Màn đêm dần buông xuống, ẩn mình trong tòa nhà dân cư thấp bé phía sau tòa nhà cao tầng thành thị, khi ánh đèn nhà nhà bật sáng thế nhưng ô cửa sổ góc lầu ba cũ kỹ kia lại lẻ loi.

Trên màn hình máy tính hắt ra vầng sáng nhạt, đôi cánh kết cấu bằng kim loại cơ hồ chiếm cứ toàn bộ hình ảnh phía trên.

Cô buông ngón tay hơi có chút đau nhức, nhìn hai chữ ‘thất bại’ ở giữa đôi cánh, cô có chút thẫn thờ.

"Quả nhiên... Loại trận đấu ở cấp bậc này, vẫn là quá sức đối với mình..."

Ván này là vòng loại cao cấp, theo lý mà nói, bình thường ngẫu nhiên đánh 5v5, cô vẫn có thể đánh được. Dù sao cô cũng được coi như là một người dẫn chương trình nhỏ dựa vào livestream chơi game để nuôi sống bản thân.

Thật ra, cô bị mắc chứng sợ hãi xã hội nên không bao giờ dám lộ mặt khi đang phát sóng trực tiếp, thậm chí ngay cả khi lên tiếng cũng phải do dự rất lâu, sau đó lại tìm rất nhiều cớ để trốn tránh. May mắn thay, kỹ thuật của cô khá tốt nên vẫn miễn cưỡng có một số fan hâm mộ sẵn sàng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi và xem các nhân vật cô điều khiển.

Nhưng bây giờ... Cô thậm chí còn không thể đánh trả.

Căn phòng dù có ánh trăng chiếu vào nhưng vẫn vô cùng tối. Đôi chân không mang vớ được chủ nhân của nó chậm rãi di chuyển đến một chiếc ghế rộng, cô không thích cảm giác trống rỗng trong phòng sau khi bật đèn vào ban đêm, vì vậy theo thói quen khi trời tối sẽ tắt tất cả các đèn.

Vì thế bây giờ cô đành phải đưa một bàn tay đang vòng quanh đầu gối men theo mặt bàn đặt máy tính chậm rãi dò xét, sau khi sờ được cái ly sứ còn lại một nửa nước lạnh liền kia cầm lấy, sau đó đưa đến bên môi chậm rãi nhấp một ngụm.

Thế nhưng, đôi mắt mềm mại kia vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào giao diện máy tính. Giao diện đã sớm chuyển từ giao diện trò chơi đến trang thanh toán, ID của cô bị ép xuống dưới cùng của đội ngũ.

Đồng đội chắc chắn đang oán giận cô rồi...

Dù sao vì có cô nên đội đối phương mới ra tay tàn ác như vậy, cô cũng không biết làm sao mà, cô nhìn ID xếp hạng cao nhất bên cạnh có chút xuất thần, ai bảo đại thần đối diện lại kia giống như có thù với cô, cứ đuổi theo đánh cô.

Nếu không, tối nay xuống trước đi?

Chiếc cốc sứ bị đặt sang một bên, cô di chuột và kéo mũi tên đến phía trên bên phải giao diện.

Đúng lúc này, hộp chat của hiện lên một lời mời kết bạn.

"Em chơi rất tốt"

"Có thể kết bạn với anh không?"

——————————

Người đã đuổi đánh cô trong trò chơi đã trở thành bạn trai của cô.

Anh đối xử với cô rất dịu dàng.

Dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn sót lại trên thân thể, cô có ngủ không được nên hơi khó nhọc trở mình trong vòng tay của anh, cô gắng tìm một vị trí thoải mái.

Anh thật sự là ôm quá chặt, cô nhẹ nhàng thở hổn hển, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, vòng tay người đàn ông nóng rực quả thực khiến người ta chịu không nổi, cô động đậy muốn giãy ra.

Người đàn ông nhận thấy động tĩnh của cô, trong cơn mê nửa say nửa tỉnh lảo đảo xoay thân thể cô về vị trí cũ, anh ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói mang theo giọng mũi nhẹ nhàng trầm thấp lại trêu người.

"Đừng quay lưng về phía anh"

Cánh tay mềm mại vươn ra một lần nữa được ôm chặt trong lòng người đàn ông, cô im lặng chôn đầu vào hõm cổ anh, thần trí ban đầu được coi là minh mẫn lại dần mơ hồ vì động tác vuốt tóc của anh, sau đó cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Mà ngay tại nơi cô không nhìn thấy, đôi mắt của người đàn ông vốn đang nhắm lại lặng lẽ mở ra sau khi cô ngủ say, tròng mắt đen như mực lập lòe dưới ánh sáng nhẹ của chiếc đèn ngủ.

Trong đêm tối, phảng phất như có tiếng thở dài mãn nguyện, người thợ săn kiên nhẫn ngấp nghé con mồi đã lâu, bây giờ tuy đã ôm chặt được con mồi nhát gan ấy rồi nhưng vẫn vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn.

——————————

Sau khi hai người ở bên nhau, cô mới biết người hâm mộ cuồng nhiệt của cô trong livestream chính là anh.

Cô lấy hết dũng khí quyết định dựa vào livestream để nuôi sống bản thân, nhưng bởi vì tính cách của mình nên cô đã lo lắng đến mức không thể điều khiển được con chuột. Chính người hâm mộ đó đã động viên cô rất nhiều, nếu không có anh ấy, có lẽ ngay cả buổi livestream đầu tiên cô cũng không kiên trì được như vậy.

Hơn nữa, bạn trai cô lại là đội trưởng của một chiến đội rất nổi tiếng trong nước, là ứng cử viên Esports hiếm hoi được tất cả mọi người công nhận về nhan sắc và thực lực.

Quan trọng nhất là, bạn trai cô lớn hơn cô ba tuổi, hơn nữa còn học cùng trường. Bất quá cô biết chuyện này là vì anh đã chậm rãi thì thầm bên tai cô, còn nhất định phải bắt cô gọi anh là học trưởng.

Lúc ấy cô vừa xấu hổ vừa tức giận vừa đỏ mặt. Bất quá, cô cuối cùng cũng thực hiện nguyện vọng của anh.

Kỳ thật trong lòng cô vẫn rất bất an, thậm chí là sợ hãi khi hai người ở bên nhau. Nhất là khi biết anh vì cô mà muốn lui về hậu trường, cô vô cùng hoảng hốt bất an.

"Anh... Anh không cần phải như vậy..."

Người trước mặt cúi đầu, mái tóc bồng bềnh làm cho người ta muốn xoa xoa một cái. Thân thể cao lớn mảnh khảnh gầy gò chỉ mặc một bộ áo sơ mi nam, bộ quần áo quá rộng so với con mồi nhỏ bé của anh, ống tay áo trống trơn được anh đo cẩn thận vào đêm hôm trước, những ngón tay trắng nõn mềm mại đang xoa nắn một góc áo trên người anh và cả những ngón chân trắng nõn non nớt lộ ra trong đôi dép rộng cũng hơi cong lên.

Thật đáng yêu...

Yết hầu của người đàn ông nhịn không được nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, cổ họng vô cùng ngứa ngáy.

Chính là như vậy...

Anh nhẹ nhàng ôm người đang bất an trước mặt vào trong ngực, đôi tay lại không ngừng siết càng ngày càng chặt, giống như là muốn đem cô khảm vào thân thể của chính mình.

Anh cật lực che giấu giọng điệu u ám, tựa như vô số lần trước kia, anh ngụy trang thành bộ dáng ôn nhuận vô hại, thậm chí ngay cả trong giọng nói đều lộ ra vẻ gợn tình ôn nhu, "Không sao, anh muốn A Cẩm của anh... ỷ vào anh nhiều hơn chút"

Chính là như vậy...

Cái cảm giác bất an đó, cô áy náy với anh, cô ỷ lại vào anh...

Thời thời khắc khắc cũng không thể không nghĩ đến anh, cho đến cuối cùng, bản thân cô lại vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.

——————————

Anh có mưu đồ bất chính, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy.

Bất kể là có kế hoạch ở trong buổi livestream ban đầu chỉ có một mình anh, hay là mỗi một lời khích lệ và đề nghị nhìn như là có ý tốt, hoặc là sau này không thể kiềm chế được mà cố ý tiếp cận...

Có trời mới biết, mỗi lần nhân vật thỉnh thoảng bị ngắt kết nối trong lúc livestream, anh đã thỏa mãn cỡ nào. Bởi vì ở nơi đó... Vật nhỏ đáng yêu của anh chỉ có một mình anh, A Cẩm của anh sẽ khẩn trương luống cuống đến đỏ mặt. Và sau đó... anh tùy tiện giúp cô, cô sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ càng thêm ỷ lại vào anh.

“A Cẩm em biết không? Thật ra từ khi em còn chưa tốt nghiệp, anh đã gặp em rồi"

"Thật sao?" Cô có chút khiếp sợ hỏi ngược lại, tuy rằng trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc thế nhưng lại có chút vui mừng bí ẩn khó có thể tin được, thậm chí là theo bản năng muốn nhìn về phía bạn trai bên cạnh, nhưng tầm mắt của anh vẫn dán chặt vào giao diện trò chơi của máy tính trước mặt.

"Đương nhiên là thật, lúc đó A Cẩm vô cùng đáng yêu..."

Rõ ràng là đã sớm trưởng thành, khuôn mặt đã mang theo thần sắc nhưng vẫn còn nét thiếu nữ như cũ, lúc cô mặc trang phục giản dị sáng màu chạy qua bên cạnh anh, lúc đó anh dường như không thể dời mắt được, thế nên nhất thời quên mất động tác.

Từ đó về sau, trong đời chàng thanh niên tốt nghiệp đại học B cực kỳ ưu tú này có thêm một chuyện cực kỳ hối hận. Đó là vì sao lúc đó sao anh không bắt A Cẩm nhanh hơn một chút.

Mà hiện tại, anh nhìn người trước mặt, cho dù đã ở khoảng cách gần như vậy. A Cẩm của anh vẫn như cũ mà xem nhẹ anh, đối với chuyện này, anh vô cùng không hài lòng. Điều anh muốn chính là bất luận khi nào và ở đâu, A Cẩm của anh, trong mắt vĩnh viễn chỉ có một mình anh.

"A Cẩm..."

"Ừ?" Anh lại bắt đầu gọi cô, trong thanh âm có thêm chút ý tứ khó hiểu, cô chỉ ừ nhẹ coi như trả lời.

Nhưng rõ ràng, bạn trai của cô không hài lòng, bàn tay thon dài mạnh mẽ phủ xuống đôi tay cô đang cầm chuột, mười ngón tay đan xen.

“Em... Em đang livestream ngay bây giờ ... Anh... Anh đừng...” Cô nhìn nhân vật mình điều khiển trên màn hình bị địch nhân đánh chảy máu, cô có chút kích động, thốt ra lời từ chối bối rối đối với động tác của bạn trai.

"Không sao đâu. Lại một lần nữa là được rồi...

"Nhưng... Nhưng..."

Giọng nói lại một lần nữa trở nên không rõ ràng, tầm mắt choáng váng khi bị anh hôn, cô đối mặt với ánh mắt tối tăm u án với dục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Đầu cô có chút không tỉnh táo, bên tai chỉ còn lại lời nói của bạn trai đang càng ngày càng gần.

"A Cẩm không muốn... Vậy em không còn yêu anh nữa sao?"

“Không... Không phải...”

“Vậy những điều mà anh muốn làm... A Cẩm đều nguyện ý sao?”

......

“...... Vâng”

——————————

Bây giờ người đàn ông có chút tiếc nuối.

Ban đầu đúng là không nên quá chiều chuộng A Cẩm. Nhìn xem, bây giờ A Cẩm của anh không phải là quá ỷ lại vào sự cưng chiều đó rồi sao?

Anh nhìn bóng dáng trước mặt đang đưa lưng về phía mình, cho dù là đối nghịch với anh, cô cũng không thỏa hiệp, bàn tay nắm thành quyền dùng sức khiến gân xanh phồng lên, ngay cả khóe môi luôn luôn ngụy trang cực tốt lúc nào cũng mang theo ý cười ôn nhuận, nay đã biến thành một đường thẳng lạnh lẽo.

"A Cẩm nói sẽ không mở livestream..."

"Em... Em nói là sẽ không lộ diện trên livestream," Cô nghe người bạn trai phía sau dùng giọng điệu lạnh lẽo thì có chút chột dạ nhưng vẫn lấy hết dũng khí để biện giải, không dám xoay người lại.

Đúng là không nên từng bước tiếp cận ...

Người phía sau không trả lời, cô có chút hoảng hốt bất an, do dự nửa ngày mới quay đầu lại nhìn. Người đàn ông đứng ở nơi đó, thân ảnh cao ngất, cúi đầu khiến người ta không thấy rõ biểu tình của anh.

“... Đừng như thế mà... Em... Chỉ là một trò chơi thôi mà..." Cô hoảng loạn chạy về phía trước, muốn giữ cánh tay của bạn trai để giải thích. Nhưng bạn trai lại ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười giống như trước đây. ( truyện trên app T𝕪T )

Anh xoa đầu cô, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ, giống như không có một chút tức giận nào, thậm chí còn hiểu ý an ủi nói: "Không sao, A Cẩm đi chơi đi."

"Đến lúc đó, anh cũng sẽ ở bên cạnh trợ giúp A Cẩm"

——————————

Cô cuối cùng cũng biết được sự giúp đỡ trong miệng bạn trai là có ý gì.

Sau đó cô rất tức giận, cho dù anh giải thích rằng sẽ nhanh chóng tắt livestream nhưng cô cũng không để ý tới anh.

Nhưng... cô lại không có cách nào không tha thứ cho anh, bởi vì... hình như cô càng ngày càng không thể rời khỏi anh rồi.

Mỗi buổi sáng anh sẽ đánh thức cô bằng một nụ hôn, sau đó sẽ giúp cô mặc quần áo, dắt cô đi ăn sáng, thậm chí thỉnh thoảng sẽ đút cho cô ăn, dần dần thậm chí biến thành thói quen.

Sau đó cô thậm chí rất ít chơi game, thỉnh thoảng sẽ quấn lấy anh.

Rốt cục có một ngày cô muốn đi ra ngoài, tự mình thay quần áo chuẩn bị ra cửa thì gặp anh ở ngoài, lại bị câu nói “A Cẩm muốn cái gì, nói với anh là được” dụ dỗ, lần thứ hai xoay người trở lại căn phòng chỉ có một mình anh.

Lúc đó cô mới biết hậu giác phản ứng lại, hình như cô, sắp xong rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play