Đến năm sáu giờ sáng,
câu lạc bộ mới gần như hoàn toàn yên tĩnh lại. Sự ồn ào này trái ngược hoàn
toàn với sự tĩnh lặng ở quầy bar tầng một.
Bên trong quầy bar,
nhân viên pha chế nắm khăn tay, đang chuẩn bị lau mặt bàn quầy bar. Họ đã quét
dọn xong lần cuối cùng, hoàn thành xong công việc. Tuy nhiên, khi lau đến chỗ
gần góc cuối quầy bar, lại thoáng gặp phải một chút cản trở.
"Tiểu Tri, đã đến
giờ tan làm rồi, cậu còn chưa về sao?"
Người ngồi ở cuối quầy
bar mặc một bộ trang phục công sở để dễ dàng di chuyển, nửa mặt đều ẩn trong
bóng tối, khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thấy đuôi tóc màu mực ở cổ. Nhưng
cho dù là như vậy, người khác cũng có thể nhìn ra tuổi tác của cô không lớn, bộ
dáng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
"Hả?" Đột
nhiên được hỏi đến, cô có chút phản ứng không kịp. Theo bản năng phun ra một từ
ngữ vô nghĩa, lúc này mới buông chén cao chân bị cô lau không biết bao nhiêu
vòng xuống, rời khỏi quầy bar, chậm rãi nói với nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi:
"Tôi chưa tan làm,
đợi lát nữa đi làm ca đêm."
"A? Tối qua cậu
không ở đây cả đêm sao?”
Thấy người ngồi ở cuối
quầy bar giơ tay lên, nhân viên pha chế liền nhanh chóng lau, ngẩng đầu nhìn về
phía khuôn mặt mộc không có biểu tình gì khác của cô gái nhỏ.
"Lúc ấy tôi còn
thấy cậu tới." Nhân viên kia miêu tả cảnh tượng tối hôm qua với người đối
diện mình: "Tên nghiện rượu đó gây sự, không phải là cậu kéo ông ta ra
ngoài sao?”
Quán bar tại câu lạc bộ
địa phương này luôn luôn hỗn loạn, mỗi ngày đều có người gây rối. Ngoài ra,
việc bọn họ làm ăn phát đạt cũng rất dễ khiến người ta đỏ mắt nên cần có người
tùy thời cảnh giác người khác đến gây sự. Còn nữa, chỗ làm giống như bọn họ
thật sự là quá dễ dàng xảy ra đủ loại chuyện. Cho nên, thứ gọi là an ninh tay
chân, liền trở thành một bộ phận không thể thiếu trong đó.
Mà nhân viên pha rượu
thoạt nhìn gầy yếu kia lại chính là một trong những tay đấm của bọn họ. Tuy nói
cô gái này thoạt nhìn yếu đuối, nhưng đánh người thật sự ngoan độc.
Nhân viên pha rượu
giống như nhớ tới cái gì đó, bất giác rùng mình một cái. Cô hoàn toàn là không
sợ chết, liều mạng mà lâm vào nguy hiểm. Đấu pháp của cô, quả thực là quá dọa
người.
“Tối hôm qua là ca của
A Thành, hiện tại mới là ca của tôi."
Sau khi nhìn thấy nhân
viên pha chế xử lý chỗ của mình, cô liền nằm sấp lên, nâng cằm lên nhìn ly rượu
trong suốt trước mặt, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.