Nàng đối với ta tốt vô cùng, nàng... Chắc chắn thích ta.

...

Đôi tay với những khớp xương rõ ràng chống cằm, đôi mắt phượng cực kỳ hẹp dài lộ ra ý cười thập phần ôn nhuyễn. Thiếu niên mười tám tuổi đã mới trưởng thành, trên khuôn mặt tuấn mỹ sáng sủa tràn đầy sức sống.

Mái tóc đen mềm mại dài từ đầu vai hẹp trượt xuống, lướt qua bàn tay dính vết máu loang lổ của thiếu niên, mang theo một trận cảm giác ớn lạnh. Cố Ngôn Khê nhìn người trước mắt đang chữa thương cho hắn, vô cùng hưởng thụ nheo mắt lại.

"Sư đệ sau này càng phải cẩn thận hơn." Sự đau lòng thoáng qua hiện trên mặt người trước mắt thiếu niên thu vào mắt, đồng tử đen láy hiện lên sự thỏa mãn nhỏ bé, rồi lại bởi vì xưng hô nho nhỏ kia mà mang theo một chút mờ mịt.

"Mặc dù kiếm tu rất lợi hại rồi nhưng cũng phải chú ý an toàn" Khuôn mặt của nữ tử cực kỳ ôn nhu, con ngươi trong veo cụp xuống như sóng nước ôn nhu buông cành liễu trên mặt hồ. Đôi môi của phấn nộn hơi vểnh lên trên mang theo một chút ý cười vụn vặt, nàng khẽ mím môi.

Thật khiến người ta muốn hôn lên đôi môi ấy.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt dần trở nên mãnh liệt nóng bỏng.

“Không phải còn có có sư tỷ sao?” Rõ ràng đã không còn là tiểu hài tử năm đó cần phải nắm tay mới không té ngã nhưng hắn vẫn dính người như trước.

Nàng nhìn thiếu niên đang cầm bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve, nàng muốn rút tay về nhưng sức lực lại không bằng kiếm tu được xưng là đệ nhất Tu Chân Giới trẻ tuổi này.

"Sư đệ..."

"Sư tỷ trước kia đều gọi ta là A Ngôn."

Thiếu niên ủy khuất tố cáo cắt đứt lời nói của nàng, nàng ngẩn người trong chớp mắt, mặt mày ôn nhu lại một lần nữa hiện lên ý cười, thì ra vẫn là tính tình trẻ con.

"Bởi vì A Ngôn bây giờ là người lớn rồi" nàng bỏ qua chuyện hắn vuốt ve tay nàng, nhẹ nhàng gạt một sợi tóc tản ra trước trán thiếu niên ra sau tai. Thiếu niên cực kỳ ưu tú trước mắt này có thể nói là một tay nàng nuôi lớn. Thế nên nàng luôn nhịn không được mềm lòng với hắn.

"Bởi vì đã lớn nên sư tỷ sẽ không gọi tên A Ngôn nữa, bởi vì đã lớn nên sư tỷ mới không đồng ý ngủ chung với A Ngôn..."

Thiếu niên ủy khuất khiếu nại, nàng hoảng hốt che miệng hắn, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

"Đừng nói nữa, còn không phải là do ngươi lừa gạt ta sao."

Nàng xấu hổ đỏ mặt, giọng nói cũng mang theo một chút dồn dập. Hài tử nhỏ tuổi mới vào Tiên môn không thể rời khỏi người khác, mà sư tôn đang bế quan tu luyện, lúc đó nàng đành phải chiếu cố hắn.

Cho nên khi hắn nói hắn sợ bóng tối không dám ngủ một mình, lúc đó cũng còn nhỏ nên nàng tin tưởng hắn. Cho đến khi nàng trở thành thiếu nữ, cùng một đám sư huynh sư đệ đi vào tàng thư các đọc sách vở mới biết nam nữ khác nhau.

Trong khoang mũi tràn đầy dược hương của người trước mắt, đôi môi mỏng ẩn dưới sự mềm mại của nữ tử, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay trắng nõn kia, nét u ám trong con ngươi hẹp dài khó có thể kìm nén.

Lòng bàn tay khô ráo đột nhiên có một luồng khí ấm áp ập đến, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt mềm mại, nàng vội vàng thu tay lại, vô thức lau chùi vào bộ y phục xanh trắng sau lưng, khuôn mặt nóng bừng.

Sư đệ... Có vẻ như càng ngày càng kỳ lạ...

"Sư tỷ, A Ngôn muốn ăn bánh bột nếp."

Bước chân có chút bối rối hơi dừng lại, nữ tử không có quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu liền vội vàng rời đi.

Vết thương mới lành lại bị xé toạc ra, từng giọt máu chảy dài xuống. Thiếu niên đưa miếng vải màu trắng dùng để băng bó vết thương đến bên mũi, hắn như con sói hung ác cực kỳ đói khát tham lam hít hà và ngấu nghiến.

"Là hương vị của sư tỷ"

"Sư tỷ, ngày mai tỷ sẽ đến thăm A Ngôn sao?"

——————

Nàng ấy rấtt tốt.

Băng bó vết thương cho ta, nấu ăn cho ta, ở bên ta từ nhỏ đến lớn, đối xử với rất dịu dàng.

Nàng ấy ... Chắc chắn là thích ta rồi.

...

Bánh bột nếp màu xanh mượt mà, từng cái từng cái mềm mại nằm trên đĩa sứ trắng, tản ra mùi thơm của ngải thảo.

Buổi chiều ánh mặt trời lười biếng chiếu lên cửa sổ làm bằng gỗ, ngay tại sườn mặt phấn trắng của nữ tử ánh lên ánh sáng nhạt nhẽo.

Thiếu niên chơi đùa miếng bánh bột nếp giữa những ngón tay đầy vết chai, hắn không làm bất cứ điều gì, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt đang băng bó vết thương cho hắn. Sư tỷ lớn hơn hắn năm tuổi, nhưng ở thế giới này, tuổi tác vốn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Huống chi…

Hắn nhìn hàng lông mi như cánh bướm của Tô Du phủ bóng trên gương mặt trắng sứ đánh bóng nhợt nhạt của nàng, vành tai phấn nộn ẩn giấu giữa mái tóc đen, nơi chạm vào đều mềm mại đến mức ngứa ngáy, trái tim và nơi nào đó đang vô cùng nóng bỏng.

Đừng nói chỉ là năm tuổi, cho dù năm mươi tuổi, năm trăm tuổi…

" Vết thương sao lại không khá lên?" Nàng khó hiểu nhưng nhiều hơn là lo lắng, “Có phải thuốc bị sai gì không?”

Không có, thuốc không có vấn đề.

Thiếu niên hưởng thụ sự quan tâm của người trước mặt, hưng phấn run rẩy vì sự đụng chạm nhẹ giữa khuỷu tay hai người.

Là ta, ta có vấn đề.

Là ta ham muốn tỷ, sư tỷ.

Nàng thu hồi dụng cụ, chuẩn bị trở về điều tra tư liệu. Thanh Nhã Phong đều là một đám kiếm tu, chỉ có nàng là không giỏi nên chỉ có thể tự mình nghiên cứu về thảo dược.

Khi đứng lên, nàng nhìn vào đĩa bánh bột nếp vẫn đang được sắp xếp gọn gàng, nàng khẽ mím môi, cười nhẹ “Sao không ăn? Không ngon sao?”

"Đồ ăn sư tỷ làm, tất nhiên là ngon" Con ngươi thiếu niên lóe lên tinh quang, bên trong lại chôn vùi dục vọng không để người khác thấy.

"Ta chỉ là sợ sau khi ăn xong…" Thiếu niên có chút buồn rầu, giữa hai hàng lông mày nhiễm nét u sầu, "Lần sau lại phải chờ thật lâu."

Nàng kinh ngạc trong chớp mắt, đôi môi phấn nộn hơi mở ra, phảng phất như đang mời người nhẹ nhàng nhấm nháp. Ngón tay thiếu niên rũ xuống một bên, trong con ngươi đen lộ ra từng chút tâm tình tối tăm lại đè nén.

"Không cần lo lắng, ta phân cho sư huynh đệ xong còn có một ít, nếu sư đệ thích, ta có thể tặng cho sư đệ."

Nàng phảng phất thật sự chỉ là kinh ngạc sư đệ của mình thế nhưng lo lắng vấn đề không đủ ăn, cho nên nàng nghiêm túc giải thích.

......

Nàng đối xử tốt với ta, nàng... thích ta.

Nàng, nhất định phải là của ta.

Tu luyện, vui chơi, đùa giỡn ... Thanh Nhã Phong vẫn giống như sáu năm trước.

Nữ tử càng ngày càng ôn nhu xinh đẹp, vô cùng kiên nhẫn chữa thương cho những tiểu tử ngốc kia. Con ngươi gợn sóng trước sau như một mang theo ý cười, đôi môi anh đào nhẹ nhàng mím lại thành độ cong nhỏ.

"Thật xinh đẹp, sư tỷ" Giọng nói thanh niên trầm thấp, âm cuối mang theo một chút tư vị trêu người.

Bóng dáng uyển chuyển phía trước dừng lại, chậm rãi xoay người như khó có thể tin được.

"Sư đệ" Ngữ điệu mang theo tiếng run rẩy nhẹ, nàng che miệng lại, giọt nước trong suốt vẫn nhịn không được từ hốc mắt rơi xuống, "Đệ rốt cuộc đi đâu vậy?”

Mấy năm trước, đệ tử nhỏ nhất cũng là đệ tử có thiên phú nhất Tu Nhã Phong là Cố Ngôn Khê đột nhiên mất tích.

Sư tôn nói với nàng là hắn đào tẩu, nhưng lại không chịu nói cho nàng biết nguyên nhân.

“Sư tỷ không biết sao?” Thanh niên đã không còn là bộ dáng trong trí nhớ của nàng, ngũ quan hoàn toàn không còn sức sống và chính khí trước kia, ngược lại tuấn mỹ tà khí không chút che dấu. Quần áo đệ tử màu xanh đã sớm không còn tung tích, thay vào đó là trang phục màu đỏ đen. Đuôi mắt hẹp dài mang theo chút đỏ, đồ án mi tâm thần bí lại mê người.

Như vậy, người trẻ tuổi chính đạo đệ nhất nhân năm đó, bây giờ…càng giống ma tu.

"Thật là…" không kịp phản ứng, người thanh niên đi đến bên cạnh nàng, phả hơi thở nóng rực lên vành tai trắng nõn, “Sư tỷ dù sao cũng sắp kết hôn, làm sao có thời gian quan tâm một người sống chết không rõ sáu năm đây?”

“Không... Không phải..." Thân thể không hiểu sao trở nên cứng ngắc, trái tim bắt đầu đập dồn dập, đại não trống rỗng không ngừng thúc giục: phủ nhận, phủ nhận, mau phủ nhận.

Thậm chí: trốn đi, trốn đi! Chạy đi! Chạy đi! Không còn kịp nữa...

"Sư tôn... Sư tôn nói Lâm thị nhất tộc... Có năng lực trừ ma nhất..."

"Hiện tại thiên ma giáng thế...."

“Du nhi, thiên ma giáng thế…” Chỉ trong một đêm, mái tóc đen của sư tôn biến thành tóc bạc, ánh mắt nhìn nàng vẫn ôn hòa như cũ, “Người chúng ta có thể hy vọng, chỉ có Lâm thị dao sơn…”

"Ha ha ha" Kết giới bị phá bỏ, thanh niên trước mặt chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt nhìn nàng lộ ra dục vọng chiếm hữu cố chấp.

"Sư tôn à, không sao" Khóe mắt dính vết nước trong suốt, hắn kéo lấy bàn tay hoảng loạn đang chống đỡ sau lưng.

Người hắn ham muốn đã lâu, sư tỷ.

"Lâm thị đã không còn nữa" Bàn tay không ngừng run rẩy được đặt ở sườn mặt thanh niên, nụ cười của hắn vẫn giống như trước kia nhưng bây giờ lại thêm chút quỷ dị "Thiên ma, ở ngay trước mắt"

"Cho nên, sư tỷ, gả cho ta đi."

"Lâm thị cũng không thể tiêu diệt thiên ma nữa rồi"

——————

Nàng đặc biệt tốt với ta nhưng nàng... không thích ta.

Thiên Ma mê mẩn khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng thỏa mãn.

Không thích ta, không yêu ta?

Ta không cho phép,

Nàng phải yêu ta, chỉ yêu mình ta thôi.

......

Kiếm tu của thiếu niên còn chưa học xong, không biết tiền trảm hậu tấu, âm mưu quỷ kế. Hắn muốn chiếm một người làm của riêng mình, vậy nên hắn đi cầu sư tôn của mình.

Nhưng mà...

“Đồng môn không được kết làm đạo lữ”

À, thì ra là như vậy.

Nhưng mà, kêu hắn chắp tay nhường nàng cho người khác sao? Tuyệt đối không có khả năng.

Thật sự là khó giải quyết.

Vậy, không làm đồng môn nữa là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play