Ăn sáng xong, Khâu Triệt cầm máy ảnh, đi dạo quanh hồ như một đứa trẻ.
Máy ảnh của Sony, hơi nặng.
Cài đặt chụp ảnh sau cùng của máy ảnh là chế độ thủ công, nhưng cô nảy ra một ý tưởng, nhớ kỹ cài đặt thông số của các loại, trước khi Cam Lâm quay lại cô sẽ chỉnh lại đại khái.
Có một câu chị Bảo Nhi nói rất hay: “Nhiều khi tôi thông minh vl.”
“Khâu Triệt, có người đến thăm chị này.”
Lý Thịnh Vũ thở hổn hển, cuối cùng cũng tìm thấy Khâu Triệt ở sườn núi phía sau trại. Cô đang nghịch máy ảnh, thích đến nỗi không nỡ buông tay.
“Thăm tôi? Ai vậy?”
“Không biết nữa, mới lạ ghê, vậy mà lại có người đi xa như vậy để tìm chị. Xem ra lời em nói với anh trai em vẫn là nói sớm rồi.”
Nói gì cơ? Khâu Triệt hỏi bằng ánh mắt.
Lý Thịnh Vũ lặp lại một cách máy móc: “Xuân tâm tràn lan còn không chịu trách nhiệm.”
Nghe không hiểu. Khâu Triệt nhướng mày: “Là sao?”
“Sáng nay anh em đợi chị ở ngoài lều mãi, buổi sáng lạnh như nào chị biết mà đúng không! Cực kỳ đáng thương, anh em vừa đi thì bên này lại có đàn ông đến tìm chị, có lỗi với anh em quá đấy!”
“Cậu thở bình thường đi đã.”
Khâu Triệt nhìn về phía trại, đúng là có bóng của một người đàn ông. Cô không nói lý với Lý Thịnh Vũ nữa, men theo sườn núi đi về.
Khách từ xa đến, Kỷ Quyên đã pha trà tiếp đãi. Khâu Triệt cầm máy ảnh đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn cái gáy đã biết là ai.
“Đại Xuyên, sao anh lại đến đây?”
“Aiya, đại mỹ nữ về rồi à! Sao đi đâu cũng che chắn kín mít thế, đen cũng có xấu đâu.”
Đại Xuyên đứng dậy, áo phao siêu phồng khiến anh ta trông như gấu Boonie.
“Tôi cho bản thân nghỉ ngơi, tự lái xe ra ngoài chơi một thời gian, đúng lúc muốn đến Thổ Trì, tiện đường tới thăm cô. Cái điện thoại cùi kia của cô cứ thuê bao mãi nên tôi đến thẳng đây luôn, chắc chắn không ảnh hưởng tới công việc của cô, yên tâm.”
Khâu Triệt cười với Kỷ Quyên, hơi ngại một chút: “Bạn em, Đại Xuyên, mở quán trà ngọt ở sông Đà Đà. Đây là…”
Kỷ Quyên xua tay: “Giới thiệu hết rồi, bọn chị vừa nói đến chuyện định mở chi nhánh ở Lhasa. Chị đầu tư, anh ta quản lý.”
Đến… Đến bước này rồi à?
“Ngồi đi, điều kiện chỗ bọn tôi bình thường.” Khâu Triệt cởi máy ảnh ra, cẩn thận đặt ở sau máy tính, sợ va chạm, nhưng cô còn sợ Đại Xuyên tay chân vụng về hơn.
“Có trà uống mà còn bình thường à.”
“Đó là đồ riêng của chị Quyên, coi như anh được hời.”
Kỷ Quyên rót cho Khâu Triệt một ly trà, cô không hiểu gì về trà, hồng trà hay trà xanh đều uống hết trong một hơi, trông như uống rượu Thanh Khoa.
“Chậm thôi, nói em bao nhiêu lần rồi, uống trà phải cảm nhận.”
“Vâng.”
Khâu Triệt vẫn giống trước kia, nói gì cũng đồng ý nhưng lại không sửa.
Đại Xuyên lấy một hộp cơm hình tròn từ trong túi ra rồi đưa cho Khâu Triệt: “Biết cô thích món này nên đem đến cho cô. Yên tâm, bên trong có rất nhiều đá, không hỏng đâu.”
“Gì thế?”
Khâu Triệt mở ra, trên dưới có đá viên, ở giữa là trà ngọt.
“Cảm ơn nhé.”
Với quan hệ của hai người, bình thường mà nói cảm ơn thì có vẻ khách sáo, nhưng lần này anh ta lái xe xa như vậy để đến đây, nên nói thì vẫn phải nói.
Đại Xuyên thở dài: “Phai nhạt rồi.”
“Khỏi diễn, ở đây không có ai nhìn anh đâu.”
Đại Xuyên cười: “Thế à, vậy không diễn nữa.”
Kỷ Quyên bị chọc đến mức cười không ngừng nổi: “Tiểu Triệt, bạn em thú vị thật đấy. Nhưng chị muốn nhiều chuyện một chút, hai người là bạn bè đơn thuần thôi à?”
Khâu Triệt nhún vai: “Chị Quyên, em cũng có giới hạn thẩm mỹ đấy.”
Đại Xuyên nghe Khâu Triệt khịa mình quen rồi: “Em đẹp trai như này, cô ấy đúng là trèo cao.”
Lý Thịnh Vũ chậm rãi trở lại lều, tay xách một cái đầu dê nhặt được ở trên núi, liếc Đại Xuyên một cái rồi nói: “Chị Quyên, trong nhà có khách, có phải trưa nay lại được cải thiện thức ăn không?”
Hóa ra cậu ấy không chỉ hứng thú với một thứ.
“Tất nhiên phải nấu đồ ngon! Thịt dê hôm qua Tài Nhân cho cực kỳ ngon! Đại Xuyên, cậu có lộc ăn rồi.”
“Không cho anh ta.”
Khâu Triệt tỏ vẻ không cho rất nghiêm túc: “Anh ta suốt ngày ở sông Đà Đà, ăn cũng chán rồi, xào cho anh ta chút rau là được.”
Đại Xuyên quay về phía chị Quyên: “Phải đó chị Quyên, chẳng thà chị cứ xào cho tôi đĩa rau đi. Chị nhìn bụng tôi này, ăn nữa thì biến thành ông chú trung niên phát tướng thật.”
“Bốp bốp” hai tiếng, Đại Xuyên sờ da bụng, vẻ mặt phiền muộn như người đến tuổi trung niên.
“Đừng làm phiền chị Quyên nữa, chị ấy còn bận việc, tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo.”
Khâu Triệt nhìn về phía sau máy tính, do dự xem có nên cầm máy ảnh không, suy nghĩ hai giây cô vẫn quyết định mang theo.
Tản bộ dọc theo bờ hồ là cách thưởng thức Yên Chướng Quải nhanh gọn nhất.
“Sau khi cô vào hẻm núi, Tiểu Đỗ lại tới tìm tôi một lần nữa.”
Đại Xuyên lục lọi trong áo phao rằn ri, lấy ra một bao thuốc: “Cho cô này, hút ít thôi.”
Khâu Triệt liếc mắt, là hãng cô thường hút, nhận lấy rồi nói: “Chờ dự án kết thúc tôi sẽ đến quán của anh làm công mấy ngày, coi như trả lại nhân tình cho anh.”
Vẻ mặt Đại Xuyên không tình nguyện: “Thôi đừng, mỗi lần cô đến đám đàn ông kia chỉ ngắm cô, gọi ly trà mà uống cả một ngày, đuổi cũng không đuổi được. Cô cho tôi sống thêm vài năm nữa đi.”
“...”
Gặp nhau chưa nói được hai câu đã xiên xỏ, trừ khi về già Đại Xuyên bị Alzheimer, nếu không trong vòng mấy năm sẽ không thay đổi được phong cách.
“Tiểu Đỗ tìm anh làm gì? Hỏi về tôi à?”
“Ừ, hỏi lại những câu lúc trước đã hỏi một lần nữa, có vẻ không còn chiêu khác nữa rồi, hỏi còn chi tiết hơn lần trước. Tôi đều trả lời đúng sự thật, cô yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, tôi chỉ ra ngoài cắm trại, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.”
Khựng lại hai giây, Đại Xuyên tỏ vẻ nghiêm túc: “Cuộc sống mà, nhiều lúc không thể giống như cô mong muốn. Cố gắng kiếm sống, sau đó có một hôm bỗng cô nhận ra mình già rồi, đối mặt với rất nhiều việc bắt đầu thấy lực bất tòng tâm, bị ép tiến về phía trước. Haiz, kiếm miếng ăn, không tích cực cũng sống được.”
Tự dưng nói chuyện lại đứng đắn như vậy, Khâu Triệt thấy sai sai.
“Gì thế này? Ông chủ quán trà ngọt chuyển sang bán canh gà rồi à?” (1)
(1) Canh gà: giống “Hạt giống tâm hồn”
“Đúng, bán canh gà, bán canh dê, bán chim lớn, cái gì đắt thì bán cái đó.”
“Vậy anh vẫn bán trà ngọt đi, ít nhất cũng không phạm pháp.”
Đại Xuyên cười thành tiếng: “Được, khiêm tốn tiếp thu.”
Anh ta liếc máy ảnh của Khâu Triệt một cái, anh ta để ý từ lúc hai người gặp mặt rồi, thỉnh thoảng lại nhìn trộm.
“Cô cũng đâu biết chụp đâu, sao đi đâu cũng ôm theo thế?”
Không nói còn đỡ, Khâu Triệt càng ôm chặt hơn: “Đây không phải máy ảnh của tôi, cái của tôi ở Xigaze cơ. Lần trước dùng là hồi cắm trại, bụi sắp đóng thành lớp rồi.”
Đại Xuyên ngừng bước: “Không phải lần trước cô không mang sao? Tôi nhớ thế.”
“Vốn dĩ không định mang, sau đó tôi nghĩ khó khăn lắm mới đến đấy một lần, cứ chụp chút vậy, ít ra tốt hơn điện thoại.”
Đại Xuyên khẽ ho hai tiếng: “Cô đấy, sau khi dự án kết thúc thì về thăm nhà đi, cứ phiêu bạt ở bên ngoài cũng không ổn.”
Khâu Triệt lại thấy Đại Xuyên bất thường: “Có phải anh chạy tới chỗ tôi để bàn giao hậu sự không đấy?”
“Tôi còn chưa sống đủ đâu! Đừng có mà trù ẻo tôi!”
“Xì ~”
Đại Xuyên: “Tôi chuẩn bị trang trí cho quán trà ngọt một chút, treo mấy bức tranh phong cảnh, ra vẻ thanh niên văn nghệ. Lần sau cô chụp được tấm nào đẹp thì gửi cho tôi, tôi đi rửa mấy tấm mang về sông Đà Đà.”
“Không phải anh nói tôi không biết chụp à?”
Về mặt thù dai này, Khâu Triệt luôn thực hành rất tốt.
“Miễn cưỡng dùng được.”
“Đợi tôi về Xigaze đi.”
Sao ai ai cũng tự dưng có hứng thú với ảnh cô chụp vậy?
Nếu là tác phẩm điêu khắc còn đỡ, nhưng lại là ảnh chụp nên khiến cô thấy hơi khó hiểu.
Cứ đi tiếp thì đường hơi lầy lội, Khâu Triệt trông thấy sườn núi quen thuộc kia thì nói: “Mấy hôm trước tôi và đồng nghiệp trong nhóm tới đây phiêu lưu, gặp được gấu nâu.”
Tình nguyện viên cũng là một công việc, ở ngoài cô đều gọi những người khác như vậy.
“Không đánh nhau chứ?”
Nhớ tới Cam Lâm, Khâu Triệt bật cười: “Suýt chút nữa.”
“Cô nói đồng nghiệp làm tôi nhớ ra, trước đây cô nói anh của cô gái đã mất kia ở trong tổ dự án của bọn cô, tôi không thấy anh ta, đi đâu rồi?”
Nói ra cũng thật không khéo, buổi sáng Cam Lâm đi thì buổi trưa Đại Xuyên tới, đến cơ hội chào hỏi cũng không có.
“Anh ấy về sông Đà Đà rồi.”
“Là sao?”
“Chắc là do chuyện của em gái anh ấy, không rõ nữa.”
“Anh ta không làm khó cô chứ?”
“Không.” So với khi nãy, sự sôi nổi trong giọng điệu đã giảm đi năm mươi phần trăm.
“Nếu tôi là anh ta thì chắc chắn tôi sẽ xin lỗi cô, vô duyên vô cớ lại bị oan một lần.”
Xin lỗi rồi, thành tâm thành ý.
Khâu Triệt giật giật khóe miệng, không cười thành tiếng.
“Mỗi ngày các cô đều ở nơi chim không thèm ị này làm những gì vậy?”
“Chim ở đây ngày nào cũng ị.”
“Thế cô phụ trách việc dọn phân chim à?”
“Tôi phụ trách việc chăn dê.”
Đại Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Khâu Triệt chỉ về phía sườn núi: “Bọn tôi đặt mấy cái camera ở gần doanh trại số một và doanh trại số hai, phân tích số liệu của động thực vật hoang dã dựa theo video truyền về.”
“Chắc mệt lắm nhỉ, ở đây không có điện, hoàn toàn dựa vào năng lượng mặt trời.”
Khâu Triệt thở dài một hơi: “Khoảng thời gian mệt mỏi đã qua rồi.”
“Không đi nữa, quay lại uống trà ngọt đi, trưa tôi nấu cơm cho mọi người.”
“Đừng hạ độc chết tôi.”
“Thế thì không chắc đâu.”
Khâu Triệt cứ tưởng Đại Xuyên ăn trưa xong một lúc sẽ đi, nào ngờ càng ngày anh ta với Kỷ Quyên càng hợp ý, dứt khoát quyết định ở lại đây một đêm.
Khâu Triệt cắn miếng socola Bành Giai Minh cho, dùng ánh mắt không có thiện ý nhìn anh ta.
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Không muốn cho tôi ở đây à?”
Socola tan trên đầu lưỡi, Khâu Triệt bỗng nhớ tới gì đó, nói với Kỷ Quyên: “Chị Quyên, em đưa Đại Xuyên lên núi làm chút việc nhé, đúng lúc thẻ SD cũng đầy rồi, phải đổi cái khác.”
Đại Xuyên giật mình một cái, nhảy bật khỏi ghế: “Tôi không bán thân đâu!”
“Đến tổ dự án không làm chút việc rồi đi thì không phải là đến vô ích à?”
“Cái bụng này của tôi, không được đâu nhỉ?”
“Vừa hay rèn luyện thân thể.”
Khâu Triệt liếc về phía bên cạnh bàn máy tính, Lý Thịnh Vũ đang đẩy gọng kính, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.
“Bạn nhỏ ở lại phụ chị Quyên.”
“Cô nam quả nữ lên núi rất không an toàn, em phải bảo vệ chị.”
Khâu Triệt nghi ngờ cậu ấy ở cùng Cam Lâm lâu ngày nên thỉnh thoảng nói chuyện cực kỳ gai góc.
Kỷ Quyên cười gượng “Haha” hai tiếng: “Tiểu Triệt, em ra ngoài chôn thức ăn thừa đã.”
“Dạ?”
Không phải thức ăn thừa đã chôn rồi à?
Kỷ Quyên dùng mắt ra hiệu với Khâu Triệt, cô bừng tỉnh: “Ồ, vâng.”
Hai người ra khỏi lều, Kỷ Quyên xách thùng rỗng từ trong bếp ra rồi không nói gì, tới khi đi đến điểm chôn lấp hàng ngày, đặt thùng xuống mới nói nhỏ: “Chị hỏi em một chuyện nhé.”
“Chị hỏi đi chị Quyên.”
“Cái người tên Đại Xuyên ấy với em là bạn bè đơn thuần à?”
“Không phải chị hỏi rồi à? Đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn được nữa.”
Kỷ Quyên cắn ngón tay: “Chị cảm thấy, Cam Lâm thích em.”
“...”
“Em đừng nóng vội!” Kỷ Quyên không cắn ngón tay nữa, giơ hai tay lên, muốn ổn định cảm xúc của Khâu Triệt: “Chị là người từng trải, nếu Cam Lâm không thích em thì bao nhiêu năm nay chị sống uổng phí rồi. Vậy nên, đứng ở góc độ của người nhà mẹ đẻ, chị không mong em bị người khác cướp đi.”
Khâu Triệt mở miệng lại bị Kỷ Quyên ngăn lại: “Nghe chị nói hết đã. Em biết tại sao hôm chúng ta vừa đến, lúc đi đường chị lại thẳng mặt tác hợp hai người không? Đó là chị đang thăm dò Cam Lâm hộ em. Thằng nhóc này là một trai thẳng, hơn nữa chuyện của em gái cậu ta cũng chưa có manh mối… Không suy nghĩ tới chỉ là tạm thời thôi. Mấy hôm nay chị cố ý quan sát, chắc chắn không sai đâu.”
Khâu Triệt chớp chớp đôi mắt to.
Kỷ Quyên thả tay ra: “Em có thể nói rồi.”
“Chị Quyên, Đại Xuyên chính là bạn.”
Kỷ Quyên thở dài một hơi: “Vậy thì tốt, chị thấy em hiếm khi hòa hợp, thân thiện với đàn ông như thế, chị cứ tưởng em với Đại Xuyên trên tình bạn dưới tình yêu nữa.”
Chị Quyên đúng đỉnh, lời nào cũng nói ra được.
“Chị nói em nghe, buồn cười cực, sáng nay Cam Lâm đứng ở ngoài lều của em, chị hỏi cậu ta làm gì, cậu ta nói dậy sớm, đi dạo. Làm gì có ai đi dạo mà đứng im một chỗ, còn muốn lừa chị.”
“...”
Những gì nghe người khác nói về Cam Lâm, Khâu Triệt đều không đưa ra kết luận cuối cùng.
Trừ khi anh tỏ tình, đó mới là tình yêu đích thực.