Trời đã vào thu, cảm giác lạnh lẽo khi dậy sớm càng ngày càng rõ ràng.

Ngoài cửa phòng học đặt nhiều bình nước nóng, gió lạnh thổi qua hành lang các tầng cao dường như tạt mạnh vào thân thể con người.

Tạ Triều đứng ở giữa đội ngũ, khi gió lạnh ập tới, cô kéo khóa áo khoác lên nút cao nhất. Một lần nữa nhét tay vào túi áo, cô đụng phải một vật kim loại mang theo nhiệt độ ấm áp, dừng một chút, cô vẫn nhịn không được lấy ra, ấn lên màn hình...

Ánh sáng trên màn hình điện thoại di động cho dù là vào mùa đông cũng có vẻ quá mức ảm đạm. Nhưng Tạ Triều vẫn đọc tin nhắn ngắn ngủi trong khung chat nho nhỏ hồi lâu, cuối cùng mới tắt màn hình.

......

Tạ Triều và Ôn Nam là bạn bè, mối quan hệ vô cùng tốt, nhưng bây giờ, người ngồi ở vị trí cửa sổ ở góc lại đang khóc.

Mái tóc đen của anh rất ngoan ngoãn buông xuống hàng lông mày, đôi mắt nai mượt mà ướt sũng, làn da không tỳ vết còn trắng hơn so với con gái.

Nhưng bây giờ, anh lại đang bất lực giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, mũi cao hơi chun lại, đôi môi bị hàm răng trắng như tuyết cắn ra dấu vết rất nông.

"A Triều..." Sau khi nhìn thấy Tạ Triều ở cửa đi vào, con ngươi anh tràn ngập hơi nước sáng lên, giọng nói tinh tế yếu ớt mềm nhũn nhút nhát. Thế nhưng sau khi Tạ Triều đến gần, chàng trai ngẩng đầu lại bỗng dưng cúi xuống, giọng nói nghẹn lại.

“... Thực xin lỗi."

Tạ Triều nhìn thiếu niên đập vỡ ly nước trên mặt đất và mặt bàn bị ướt, cô có chút bối rối đem cốc giữ ấm của mình đặt lung tung trên mặt bàn, sau đó vội vàng lấy khăn giấy ra lau quần áo ướt đẫm của chàng trai.

“Nước có nóng không? Có làm nóng cậu không? ”

“... Xin lỗi, làm ướt bàn của A Triều rồi..." Anh cúi đầu, cẩn thận nói lời xin lỗi, hai tay tựa như luống cuống vòng ra sau lưng.

“Không sao” Người nửa ngồi xổm trước mặt thiếu niên luôn luôn nở nụ cười dịu dàng, giờ phút này tràn ngập lo lắng, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Ôn Nam nghe giọng điệu oán giận của người trước mặt, trong lòng lại ấm áp thỏa mãn.

A Triều đang quan tâm anh.

Anh sung sướng suýt thì cười ra tiếng, chỉ đành cúi đầu mới có thể thoáng che giấu biểu tình của mình, hai tay sau lưng lại bắt đầu không ngừng dồn dập ma sát, phảng phất như vậy có thể thoáng phóng thích tâm tình vui sướng trong lòng.

......

Thật tốt, anh biết A Triều nhất định sẽ quan tâm đến anh, nhất định sẽ không mặc kệ anh. Trên thế giới này, chỉ có A Triều đối xử tốt với anh.

Thiếu niên cẩn thận nâng cốc của người bên cạnh, có chút do dự sau đó mới to gan nhẹ nhàng chạm vào mép cốc giữ ấm.

Đây là cái cốc của A Triều, như thế này... Có phải là hôn gián tiếp?

Chàng trai bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình làm cho kinh hãi một chút, trên mặt tuyết trắng lập tức ửng đỏ, nhưng trong lòng vẫn ùng ục phun ra bong bóng màu hồng, như thế nào cũng không dừng lại được.

Tạ Triều đi tìm bạn học quen biết mượn một cái áo khoác sạch sẽ, sau đó dỗ Ôn Nam thay ra, cuối cùng mới quấn khăn quàng cổ cho chàng trai với vẻ mặt mềm mại đó. Đợi làm xong tất cả, Tạ Triều mới giống như đột nhiên nhớ tới, nói với Ôn Nam.

"... Buổi chiều mình có việc, hôm nay Tiểu Nam về một mình, được không?"

“Tại sao? Có chuyện gì vậy?” Ý cười trên mặt thiếu niên chậm rãi tiêu tán, con ngươi sung sướng nửa cong lên một lần nữa phẳng lặng. Ánh mắt Ôn Nam đen đến kỳ lạ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, nặng nề làm cho người ta sợ hãi.

"Chỉ có một chút chuyện nhỏ..."

Tạ Triều không muốn nói nhiều, Ôn Nam lại hiếm khi cảm thấy nôn nóng, giữa hai hàng lông mày tinh xảo hiện lên chút buồn bực.

"Chuyện gì?!"

“Chỉ là ... Đi đón một người bạn” Tạ Triều kinh ngạc trước thần sắc hiếm thấy của người trước mắt, trong trí nhớ của Tạ Triều, Ôn Nam luôn là một người mềm mại nhát gan gần như là yếu đuối, chưa từng biểu hiện ra dáng vẻ như thế... Cái này là nổi giận sao.

"A Triều còn có bạn bè khác sao..." Có lẽ là phát hiện biểu tình của mình dọa đến người trước mặt, Ôn Nam cố nén áp chế bạo ngược trong lòng, một lần nữa dùng thanh âm đáng thương yếu ớt đứt quãng mở miệng.

" Mình có biết người đó không?" Thiếu niên giống như con thú nhỏ bị thương, hơi đỏ hốc mắt, " ... A Triều có bạn bè khác, còn có thể muốn chơi với Ôn Nam sao..."

"Ngày ngày suy nghĩ lung tung cái gì vậy..." Tạ Triều có chút bất đắc dĩ, xoa xoa cái đầu mềm mại của chàng trai, nghiêm túc nói: "Chỉ là một người bạn khi còn bé đã ra nước ngoài rất sớm, bây giờ hiếm khi trở về một chuyến, cho nên mình đi đón cậu ấy"

... Không còn gì khác sao?

Vậy có thể không đi không? Con ngươi thiếu niên thoáng hiện lên ánh sao sáng lấp lán, tất cả đều là chờ mong.

Cậu không đi được không? Có thể chỉ ở bên cạnh tôi thôi?

...

Kẻ lừa đảo.

Cho dù có nói nhiều hơn nữa, cuối cùng cô vẫn đi.

Kẻ lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo.... A Triều là kẻ lừa đảo.

——————————

Ôn Nam biết mình có thể có chút bất thường, nhưng anh chịu không nổi, anh dường như sắp phát điên, vừa nghĩ đến A Triều của anh có thể đến bên cạnh một người khác...

Anh sắp điên rồi.

...

Vì vậy, anh đi theo phía sau A Triều.

......

A Triều nói là bạn bè bình thường, anh không tin.

A Triều của anh thoạt nhìn ôn nhu dễ gần, con ngươi như nước mùa thu tùy thời đều cong lên ôn ôn nhu nhu, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ tiếp cận, nhưng thực chất lại không phải như vậy.

A Triều của anh thật ra vô cùng lạnh nhạt, bộ dáng hiền lành đó chỉ là thói quen, kỳ thật Tạ Triều có diện mạo cực kỳ lừa gạt người khác. Cô không thích phiền toái, không thích xã hội, thích một mình yên tĩnh ...

Thế nhưng, Ôn Nam lại trơ mắt nhìn Tạ Triều luôn luôn không quá để ý đến mọi chuyện lại thất thần ở trong tiết học cuối cùng, lại còn tự cho là bí ẩn, thậm chí là vô thức lấy điện thoại di động.... năm lần.... Suốt 5 lần.

Ôn Nam thật sự sợ hãi, sợ đến sắp phát điên rồi, sợ hãi đến mức sắp đứt vỡ dây thần kinh lý trí cuối cùng.

Người đàn ông đó, người bạn bình thường trong miệng A Triều đã trở lại, trong mắt A Triều... liệu còn có anh nữa không?

......

Ôn Nam đi theo đến sân bay, nhìn thấy Tạ Triều nghênh đón một người cùng tuổi, nhìn tới nam sinh thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược với anh, ánh mắt nhìn trộm đang núp sau cột đỏ như máu, tay chống trên cột đều dùng sức đến gân xanh phồng lên.

Người bình thường ai cũng sẽ thích những người như vậy, tỏa nắng như ánh mặt trời, đẹp trai, hướng ngoại, biết nói chuyện ... Dù sao cũng không phải anh, không ai thích anh cả.

Anh giống như chuột trong mương, thân phận con riêng vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng. Mẹ đẻ không thích, cha đẻ chán ghét, vợ của cha đẻ ghét cay ghét đắng, bạn cùng lớp chế giễu châm biếm, giáo viên khinh thường ...

Ngay cả A Triều, người duy nhất đối xử tốt với anh, cũng đều là vì anh lừa gạt nên mới đối xử với anh như vậy.

...

Ôn Nam thấy Tạ Triều nở nụ cười, mặt mày cười cong cong, ý cười vụn vặt giống như mang theo hào quang. Anh nhìn Tạ Triều cực kỳ tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay nam sinh, anh lén lút đi theo phía sau hai người, giống như là sinh vật u ám không thể nhìn thấy ánh sáng, sau khi thấy hai người lên taxi, anh vội vàng chặn một chiếc khác đuổi theo...

Anh nhìn thấy Tạ Triều cùng nam sinh kia vừa nói vừa cười xuống xe ở Quảng trường Thời Đại, hai người đi rất gần nhau, cơ hồ là vai chạm vai. Anh thấy Tạ Triều và người kia vào một nhà hàng, Tạ Triều ngồi gần cửa sổ ăn đồ Tây, động tác thuần thục lại tao nhã. Anh thấy Tạ Triều cùng người kia vào trung tâm thương mại, đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Tạ Triều đi cùng nam sinh ấy rất vui vẻ, cũng đề nghị cho anh ta vài món đồ...

Sắc trời đã bắt đầu tối, đèn neon đầy màu sắc sáng lên khắp mọi nơi, bốn phía đều là màu sắc mập mờ.

Ôn Nam không dám đi quá gần, nhưng khoảng cách xa đến mơ hồ lại mang đến cảm giác mập mờ mông lung giữa hai người khiến anh càng thêm phiền não bất an.

Anh thấy nam sinh kia đưa cho A Triều một viên kẹo dẻo màu hồng, anh thấy A Triều cười làm bộ giơ lên muốn đánh vào tay nam sinh... Anh thấy hai người đi cạnh nhau, đi về nơi có ánh sáng rực rỡ ...

Nam sinh đứng trong bóng tối cúi đầu khiến người ta không thấy rõ biểu tình của anh, dựa vào gần mới có thể mơ hồ cảm giác được cả người thiếu niên đang run rẩy.

A Triều... A Triều... A Triều...

——————————

Cảm giác này giống như máu chảy ngược hoặc là đóng băng trong người, Ôn Nam cảm thấy mình rất lạnh, toàn thân lạnh lẽo cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ. Nhưng mà vẫn vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi hàm răng của anh liên tục run cầm cập.

......

Tạ Triều phát hiện Ôn Nam đang ở trước nhà mình, cô mang theo đèn điều khiển có chút không linh hoạt ở đầu cầu thang đã có tuổi. Tạ Triều quen mò mẫm lên lầu, đá tới một vật ở cửa nhà mình, nhất thời kinh hãi sắp thét chói tai thành tiếng.

Tạ Triều có chút men rượu, khứu giác có chút chậm chạp, đi đến gần mới ngửi thấy mùi máu tươi chói mũi trên người thiếu niên. ( truyện trên app T𝕪T )

Chàng trai như chưa phát giác ra, dưới ánh đèn hậu tri hậu cảm giác sáng lên, anh có chút mơ màng mở mắt nhìn bóng dáng trước mắt, thật giống như là không phải người anh đang chờ.

Một lúc lâu sau, anh nở một nụ cười tái nhợt, mở hai tay đầy vết máu, hướng về người trước mặt đòi ôm, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Anh nói, "A Triều... Ôm mình đi... Mình lạnh quá"

...

Nhìn xem, khóe miệng thiếu niên lộ ra một nụ cười mỹ mãn.

A Triều của anh không phải vẫn đau lòng vì anh đấy sao?

......

Ôn Nam như ý nguyện nằm trong lồng ngực ấm áp của Tạ Triều, Tạ Triều không thể lay chuyển được chàng trai, chỉ đành cẩn thận ngồi trên giường bệnh, đỡ anh tựa vào người mình. Thiếu niên cười có chút đắc ý vênh váo, lảo đảo mở miệng:

"Mình chỉ bị thương ở tay, A Triều không cần cẩn thận như vậy."

Tạ Triều không trả lời, chỉ im lặng đặt hai tay với vết thương được băng bó từ cổ tay đến trên khuỷu tay đặt ở hai bên thân thể anh, sau đó mới khàn khàn mở miệng: "... Có đau không?"

“... Không đau” Đầu óc thiếu niên có chút trống rỗng, có chút không biết làm sao để mở miệng.

Sự quan tâm của A Triều đối với anh... Đó là chủ động ... Không phải là anh giả vờ đáng thương lừa dối...

Giọng nói của "kẻ lừa đảo" nhiễm chút nức nở, có chút mơ hồ không rõ ràng, “... Bao nhiêu lần?”

“... Không nhớ rõ” Ôn Nam cảm thấy đầu óc của mình mơ mơ màng màng, giống như là rời rạc không thể suy nghĩ được gì.

Tầm mắt anh có chút hỗn độn, người phía sau vươn ra đôi tay xinh đẹp thon dài cẩn thận dọc theo vết thương bị băng bó chậm rãi đi xuống phía dưới, sau đó... Rơi xuống bàn tay anh.

Bàn tay kia chậm rãi đem tay Ôn Nam mở ra, xoa dịu, mười ngón tay cận kề nhau... Sau đó lại chậm rãi tách ra, cuối cùng, mười ngón tay hai người gắt gao đan vào nhau.

"Tại sao phải làm tổn thương chính mình?" Người phía sau đang hôn vành tai anh, giọng nói còn mang theo độ ẩm sau mưa, trong lòng Ôn Nam gãi ngứa ngáy.

“... Bởi vì A Triều thật lâu vẫn chưa trở về...” Ôn Nam có cảm giác linh hồn đã tách ra khỏi thân thể mình, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mơ màng, cả người bị vây trong rạng thái hỗn loạn lại trống rỗng.

"Ồ... Vậy sao cậu không gọi điện? Chỉ cần Tiểu Nam vừa gọi điện thoại, mình sẽ lập tức trở về..." Người phía sau lại khóc, Ôn Nam muốn xoay người, muốn bảo A Triều không được khóc, người phía sau lại nhanh chóng nghiêng đầu.

"Đừng khóc..." Đầu Ôn Nam có chút chậm chạp, có chút vụng về an ủi.

Nhưng khi hắn nhìn người cách trước mặt rất gần, mũi đỏ hồng, ánh mắt cũng đỏ hồng, một bộ dáng lê hoa đái vũ, đầu óc vốn hoạt động càng lúc càng chậm chạp tựa như lập tức bị kẹt vỏ, chờ ý thức của anh trở về, môi anh đã đụng phải môi người đối diện.

“Xin...” Bất chợt ánh mắt anh thoáng mở to, vội vàng xin lỗi, có chút bối rối muốn chạy trốn.

Nhưng mà khoảng cách lại bị rút gọn, bàn tay cô vẫn ấm áp như vậy, vẫn như cũ đan vào tay. Ôn Nam cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, hô hấp chậm rãi bắt đầu dồn dập, anh lại bắt đầu quấn lấy, làm nũng, chơi xấu, không muốn để cho người kia rời đi.



“... Sau này đừng làm tổn thương chính mình, được không?”

“... Ừm”

...

"Sau này A Triều... Cũng đừng bỏ lại Tiểu Nam một mình..."

“... Sẽ không đâu”

...

Ôn Nam lại một lần nữa bị buộc phải cuộn mình ở góc cầu thang, anh đem đầu chôn vào đầu gối, cho rằng như vậy sẽ không nghe thấy tiếng trẻ con ở xung quanh.

Anh cho rằng lần này sẽ kéo dài thật lâu như thường lệ, những đứa nhỏ kia sau khi mắng xong sẽ thỉnh thoảng đá anh vài cái, hoặc là xô đẩy, nếu vận khí không tốt, còn có thể nhổ nước miếng vào anh.

Thế nhưng, hôm nay hiển nhiên là vận khí vô cùng tốt. Có thể nói, từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa từng gặp may mắn như vậy.

Khi đám trẻ con kia bị thanh âm nhẹ nhàng lại nghiêm túc kia quát lui, Ôn Nam cũng không dám ngẩng đầu, sợ người ta tới là để khi nhục anh.

Tuy nhiên, không hề.

Người kia chậm rãi ngồi xổm trước mặt anh, Ôn Nam cảm giác được bóng người đang đứng ở trước mặt mình, anh co rúm lại.

Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy người trước mặt nhẹ nhàng thở dài, sau đó, anh cảm thấy có thứ rất ấm áp đặt trên đỉnh đầu anh, người kia xoa nhẹ đầu anh, sau đó vang lên một giọng nói rất dịu dàng.

"Muốn cùng về nhà không?"

......

“... Có”

...

“... A Triều, bọn họ nói mình là tạp chủng...”

"Không phải đâu"

"A Triều, bọn họ... Nói rằng mình bị bệnh tâm thần, mình thực sự bị bệnh tâm thần sao?"

“Không phải đâu, bọn họ đang nói dối, bọn chúng là những đứa trẻ xấu”

“Ừm”



Tạ Triều nhìn chàng trai dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cô rất nhiều lần, sau đó lại đáng thương quay trở về. Tạ Triều có chút buồn cười, nhịn không được đi trêu chọc anh.

“Tiểu Nam của chúng ta làm sao vậy? Cậu có làm điều gì đó tồi tệ sau lưng mình không?”

Ôn Nam nhìn bộ dáng ra vẻ không vui của Tạ Triều, anh có chút hoảng hốt, cuống quít phủ nhận, dưới sự truy vấn của Tạ Triều, anh mới ngập tràn hỏi.

"Người đó... Có phải là người rất quan trọng đối với A Triều không? -

Tạ Triều ra vẻ không vui lập tức tiến lên hôn nhẹ khóe môi chàng trai, "Là người không quan trọng bằng Tiểu Nam"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play