất đau..."
Người đứng ở cửa phòng khám bệnh cao lớn thẳng tắp, mặc áo khoác trắng như tuyết, lạnh lùng như Mặc Thượng Ngọc, khiến người ta sợ hãi đến gần. Dưới mái tóc đen mượt, trong gọng kính kim loại màu bạc, đôi mắt dày như mực tràn đầy sự đen tối và dữ tợn, như muốn nhấn chìm và nuốt chửng người ta.
Nhưng khi đối diện với tầm mắt kinh ngạc của người kia lại trở nên ôn nhuận dễ gần, người đàn ông đẩy khung kính trên sống mũi cao, khóe miệng cong lên rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, ngay cả giọng nói luôn luôn lãnh đạm cũng trở nên có nhiệt độ.
“Cô Thịnh, đã lâu không gặp.”
“... Hôm nay, bạn trai của cô Thịnh... không đến đón cô sao?”
"Nếu không ..."
“... Tôi muốn thay thế anh ta, cô Thịnh... có được không...”
————————
Năm thứ ba bị giam cầm cũng là năm thứ ba bác sĩ Thẩm si tình mang theo người vợ bệnh nặng của mình bôn ba khắp nơi cầu y.
Cô an tĩnh lại tĩnh mịch chờ đợi người đàn ông thanh tuấn mặc quần áo cho cô, sau đó lại cẩn thận đem cuốc chân màu bạc tạm thời tháo xuống một lần nữa khóa lại.
“... Thanh Cẩn, anh đi làm” Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô, cô thuận theo lực đạo của anh nằm lên chiếc giường mềm mại tản ra mùi thối rữa nhàn nhạt đêm qua, thanh âm của anh có chút khàn khàn, ý cười nhẹ trong con ngươi như sao hàn sền sệt mà bệnh hoạn.
“... Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, được không?”
......
Sẽ đợi anh quay lại...
Cô bình tĩnh chém xuống đao thứ hai ở trên cổ tay, yên lặng nhìn máu tươi lại một lần nữa xuất hiện, sau đó lại một lần nữa đem nước trong bồn tắm nhuộm thành đỏ nhạt.
Vết thương không đủ sâu lại một lần nữa chậm rãi ngưng đọng, cô nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động nặng nề, đôi môi tái nhợt hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, nắm lấy đao chờ đợi hồi lâu mới lấy được đao quá mức trắng nõn mảnh khảnh, lại không chút do dự lại một lần nữa hướng về cổ tay mà rạch.
"Đừng--"
"... Thanh Cẩn... Thanh Cẩn..." Người đàn ông chạy như bay tới, cả người chật vật thét chói tai, giọt nước nóng bỏng trộn lẫn giọng nói khàn khàn, anh cầm mũi đao có máu chậm rãi nhỏ xuống, sự xâm nhập của mũi đao làm cho cô nhịn không được run rẩy, sau đó, chậm rãi buông tay ra.
Con dao chạm vào xương cốt sau khi mất đi sự khống chế của chủ nhân trở nên có chút nghiêng ngả, anh rút ra đao cụ màu bạc, run rẩy ôm cô vào trong ngực.
Sự nhiệt tình không ngừng lăn xuống làm ướt vai cô, người đàn ông với giọng nói khóc yếu như một đứa trẻ, cô nghe thấy anh nhỏ giọng bên tai cô thành khẩn cầu xin.
"... Thanh Cẩn... Em đừng như vậy..."
“... Anh để em đi mà... Thanh Cẩn... Anh sẽ thả em đi...”
“... Đừng làm thế... Làm ơn, làm ơn... Thanh Cẩn...”
“... Làm ơn...”
——————————
Thịnh Thanh Cẩn một lần nữa trở lại trường học, trở về làm giáo viên trung học, phòng y tế của trường cũng có thêm một diện mạo thanh tuấn, lại ngoài ý muốn đáng tiếc bàn tay có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, bởi vậy, chỉ có thể chuyển đến thăm bác sĩ trong phòng khám.
Thầy y tế luôn thích lúc không có việc gì thì đi cô Thịnh giảng dạy, len lén nhìn vào trong cửa sau, bị học sinh tò mò nhìn thấy liền ngại ngùng cười một tiếng.
Cô Thịnh ở trong ký túc xá nhân viên của trường, anh ấy cũng đi cầu xin lãnh đạo trường, hy vọng có thể ở bên dưới cô, sau khi bị từ chối, cũng chỉ là tính tình tốt rời đi.
Chỉ là, đã rời khỏi nhóm cựu sinh viên thỉnh thoảng vẫn là đàm phán, người có thiên phú siêu quần nha khoa.
Anh sẽ cố định một ngày trong năm đi đến một cửa hàng hoa rất xa, mua một bó hoa vẫn còn với sương, chỉ có bó hoa của Phong Tín Tử, sau đó lặng lẽ đặt ở cánh cửa đang đóng đó.
Điện thoại của người kia, anh nhớ rõ giống như là dấu vết thối rữa trong lòng mình, cũng không dám gọi ra ngoài. Chỉ là một lần lại một lần đưa hoa mỗi ngày, thừa dịp người kia không có ở đây, vụng trộm lại đi ra ngoài cửa người nọ nhìn một chút. Đi thẳng đến chùm phong tín tử kia ở hành lang súc miệng mà qua gió lạnh, dần dần khô ráo.
Năm thứ tám, một lần nữa vào ngày thứ hai khi anh tặng hoa, thừa dịp cô đến lớp, đi ra ngoài cửa cô lại nhìn thấy mặt đất trống rỗng ngoài cửa. Rốt cục lại một lần nữa nhịn không được đỏ mắt.
......
Người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi vẫn còn ngây thơ như một đứa trẻ, một lần và một lần cố chấp hỏi người phụ nữ, giọng điệu yếu đuối và cẩn thận:
“... Em có thực sự tha thứ không?”
“... Sau này sẽ ổn chứ?... Hai người...”
......
“Ừm”
Nam sinh bị sốt cao suốt đêm mưa, chờ anh xin nghỉ phép trở về đã là chuyện của thứ hai tuần sau.
Mới vào lớp, anh nghe bạn học phấn khởi thảo luận nữ sinh lưu lại một món quà chia tay của mỗi người bọn họ, điên cuồng chạy về vị trí của mình.
Rốt cục, ở giữa sách giáo khoa lộn xộn khắp nơi, anh tìm được một tờ giấy trắng nho nhỏ, phảng phất còn mang theo chút hương vị của cô.
Trên đó viết:
Đùa thôi, vẫn còn ở phía trước mặt tôi ...
Thật đáng thương.