Khi nàng trở về nhà cũ, bữa ăn tối đã gần như kết thúc. Trong phòng khách yến tiệc tầng một lớn như vậy, cũng chỉ có vài người thân của nhà họ nhìn thấy nàng trở về, một biểu muội cùng thế hệ với nàng ra chào hỏi: "Biểu tỷ Thanh Hoan đã trở lại rồi sao?”

Biểu muội kia đi làm nhiệm vụ cùng nàng mấy lần, dị thuật còn không đến mức chậm trễ, cho nên ấn tượng của nàng về nàng ấy tốt hơn một chút so với những tiểu bối khác trong gia tộc. Thấy nàng ấy chào hỏi mình, nàng đang chuẩn bị quay về với nàng ấy, lại bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Hừ, hiện tại mới trở về, cũng là không để lão bà tử ta vào mắt."

Người lên tiếng là di tổ mẫu của nàng, cũng chính là muội muội của tổ mẫu nàng. Khi còn sống, tổ mẫu nàng mềm lòng, không từ chối thỉnh cầu của cả nhà muội muội, nhiều lần trợ giúp nhà bọn họ, về sau lại đón cả nhà muội muội nghèo khó vào Diệp gia.

Khi bọn họ vào Diệp gia, qua mấy năm phú quý, lại tự coi mình là chủ tử. Đợi đến khi người Diệp gia đinh điêu uyển[1] , huyết mạch không hưng phấn, bà ta cũng càng ngày càng học được cách ỷ vào bối phận mà áp bức người khác. Bà ta không chịu tiếp nhận thân phận thấp hèn thực sự của mình, tâm tính dị dạng càng lúc càng bành trướng lên sau khi phụ thân cùng mẫu thân của nàng qua đời.

Mà đêm nay tổ chức lễ ở nhà họ Diệp, chính là vì sinh nhật lần thứ tám mươi của vị di tổ mẫu này.

Nàng không để ý tới việc di tổ mẫu đã lên tiếng chỉ trích minh, chỉ nhìn quanh đại sảnh một vòng. Sau khi không tìm được người mình muốn tìm, mới nhíu mày hỏi vị biểu muội vừa mới chào hỏi mình:

"Uyển Nhu biểu muội, muội có biết Mục Ngôn ở nơi nào không? Tại sao ta không thấy hắn."

"Tỷ phu..."

Còn không đợi nàng ấy trả lời, di tổ mẫu vẫn luôn bị nàng bỏ qua, lại giống như rốt cục không kiềm chế nổi tức giận, chợt làm khó dễ nàng.

"Ngày nào cũng tìm cái tên rách nát, đê tiện bán thú nhân kia! Hôm nay không kịp trở về lễ mừng thì thôi đi, vừa trở về chính là tìm cái tên bán thú nhân kia, rốt cuộc ngươi có để trưởng bối như ta vào mắt hay không?”

Bà ta đã hoàn toàn coi mình là chủ nhân Diệp gia. Nàng vốn không muốn để ý tới bà ta, nhưng vẫn không thể nhịn được mấy cái xưng hô vũ nhục của di tổ mẫu đối với Mục Ngôn. Nàng liền xoay người, lạnh giọng mở miệng với bà ta:

"Di tổ mẫu.” Nàng cố ý cắn nặng chữ di kia, sau khi thấy bà ta thay đổi sắc mặt, lại tiếp tục nói: "Kính xin di tổ mẫu nhớ kỹ, mặc dù tổ phụ của Thanh Hoan cùng cha mẹ đều đã đi xa, nhưng nơi này thủy chung vẫn là Diệp gia, không phải Lý gia của di tổ mẫu."

“Về phần Mục Ngôn, hắn cũng không phải là kẻ rách nát, thú nhân đê tiện gì, mà là trượng phu của ta."

"Hắn mới là một vị chủ nhân khác của Diệp gia."

Nói xong, nàng cũng không nhìn sắc mặt đen sì tím tái của bà ta, một mình đi lên lầu.

...

Nàng tìm thấy Thẩm Mục Ngôn trong phòng ngủ của nàng ở tầng trên. Thánh Hoan chỉ ở lại vài năm khi ông nội còn sống. Đợi đến hai năm trước, sau khi tổ phụ qua đời, nàng liền mang theo Thẩm Mục Ngôn rời khỏi căn nhà cũ này, trong phòng không có bật đèn, nhưng nàng vẫn mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thấy độ cong trên giường. Người trên giường nghe thấy động tĩnh của nàng, liền đứng dậy bật đèn, sau khi nhìn thấy nàng, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Thanh Hoan."

Người ngồi trên giường có mái tóc hơi lộn xộn, đuôi mắt trắng nõn nhuộm đỏ.

Ngoại hình thẩm Mục Ngôn vốn tinh xảo xinh đẹp hơn một chút so với những thú nhân sắc bén tuấn mỹ khác, lúc này bộ dáng càng có vẻ đáng thương. Hình tượng nhu nhược như vậy trái ngược hoàn toàn với dòng máu kế thừa giao long huyết mạch của hắn, âm u giảo hoạt, tàn nhẫn lại tham lam.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nàng tự dưng có chút đau lòng, nhưng trên mặt vẫn như không khống chế được, vẫn là bộ dáng lãnh tình như trước, chỉ tiến lên ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu đáp một tiếng: "... Thanh Hoan hôm nay tới có chút muộn."

Nửa người dưới của Mục Ngôn vẫn co trong chăn. Thân hình hắn gầy gò, nhưng so với ba năm trước khi tổ phụ mới đưa hắn đến trước mặt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng cả hai đã thành hôn ba năm, nhưng nàng lại thủy chung cố kỵ hắn là bởi vì hắn đã ước định cùng tổ phụ, mới kết hôn cùng nàng. Trong lòng hắn chắc cũng không nhất định thích nàng, cho nên không dám quá mức làm càn.

Ngay cả ngồi ở bên cạnh hắn, nàng cũng thoáng bảo trì một chút khoảng cách.

"Xin lỗi, hôm nay nhiệm vụ kia có chút khó giải quyết, hơi lãng phí chút thời gian.”

 

Thế giới hiện tại, dị thuật đương đạo, nhân tộc cùng thú tộc đứng vững. Trong đó nhân loại tự tiện học tập, tiến bộ thần tốc về tu luyện dị thuật, thú tộc thì sinh ra đã có dị thuật chủng tộc của mình, có thiên phú dị thuật nhất. Hai tộc vốn có thể cùng chung sống hài hòa, nhưng bởi vì tài nguyên địa cầu thủy chung có hạn, bởi vậy giữa hai tộc ma sát không ngừng, cần phải tiến hành cướp đoạt tài nguyên. Mà nàng là trưởng nữ của Diệp gia, càng cần tùy thời đại biểu nhân tộc làm nhiệm vụ, cho nhà có được đủ tài nguyên, cùng bảo trụ vinh quang của Diệp gia từ tổ phụ khởi đầu. Thẩm Mục Ngôn lắc đầu, nghiêng người liền chuẩn bị đi từ trên giường xuống.

“Vậy chúng ta hãy quay lại ngay bây giờ đi."

"Ừm."

Hắn đứng lên, nhìn bên cạnh, lại quan sát xung quanh, muốn tìm áo khoác của mình. Sau khi tìm một vòng cũng không phát hiện, mới có chút nghi hoặc nhíu mày hỏi hắn:

"Mục Ngôn, chàng để quần áo ở đó sao?"

"Ta..." Người phía sau có chút do dự, lời nói đến bên miệng đều dừng một chút, mới nói tiếp: "Ta không cẩn thận làm bẩn quần áo, liền ném nó ở..."

"Chàng không cẩn thận làm bẩn?" Nàng không thể kiểm soát âm lượng tăng lên v�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play