Mười tháng trước, nữ hoàng của đất nước này tìm được một lọ thuốc.
Mười tháng sau, vương quốc Sena hòa bình, cả nước ăn mừng nữ hoàng xinh đẹp và thanh lịch của họ đã sinh ra công chúa cũng xinh đẹp không kém.
Nghe nói công chúa từ khi sinh ra đã có mỹ mạo phi phàm, môi của nàng so với máu tươi còn đỏ hơn. Làn da của nàng so với bông tuyết còn trắng nõn mềm mại hơn. Tóc của nàng còn đen hơn gỗ mun.
Tất cả mọi người đều yêu quý công chúa và gửi lời chúc chân thành nhất đến sự xuất hiện và tương lai tươi sáng của nàng.
Nhưng mà...
Thứ mà vị nữ hoàng xinh đẹp kia lấy đi từ chỗ phù thủy chính là cầu tử dược thủy.
——————
"Cầu xin.... Làm ơn, làm ơn..... phù thủy đại nhân" Vị nữ hoàng sắp chết mang theo vẻ đẹp tái nhợt, trong con ngươi màu xanh da trời cầu khẩn, nàng ấy từ trên chiếc giường lớn mềm mại gian nan duỗi thân thể mình, bàn tay với những mạch máu màu xanh lam đang níu lấy góc áo nàng rõ ràng đến mức giống như muốn thoát khỏi lớp da thịt mỏng manh.
"Chăm sóc đứa bé này... Nó... Nó là bởi vì... Bởi vì ơn của ngài... nên mới đến được nơi này..."
Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi trượt khỏi góc quần áo hơi nhăn nheo từ, lời cự tuyệt xoay một vòng bên môi khẽ mở lại bị chủ nhân yên lặng nuốt trở về.
Ngón tay được bàn tay mềm mại nho nhỏ nắm lấy, nàng đem tầm mắt từ thân thể hoàn toàn mất đi sinh khí kia nhìn về phía tiểu cô nương đang dựa vào mình, so với thần linh thuần khiết nhất còn xinh đẹp hơn.
“Đi xem mẫu thân ngươi đi” Ngữ điệu mang theo chút lạnh lùng và cứng rắn. Nàng giựt lấy bàn tay đang bị đứa bé nắm chặt, vỗ nhẹ lưng cô, ý bảo cô tiến về phía trước.
Điều khiến nàng không thể tưởng tượng được là đứa trẻ đang dần đến gần chiếc giường lớn điêu khắc hoa văn sang trọng đó, lát sau mạnh mẽ xoay người. Đôi mắt to tròn như biển xanh nhanh chóng chứa đầy nước mắt, hàng mi dày như cánh dế hơi lay động, trên khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi vừa yếu ớt vừa đáng thương, cánh tay nhỏ bé như đài sen mở rộng về phía nàng.
Đó là sự mềm mại mà bất cứ ai cũng không thể chối từ.
Nàng giật mình, khuôn mặt trông có phần lạnh lùng. Đôi mắt ươn ướt của tiểu cô nương trong suốt đến mức tưởng chừng như những giọt nước mắt đó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nàng có chút do dự chậm rãi tiến về phía trước một bước. Bạch Tuyết xinh đẹp lại thuần khiết nhào về phía nàng, nàng kịp thời ngồi xổm xuống ôm lấy đứa bé vừa mất mẹ.
Cánh tay mềm mại vững vàng vòng quanh cổ bạn, sử dụng sức mạnh như thể sợ con mồi chạy trốn, thợ săn ngây ngô chưa trưởng thành. Bạn có một số không tự nhiên ôm lấy cơ thể nhỏ bé và mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc bồng bềnh trên đầu nhỏ bị chôn vùi trên cổ của bạn, không thuần thục an ủi:
"Đừng buồn.... Nàng ấy... Chỉ là đi lên thiên đường...."
Không ai biết, đứa nhỏ vô tội đáng thương kia đang đè nén khát vọng mãnh liệt muốn đem tất cả hơi thở của nàng ngửi vào trong mũi mình. Khóe môi thoáng lộ ra một độ cong rất nhỏ tràn đầy si mê cùng khát vọng khó có thể che giấu...
——————
Nhà vua đang nhìn chằm chằm về phía nàng, nàng biết đã đến lúc phải rời đi.
Cân nhắc hồi lâu, nàng vẫn đi nói lời tạm biệt với đứa bé xinh đẹp kia.
Các loại chú thuật phòng thân và dược tề mà nàng nghĩ sẽ hữu ích đều rải rác trên mặt bàn. Nàng lật lại toàn bộ ký ức của mình, suy tư xem có phải còn thiếu sót gì hay không.
Công chúa tóc đen lẳng lặng đứng một bên cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ biểu tình của cô.
"Phù thủy đại nhân thật sự muốn rời khỏi Tây Trạch sao?" Nàng có chút không hiểu suy nghĩ của vương mẫu công chúa xinh đẹp này, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại đặt tên của một cậu bé.
"Ta đã rời khỏi rừng của ta quá lâu rồi" Thầy phù thủy không tuổi không giỏi nói dối, vậy nên nàng chỉ có thể vụng về dệt ra một cái cớ.
Nàng nhìn công chúa thủy chung không ngẩng đầu, do dự mở miệng "Nếu sau này Tây Trạch cần hỗ trợ, có thể đến rừng rậm phía Nam."
Mãi cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc hoàn toàn biến mất bên tai, công chúa mới buông đôi bàn tay đang nắm chặt ra, trong nháy mắt, những giọt máu đỏ tươi đặc quánh dọc theo làn da nứt nẻ rỉ ra.
Cô nâng bàn tay trắng nõn thon dài kia lên hung hăng tát vào mặt thị nữ vẫn si ngốc nhìn về hướng người kia, thị nữ trưởng thành bị đại lực thô bạo đánh ngã xuống đất. Hai má thị nữ thanh tú bị sưng lên nhưng ánh mắt lại còn mê muội nhìn chằm chằm phương hướng kia, trong miệng vô ý thức khẽ gọi "Đại…Đại nhân…"
"Nô bộc đê tiện, dám nhìn thẳng vào phù thủy đại nhân" giọng nói vừa ngọt vừa mềm, giày da hoa quý tinh mỹ chậm rãi lại không chút lưu tình nghiền lên năm ngón tay trên mặt đất, tiếng thét chói tai thống khổ truyền khắp cung điện.
Công chúa xinh đẹp vui vẻ nở nụ cười, cô sở hữu đôi môi đỏ mọng dụ dỗ người ta hôn lên nhưng lời nói lại vô cùng ác độc “Đó là vu y đại nhân một mình ta”
"Chỉ thuộc về một mình Tây Trạch"
"Ai cũng đừng hòng cướp với ta, cho dù người kia có là phụ vương đi chăng nữa"
"Ta cũng không cho phép"
——————
Đương nhiên, phù thủy đại nhân muốn bỏ lại Tây Trạch để một mình rời đi cũng tuyệt đối không được.
Nghe nói vị vua luôn anh minh sau khi nàng rời đi không lâu liền cưới một nữ hoàng xinh đẹp khác. Kể từ đó, Vương quốc Sena có nữ hoàng kế vị, Bạch Tuyết có một người mẹ mới.
Thế nhưng, thành trì lớn nhỏ đều lưu truyền một tin đồn rằng, nghe nói kế vương hậu xinh đẹp nhưng tâm tư vô cùng ác độc, nàng ta ghen tị với con gái riêng của chồng mình, nhiều lần muốn mưu hại công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhu nhược không nơi nương tựa. Quốc vương vốn anh minh nay cũng bị mê hoặc choáng váng, tùy ý để nữ nhân ác độc kia làm bậy.
Nàng không muốn tin tưởng những lời đồn này, dù sao vào ngày quốc vương cưới kế hậu, nàng đã từng lặng lẽ đi thăm công chúa rồi. Nàng phát hiện ra cái người được gọi là vương hậu xinh đẹp kia kỳ thật chính là thị nữ thanh tú vẫn luôn ở bên cạnh công chúa, một nữ hài tử thanh tú ôn nhu như vậy, làm sao có thể biến thành nữ hoàng ác độc xinh đẹp trong lời đồn đãi?
Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy một bóng dáng xấu hổ chật vật nhưng vẫn xinh đẹp đứng bên ngoài một ngôi nhà gỗ dưới trời mưa, nàng không thể không nghi ngờ tính xác thực của tin đồn.
Ngoài Bạch Tuyết - người đã bị mẹ kế hãm hại và phải tìm kiếm sự giúp đỡ của nàng thì còn có một người thợ săn điển trai bị mắc kẹt bởi mưa lớn.
Công chúa càng lúc càng dịu dàng động lòng người điềm đạm đáng thương lại thủy chung không chịu mở miệng nói ra ủy khuất của mình. Nàng thở dài, đổ đầy trà nóng vào ly nước trống rỗng một lần nữa.
Ánh mắt thợ săn nhìn về phía nàng vô cùng nóng bỏng, thẳng thắn không chút che dấu. Nàng khẽ nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng bếp đang tản ra mùi thơm của món tráng miệng.
Thế nhưng, không đợi nàng rót ca cao nóng vào chén sứ tinh xảo thì phòng khách liền truyền đến tiếng kinh hô sợ hãi của thiếu nữ.
Công chúa kinh hoảng trong nháy mắt nhìn thấy nàng liền nhào vào trong ngực nàng, dáng người cao gầy làm cho cô thoạt nhìn cao hơn nàng một cái đầu. Nàng nhìn phòng khách hỗn độn phía sau, người thợ săn đã biến mất, nàng có chút chút bối rối.
"Cái đó... Người thợ săn đó. Đó là do nữ hoàng phái hắn đến đây. Hắn muốn giết ta... Ôi...” Tiếng nghẹn ngào nhỏ nhặt ở bả vai nàng đứt quãng truyền đến, phù thủy vô tri nhìn vết máu đỏ nhỏ xuống cửa, lại nhìn cánh tay công chúa đang chảy máu, nàng có chút đau lòng, lời an ủi trong lòng khuyên nhủ cô gái trở về nhà rốt cuộc cũng nói không nên lời.
Người chôn trên vai nàng khóc lóc làm cho người ta vừa đau lòng vừa thương tiếc, nhưng thực tế trên mặt người đang nức nở đó lại không có một giọt nước mắt nào, thay vào đó là biểu tình si mê điên cuồng vặn vẹo, ngón tay thon dài không ngừng nhẹ nhàng ma sát trên cổ phù thủy, đuôi mắt lấp lánh nhiễm tình mật ý, con ngươi xanh biếc giống như lâm vào cực lạc, mang theo mê man thất thần.
Thợ săn bóng đêm ở bên trong cửa quấn chặt lấy con mồi ngọt ngào không biết gì, còn thợ săn ngoài cửa lại đang hứng chịu cơn mưa ẩm ướt trong bùn đất lạnh lẽo.
Ai cũng không được phép nhìn phù thủy đại nhân của ta.
Không được!
————————
Mọi người đã bị lừa dối ... bởi công chúa vô tội đó.... Không ... Đó không phải công chúa....
Cơn chóng mặt ập đến khiến tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ và đôi chân vô lực khó có thể chống đỡ để nàng tiếp tục chạy trốn.
"Phù thủy đại nhân.... Mau chạy đi..." Thanh Tú vương hậu với đôi mắt đẫm máu kéo đôi chân đã tàn phế của mình, ở sâu trong rừng rậm khổ sở khóc lóc, “Tây Trạch…Hắn là... Ma quỷ. Tất cả mọi người... Đều bị lừa....”
Không thể chạy được nữa, không còn sức lực. Cổ họng khô khốc đau đớn như sắp nứt ra, trong tầm mắt mênh mông tất cả mọi thứ đều có bóng dáng, bàn tay chống đỡ thân cây cũng dần dần trượt xuống.
Bước chân nàng nặng nề, nàng muốn đi thêm một bước nữa. Nhưng chân phải vươn ra còn chưa chạm xuống mặt đất ướt át, nàng đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Hắn ôm nàng mạnh mẽ và ngang ngược, bao bọc nàng thật chặt, hắn cúi người xuống thì thầm bên tai nàng bằng thanh âm triền miên lại quyến rũ, hắn cười rất vui vẻ, mãn nguyện vì đã bắt được con mồi mình săn đuổi đã lâu.
"Phù thủy đại nhân, bắt được nàng rồi"
——————
Vương quốc Sena hòa bình, cả nước ăn mừng, Bạch Tuyết xinh đẹp và dũng cảm đã loại bỏ nữ hoàng độc ác, lật đổ sự cai trị của vị vua ngày càng tàn bạo kia, tiếp quản vương quốc này, trở thành nữ hoàng được đông đảo dân chúng ủng hộ.
Nữ vương cả đời không gả, chỉ có bảy chú lùn trung thành tận tâm ở bên cạnh cô. Có tin đồn rằng có một trong số những người lùn kia được nữ vương đặc biệt cưng chiều. Nữ vương trùm một tấm màn lên người kia, mỗi thời mỗi khắc đều ôm người đó vào trong ngực, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, càng không để cho bất luận kẻ nào đụng vào.
Dân chúng Senna đại lục đều nói, chú lùn kia là trời sinh may mắn.
Sự thật là gì? Có quan trọng không? Dù sao câu chuyện kết thúc, Bạch Tuyết và người lùn sống hạnh phúc với nhau, phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT