Khi Tống Cẩn Sách và
Tống Cẩn Nam tìm tới, nàng đang đu dây cùng cung nữ bên người mình ở Ngự Hoa
Viên.
Xích đu tại nơi này đã
được dựng xong hồi lâu, nhưng nàng vẫn chưa từng tới chơi, hôm nay là lần đầu
tiên, cho nên nàng đặc biệt cao hứng, không ngừng kêu Hạ Trúc phía sau dùng sức
đẩy một chút.
Nhưng Hạ Trúc lại nhát
gan, mặc kệ nàng có thúc giục thế nào, lực đạo của nàng ấy vẫn mềm nhũn. Nếu
nàng thúc giục quá mức thì nàng ấy sẽ khóc. Cho nên, vừa nhìn thấy hai người từ
tiểu hoa viên phía trước, ánh mắt của nàng lập tức sáng lên, khẩn trương gọi
Tống Cẩn Nam:
"Tứ ca ca nhanh
một chút! Mau đến đây giúp muội đẩy xích đu đi!”
Tống Cẩn Nam xếp thứ
tư, không cách xa tuổi của nàng lắm. Tuy rằng, hắn ta có khuôn mặt xuất chúng
giống phụ thân, nhưng tính tình cũng không giống những hoàng tử khác, mà là đơn
thuần hiếm thấy.
Khi thấy nàng gọi, hắn ta
cũng không có chút nào dáng vẻ của hoàng tử, bước nhanh đi về phía này, vài
bước liền đi tới phía sau nàng, đỡ lấy vai nàng. Sau đó, giống như lúc này mới
nhớ tới mình bị nàng sai khiến, liền hừ hừ mở miệng:
"Muội cứ quen thói
sai ta."
"Đây không phải là
bởi vì Gia Hòa thân với Tứ ca ca sao?" Chỗ xích đu nàng ngồi hơi cao một
chút, hai chân lơ lửng hơi lắc lư. Nàng hưng phấn thúc giục người phía sau:
"Tứ ca ca mau đẩy, nhớ dùng sức một chút, đẩy cao hơn một chút."
"Này! Cái này của
muội..." Không biết là câu nói kia của nàng chọc vào tâm tư của người phía
sau, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Tống Cẩn Nam khi ôn hoà khi thì trở nên đỏ
bừng. Hắn ta giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng ấp úng nửa ngày cũng không
thể nói ra tiếng, dứt khoát vùi đầu, thật sự đứng ở phía sau nàng, ra sức đẩy
lên.
Khí lực của Tống Cẩn
Nam quả nhiên lớn hơn khí lực của Hạ Trúc rất nhiều, dễ dàng đẩy nàng lên cao.
Nàng ở giữa không trung, nhịn không được cao hứng cười ra tiếng, chơi hơn mười
lần qua lại, mới lưu luyến không rời mà đi xuống.
.....
Đợi đến khi nàng rốt
cục cũng chơi đủ rồi, một cung nữ bên người khác của nàng cũng sớm bày ra thanh
trà, điểm tâm trên bàn đá. Thấy nàng đi qua, liền gọi nàng ra ăn bánh hoa quế
mới làm, hương thơm ngọt ngào, vô cùng ngon. Đợi đến khi nàng nuốt xong một cái
bánh quế xuống bụng, mới quay đầu đi hỏi Tống Cẩn Sách ngồi gió mát như trăng
sáng ở một bên, cùng Tống Cẩn Nam đầu đầu mồ hôi do vừa mới dùng sức đẩy xích
đu: "Thái tử ca ca cùng Tứ ca ca đến tìm Gia Hòa, là có chuyện gì
sao?"
Tống Cẩn Sách ngồi đối
diện nàng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào thanh trà trong tay,
ngược lại Tống Cẩn Nam ở một bên nghe nàng hỏi, lại lập tức mở khuôn miệng như
tranh, đáp:
"Hôm nay không
phải là lễ Khất Xảo sao? Ngoài cung đêm nay nhất định rất náo nhiệt, cho nên ta
cùng hoàng huynh liền muốn mời Ninh Ninh đi ra ngoài chơi."
"Tứ ca ca sao còn
gọi Gia Hòa là Ninh Ninh nữa vậy?" Nàng không có đáp lại lời mời của Tống
Cẩn Nam trước, ngược lại cầm chén trà trong tay, vừa cười vừa sửa lại lời nói
của hắn: "Tứ ca ca đã quên rồi sao? Phụ hoàng cũng đã ban phong hào Gia
Hòa cho ta vào tháng trước rồi."
Vừa nhắc tới chuyện
phong hào, trên mặt Tống Cẩn Sách và Tống Cẩn Nam ngồi đây không hiện ra nửa
điểm vui mừng. Tống Cẩn Sách vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt trầm xuống, mà
Tống Cẩn Nam lại càng hiếm thấy có chút khổ sở, ngay cả ngữ điệu cũng hơi khàn
xuống.
"... Ninh Ninh,
muội không cần như vậy, phụ hoàng... phụ hoàng nhất định không phải có ý
đó."
Tuy nói như thế, nhưng
thật giả trong lúc đó, mấy người này cũng đã sớm biết rõ.
Từ đầu tháng trước,
tiểu công chúa xếp thứ năm được phong hiệu Gia Hòa, một ít tin đồn về Gia Hòa
công chúa, Tống Ngộ Ninh thực ra không phải huyết mạch hoàng đế, cũng xuất hiện
� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.