Lớp học của cô có một học sinh chuyển trường, khi giáo viên yêu cầu cô mang theo các bạn cùng lớp mới để làm quen với môi trường, cô vẫn có chút không hoàn hồn.
Giống như một thiên thần lạc xuống trần gian, trắng tinh khiết, đẹp.
Cô không thể tin có người đẹp như vậy trên đời, hơn nữa đó còn là con trai.
"Mình nghe giáo viên nói, bạn cùng lớp, cậu là lớp trưởng?" Anh dừng bước, rất ôn nhu cười với cô, cô nhất thời cảm thấy giống như tam nguyệt hơi men cùng gió thổi qua, làm cho cả người cô đều trở nên ấm áp.
"Đúng vậy, sau này cậu có vấn đề có thể tìm mình, chỉ cần mình có thể làm được mình đều sẽ giúp cậu" Để thể hiện tình hữu nghĩ, cô cũng nở một nụ cười thân thiện với anh.
Cậu có thực sự giúp mình không? Ác ma thì thầm trong lòng, cô cho rằng học sinh trong lớp, thậm chí cả trường đều sẽ rất hoan nghênh anh, dù sao anh quá đẹp trai, hơn nữa đẹp không có tính công kích, giống như một tinh linh.
Tuy nhiên, sự thật nói cho cô biết, cô đã sai, sai hoàn toàn.
“Các người đang làm gì vậy?" Cô thấy một nhóm thiếu niên bất lương đang khi dễ anh liền đứng ở trước mặt tinh linh đang cúi đầu kia, "Các người rốt cuộc có thôi đi không, mỗi ngày bị gọi phụ huynh không chán sao? Hay là bài tập về nhà không đủ? Các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội có quen thuộc không? Chín năm giáo dục bắt buộc cho phép mấy người học thói xấu?”
Có lẽ là chính khí của cô quá mức khí phách, đám côn đồ kia dừng lại chút rồi nhanh chóng rời đi.
"Cậu không sao chứ?" Cô quay lại quan tâm đến học sinh chuyển trường, "Họ không làm tổn thương cậu chứ? Anh có muốn đến phòng y tế không?"
“Không có việc gì” Trên da mặt trắng nõn của anh hiện lên bóng của lông mi dài, vẻ mặt yếu ớt mà lại thương cảm, cả người đặc biệt nhu nhược đáng thương, "Dù sao mình cũng đã quen rồi."
Cô nhíu nhíu mày, trường học thế nhưng còn tồn tại tình huống như vậy sao, thật lo lắng. Đồng thời, ý thức trách nhiệm của lớp trưởng khiến cô tràn đầy ý muốn bảo vệ cho các bạn cùng lớp. Học sinh chuyển trường này dường như rất cần sự giúp đỡ của cô.
"Cậu không phản ánh tình hình của cậu với giáo viên?"
"Vô dụng" Thanh âm của anh càng thêm trầm thấp, giống như cả người đều tràn ngập khí tức yếu ớt, "Mặc kệ nói bao nhiêu lần, bọn họ vẫn sẽ làm vậy."
“Vậy như vầy đi, về sau cậu đi theo mình, được không? Ít nhất mình sẽ không để bọn họ càn rỡ như vậy, chỉ là có thể ủy khuất cậu” cô có chút không xác định nhưng không nghĩ tới anh lại đáp ứng rất nhanh.
"Được chứ? Thật sự là quá tốt." Học sinh chuyển trường rốt cục cũng tiêu tán sự mất mát mơ hồ trên mặt, một lần nữa nở nụ cười mềm mại.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy sự phát triển gần đây thực sự là có chút kỳ lạ. Không phải lúc đầu chỉ nói đến gần hơn một chút sao? Làm thế nào anh có thể trở thành bạn cùng bàn của cô? Hơn nữa, cô nhìn cô và anh một mình xếp thành một hàng bàn ghế, chỉ cảm thấy nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng, "lớp trưởng, chúng ta đi ăn tối đi" anh đứng ở cửa lớp học với một giọng nói nhẹ nhàng gọi cô, cô tạm thời vứt bỏ sự nghi ngờ trong trái tim của mình, theo anh đến căng tin.
Cô nhận lấy đũa anh đưa tới, chọc chọc ớt xanh trong đĩa, có chút không thích gắp toàn bộ nó sang một bên.
"Không thể kén ăn nha" trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi đũa không thuộc về mình, đem ớt xanh cô thật vất vả mới chọn ra lại toàn bộ thả trở về.
"Mình không thích cái này, mình không ăn" Cô bất mãn nói,
"Vậy cũng không được" Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà lại có thể nhìn thấy ánh sáng khiến người ta kinh hãi lóe lên trong ánh mắt của anh, sợ tới mức cô hơi sửng sốt một chút, "Cái này không cay, rất tốt cho thân thể". Lại là một vẻ mặt nhu hòa, trong nháy mắt đó biến hóa nhanh chóng làm cho cô cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Thực sự rất lạ, vô cùng kỳ lạ, cô không ngừng nói với chính mình, phải chăng có gì đó đã xảy ra khi họ không biết hay không.
Bởi vì, tất cả mọi người đã thay đổi.
Từ nhỏ cô đã là học sinh ba tốt trong lòng phụ huynh giáo viên, sau khi lên trung học lại liên tục đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng hai năm, hơn nữa giáo viên không có chút ý thay người. Trong lớp học này, giáo viên quý cô, bạn cùng lớp tin cô, cô đã luôn luôn sống cuộc sống như cá gặp nước. Hơn nữa, bởi vì tính cách của cô tốt, bộ dạng cũng là một bộ dáng đáng yêu nên nhân duyên vô cùng tốt.
Tuy nhiên, bây giờ tất cả đã thay đổi. Giáo viên không còn thiên vị cô, dần dần coi cô là người lạ, nhìn thấy cô sẽ không còn thân mật mỉm cười với cô, thậm chí ánh mắt sẽ không cho cô, công việc trước đây luôn giao cho cô bây giờ lại để cho một học sinh khác trong lớp thay thế.
Các bạn cùng lớp cũng không nói chuyện với cô nữa, thậm chí mơ hồ trốn tránh cô, thường xuyên lén lút thảo luận sau lưng cô, cô hỏi thì tất cả họ sẽ chỉ lắc đầu xua tay, ngay cả lời nói cũng không muốn nói. Trước kia nhân duyên tốt như vậy, bây giờ đi trong khuôn viên trường vài mét cũng không có người. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tại sao vậy? Cuối cùng cô không thể không hỏi anh - duy nhất không rời khỏi cô.
Nhưng học sinh chuyển trường chỉ mỉm cười như bình thường, nói nhẹ nhàng với cô: “Lớp trưởng tại sao phải quan tâm đến họ? Không phải lúc nào cũng ở đó sao? Chỉ có mình sẽ không bao giờ thay đổi”
Đó là sự thật sao? Thế nhưng cô muốn trở về cuộc sống trước kia.
Cô nghĩ nghĩ, hình như có thể biết nguyên nhân tạo thành tình huống hiện tại của cô là gì rồi, cô nhìn đám thiếu niên bất lương cung kính đối với học sinh chuyển trường ở góc đường, cả người không nhịn được run rẩy. Đây, đều là anh tự đạo diễn sao? Còn sự khác biệt của giáo viên và học sinh thì sao? Nó cũng liên quan đến anh?
Nhưng cô đã không còn tâm tư truy cứu, quá đáng sợ, sắc mặt cô trắng bệch, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là mau chạy trốn, rời khỏi anh.
Đang lúc chuẩn bị xoay người chạy trốn, phía sau lại dán lên một thân thể ấm áp. Có dòng nhiệt nhẹ nhàng chui vào tai cô, “Lớp trưởng, cậu muốn chạy trốn sao? Vậy thì không được nha...”
Trường trung học số 1 Lập Dương một năm trước xảy ra một chuyện lớn, một học sinh bởi vì không chịu nổi sự cô lập của giáo viên và bạn học trong trường mà ra đi, đến nay vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì. Được biết, học sinh này đã làm tốt nhiệm vụ trong suốt thời gian học, từng là lớp trưởng của lớp trong hai năm.
Mà điều khiến cho tất cả mọi người không biết chính là vị học sinh đã biến mất một năm này vẫn luôn bị nhốt trong biệt thự của học sinh mới vào Lập Dương mấy tháng, hơn nữa cả đời chưa từng bước ra.
Anh một mực tìm kiếm một đóa hoa, đóa hoa thuộc về anh, và sau đó trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia, anh đã biết mình đã tìm được đóa duy nhất này rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT