Liên quan đến việc làm sao để xử lý “Thư tình tám chữ” của Bành Giai Minh, xuất phát từ sự tôn trọng, Khâu Triệt tỉ mỉ suy nghĩ một chút.

Vứt đi luôn thì không được ổn nên cô chỉ có thể tìm một chỗ nào đó cất đi trước, ai biết được lúc đi qua ghế gập lại bị tên ranh Lý Thịnh Vũ này bắt được.

Nếu như chỉ là một tờ giấy thì cậu sẽ không để ý, nhưng thứ mà Khâu Triệt đang cầm trên tay là tiêu bản hoa diên vĩ.

“Trong tay chị cầm gì thế?”

Khâu Triệt giấu đi: “Không có gì.”

Lý Thịnh Vũ linh hoạt chạy đến sau lưng cô, nhanh tay lấy đi.

Nhìn rõ là hoa diên vĩ, lòng tò mò của cậu lập tức chuyển đến trên tờ giấy: “Giống thư tình thật đấy.”

Lúc Lý Thịnh Vũ nói chuyện, cậu liếc nhìn Cam Lâm đang ngồi xổm ở bên kia, không thèm nhìn bọn họ.

“Trả cho tôi.”

“Có chuyện gì không thể cho người khác biết, hai người có chuyện gì em còn không biết sao?”

Khâu Triệt cảm thấy không ổn, rất có khả năng bạn nhỏ này đã hiểu nhầm.

“Lần đầu gặp em, thích đến bây giờ.”

Lý Thành Vũ vô cùng ra vẻ lớn tiếng đọc diễn cảm, lông mày gần như nhăn lại thành khe núi lở đất cuốn qua, cậu hỏi Cam Lâm: “Anh, trình độ này của anh, ê răng quá đấy!”

Cam Lâm siết chặt bùn trong tay, bùn vừa ra hình dạng lại lập tức bị bóp nát, anh ném bùn xuống sông, bọt nước văng lên lại nhanh chóng rơi xuống, thoắt cái đã bị dòng nước nuốt mất.

Anh đứng dậy, không tiếp lời, quay người đi về phía phòng làm việc.

Ưu thế chân dài lúc nào cũng là đi rất nhanh.

Khâu Triệt cướp lại “Thư tình”, vừa gấp nó lại vừa nói: “Tối nay cậu đừng có mà ăn cơm.”

“Tại sao?”

“Cậu nói xem!”

Nhét “Thư tình” vào trong túi, Khâu Triệt chuẩn bị về lều cho tỉnh táo một chút.

Cô không biết trước đó Cam Lâm có biết chuyện không, nhưng với sự hiểu biết của cô về Cam Lâm, nếu như Bành Giai Minh không nói, anh tuyệt đối không xem trộm.

“Không làm cơm tối nữa.”

Buổi chiều, Kỉ Quyên đứng trước toàn bộ thành viên doanh trại số một tuyên bố.

Khâu Triệt và Cam Lâm không có phản ứng, Lý Thịnh Vũ chỉ có thể nói tiếp: “Vừa hay, nấu thì em cũng không có phúc hưởng thụ.”

“Sao thế?” Kỉ Quyên hỏi.

Lý Thịnh Vũ nhún nhún vai: “Không sao cả, tại sao không làm cơm tối vậy?”

Sau khi cắt tóc ngắn cậu vẫn luôn vô thức nắm hụt chỏm tóc, bản thân cậu cũng không nhịn được xấu hổ.

Kỉ Quyên đóng máy tính lại, lắc lắc cái cổ đau nhức, nói: “Đưa mọi người sang nhà anh Tài Nhân ăn bánh rán.”

Nếu như lúc bình thường, vừa nghe đến bánh rán đã biết là đồ ăn nhơm nhớp dầu, chắc chắn Khâu Triệt sẽ không thích ăn, nhưng khi vào hẻm núi lâu rồi, thực đơn mỗi ngày đơn điệu, nghe thấy bánh rán mà cô lại cảm thấy hơi thèm, gấp gáp muốn nếm thử.

“Tôi đi lấy bộ quần áo.”

Khâu Triệt lưu lại bảng dữ liệu, đứng dậy ra ngoài.

Đợi khi cô đi từ trong lều ra, mọi người đều đã chuẩn bị xong, đang đứng ở bên ngoài đợi cô.

“Cam Lâm cậu lái xe đi.” Kỉ Quyên nói.

“Kỹ năng lái xe của em không tốt sao?” Lòng háo thắng của Lý Thịnh Vũ tương đối mạnh, chỗ nào cũng muốn tranh một chân.

“Được thôi, nhưng chị và Tiểu Khâu khá muốn để Cam Lâm lái xe.”

Khâu Triệt đi đến trước mặt, đúng lúc nghe được câu này, cô chớp chớp mắt, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Cam Lâm xua tay về phía Lý Thịnh Vũ: “Cậu lái đi.”

Anh nói xong thì nhìn về phía Kỉ Quyên: “Chị Quyên, đồ đưa cho anh Tài Nhân đâu?”

“Trong túi của chị.”

Khâu Triệt hỏi Cam Lâm: “Cần mang quà sao?”

Anh quay người lên xe, không lên tiếng.

Kỉ Quyên tiếp lời: “Chị thay mặt doanh trại số một chúng ta, các em không cần mang.”

“Dạ.”

Khâu Triệt nhìn sang bóng dáng Cam Lâm rời đi, lại phát điên gì thế?

Đi đến trước xe, Lý Thịnh Vũ lái xe, Kỉ Quyên ngồi ghế lái phụ, Khâu Triệt và Cam Lâm ngồi phía sau, mỗi người một bên, ở giữa cách một khoảng rất lớn.

Thói quen lái xe của Lý Thịnh Vũ rất đặc biệt, một chân sâu một chân nông, gặp chỗ ngoặt hầu như là cua gấp, có một lần trực tiếp khiến Khâu Triệt văng lên người Cam Lâm, không đợi cô bò dậy, Cam Lâm đã đẩy cô ra trước, vẻ mặt cực kỳ thờ ờ.

Trước đấy còn còn che tay cho cô, chả hiểu sao thoắt cái đã lật mặt.

Mẹ kiếp, người đàn ông này đúng là quá ác độc tuyệt tình mà!

“Nhìn phía trước kìa.”

Kỉ Quyên chỉ vào một thứ đen xì xì trên sườn núi phía trước.

Nó quay người, lộ ra cặp sừng.

“Chắc là bò Tây Tạng?” Lý Thịnh Vũ nói.

Ngồi phía sau, Cam Lâm nhìn lướt qua, thân thể lập tức ngồi thẳng, anh kéo Khâu Triệt ra sau cài dây an toàn lại.

“Làm gì thế?” Anh hành động quá đột ngột khiến Khâu Triệt bị dọa giật mình.

Cam Lâm không trả lời, ngay sau đó anh vỗ vỗ ghế lái của Lý Thịnh Vũ: “Lái mau, là bò hoang Tây Tạng.”

Bò hoang Tây Tạng có thể húc lật một chiếc SUV, mọi người trong xe biết rõ, sắc mặt đều hơi căng thẳng, tim thắt chặt, không thể khống chế nhìn về phía bò hoang Tây Tạng.

Mấy hôm trước đi bè trên sông, Khâu Triệt nhìn thấy gấu nâu xuống nước, tuy rằng cuối cùng là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng cũng sợ đến ngớ người, chưa được mấy ngày lại gặp bò hoang Tây Tạng, cô là người đầu tiên nuốt không trôi.

Xe của Lý Thịnh Vũ chỉ lái hai ba lần ở hẻm núi, ban nãy lái rất nhanh, nghe thấy bò hoang Tây Tạng cậu ấy lập tức không cầm được tay lái nữa.

“Dừng xe, để tôi lái!”

Giọng nói Cam Lâm gấp gáp, Lý Thịnh Vũ vội vàng tấp vào lề dừng lại.

Sau khi tầm mắt bò hoang Tây Tạng nhìn thấy xe bọn họ thì chưa từng dời đi, tiếng kêu giống lợn cách kính xe truyền vào trong xe.

Sau khi Cam Lâm cầm lái, tốc độ xe đột nhiên nhanh lên, nhân lúc bò hoang Tây Tạng còn đang ngây người tại chỗ thì xe đã lái đi rất xa.

“May quá may quá.”

Kỷ Quyên vỗ ngực một cái, ngó trước ngó sau xác nhận không sao mới ngồi vững: “Tiểu Khâu, bị dọa rồi đúng không? Không sao đâu, đợi đến nơi ăn mấy cái bánh rán cho đỡ sợ.”

“Bò hoang Tây Tạng rất lợi hại sao? Thấy mấy người bị dọa kìa.”

Có lẽ Lý Thịnh Vũ đã quên mất tình cảnh hai tay cầm lái đổ đầy mồ hôi vừa rồi.

Khâu Triệt cười cười, mắt nhìn phía trước cài dây an toàn vào, bả vai Cam Lâm lộ ra một góc, rộng rãi, tràn ngập ý muốn bản vệ, ít nhất ở thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cô.

“Chút chuyện nhỏ thôi, trong Yên Chướng Quải cái gì mà không có, bên cạnh doanh trại số hai còn có một hang sói mà.”

Kỉ Quyên tiếp tục an ủi mọi người.

“Hang sói?”

Lý Thịnh Vũ nuốt nước miếng, không tiếp lời nữa.

Nhà anh Tài Nhân ở vùng chăn nuôi cách chỗ đóng quân của doanh trại số một khoảng chừng không đến hai cây số, ở chỗ mặt bằng, đi nửa phút là đến, đổi thành đường núi cao nguyên phải một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vợ anh Tài Nhân, một người phụ nữ dân tộc Tạng chất phác, hai người bọn họ cùng nhau đứng ở trước cửa nhà, nhìn thấy xe lái đến, đến gần nghênh tiếp. ( truyện trên app T𝕪T )

Lều vải màu trắng sữa chính là nhà anh Tài Nhân, trước cửa nhà có một chiếc xe máy đang đậu, là phương tiện giao thông hàng ngày, có thể leo lên leo xuống, có lúc xe tải nhỏ dùng tốt.

Sau khi gặp mặt chào hỏi bốn người được mời vào trong lều, anh Tài Nhân và các đồng bào dân tộc Tạng khác giống nhau đều nhiệt tình hiếu khách, lúc nào cũng nói: “Đều là người trong nhà, cần gì phải khách sáo thế.”, mỗi lần nghe đều cảm thấy trong lòng ấm áp.

Vợ anh Tài Nhân rót cho mỗi người một ly trà sữa chính gốc, Khâu Triệt nếm thử mấy ngụm, ngon hơn của tiệm của Đại Xuyên nhiều.

Kỉ Quyên và vợ anh Tài Nhân nói chuyện thường ngày, từ con bò Tây Tạng mấy con dê trong nhà, đến dê mẹ sinh mấy thằng nhóc, chú ý đến mọi mặt.

Ở phương diện này Kỉ Quyên là một cao thủ, Khâu Triệt ở bên cạnh nghe thấy sửng sốt một chút.

Lý Thịnh Vũ đang thỉnh giáo cách pha trà sữa kiểu Tây Tạng, vừa nghe vừa cầm điện thoại ghi lại, Khâu Triệt cảm thấy cậu ấy đã dồn hết tinh thần để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cam Lâm ở ngoài lều hút thuốc xong cúi đầu đi vào, vóc dáng cao lớn đã khiến cho độ cao trong lều lộ ra vẻ thấp đi không ít, anh ngồi vào một bên không người, tự mình lấy trà sữa uống.

Khâu Triệt nhìn ra trong lòng anh có chuyện, có lẽ vẫn là Cam Tinh, nếu bởi vì chuyện này mà tâm trạng không tốt, Khâu Triệt thật sự không thể giận anh.

Quá giỏi đoán ý người.

Khâu Triệt cảm khái, trà sữa trong ly đã hết, anh Tài Nhân lập tức rót thêm.

Bữa ăn này còn phong phú hơn cả team building trong trại, thịt cừu, tsampa, bánh rán, sữa chua, trà sữa, mấy người ăn xong còn được anh Tài Nhân đưa cho rất nhiều đồ ăn, Kỉ Quyên ngoài miệng nói không cần, khóe miệng lại vui như nở hoa.

Lái xe về doanh trại trời đã sẩm tối, mấy người không làm việc nữa, dọn dẹp một chút rồi vào lều nghỉ ngơi.

Khâu Triệt ngủ không được, một mình ngồi trong phòng làm việc vẽ bản thảo.

Chiều nay cô nặn một con cáo đỏ còn có một con gấu nâu, đặt ngăn nắp ở trên bàn máy tính, hai bức tượng này vẫn chưa khô hẳn.

Không phải cô đặt, ba người còn lại người nào cũng có khả năng.

Ban đêm quá lạnh, vốn dĩ cô định hóng mát một chút, nhưng một cơn gió lạnh thổi vào, Khâu Triệt đứng dậy đi thả rèm, vừa đi ra đến cửa, cô nhìn thấy có người ngồi cạnh bờ sông, nhìn hình dáng cũng biết đó là ai.

Thả rèm xuống, Khâu Triệt trở về trước máy tính đơ người.

Sáng sớm hôm sau Cam Lâm phải đi rồi, cô có cần đi nói gì đó không? Nói gì đây?

Bút vẽ trong tay bắt đầu vô thức vẽ linh tinh, giống như một con ruồi không đầu bay lung tung trên đỉnh lều.

Có phải chỉ làm một người công cụ sẽ thoải mái hơn một chút không? Trong lúc đang mở ra bí ẩn Cam Tinh bị giết thì cô nên phối hợp thật tốt, hoặc là nói thẳng ra thì cô là mồi nhử, đợi dự án kết thúc, cô sẽ bị thả ra ngoài, có thể câu được cái gì thì là cái đó.

Càng nghĩ Khâu Triệt càng cảm thấy bây giờ cô ở tổ dự án có độ cao so bốn nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển thật sự là sự bảo vệ ngắn ngủi, đi khỏi nơi đây, bên ngoài vẫn là khu không người mênh mông, nhưng tính chất không giống với bây giờ.

Đại doanh số một và doanh trại số hai đều sẽ truyền tin mỗi ngày, gần đây còn có camera, vì một người không xác định tìm đến đây có chút nguy hiểm, huống chi trong tay Khâu Triệt không có gì cả, không có gì để điều tra.

Đối với chuyện chưa xảy ra, có nghĩ nhiều nữa cũng phí công, nhưng lại không khống chế được bản thân không muốn đi, nhìn chiếc cốc sứ trắng bóng loáng, Khâu Triệt đặt bản phác thảo xuống, đứng dậy đi về.

Thời gian ở Yên Chướng Quải quá lâu, mỗi người thức dậy đều không dùng đồng hồ báo thức, dậy sớm dậy muộn không bỏ lỡ bao nhiêu chuyện.

Buổi sáng Khâu Triệt mở mắt, tám giờ hai mươi, bình thường cô toàn dậy lúc bảy giờ, nhưng tối hôm qua mất ngủ, sau nửa đêm mới đi ngủ.

Mặc quần áo tử tế đi ra lều, Khâu Triệt nhìn thấy Kỉ Quyên đang tập thể dục buổi sáng, không làm động tác mạnh, vung vung cánh tay, vẫy vẫy cái chân, phối hợp tập thể dục theo nhạc của đài, hình như là vậy.

“Chào buổi sáng, chị Quyên.”

Khâu Triệt đi qua bên cạnh cô ấy, tiếng chào hỏi kiểu “ọc ọc ọc ọc”, bởi vì cô đang đánh răng.

“Chào buổi sáng, Tiểu Khâu.”

Chị Quyên dừng lại, hơi thở gấp: “Vừa sáng Cam Lâm đã đi rồi.”

Khâu Triệt dừng bước, động tác đánh răng hơi chậm: “Ồ, mấy giờ đi vậy?”

“Bảy giờ hơn, trước khi đi cậu ấy đứng trước lều của em đợi rất lâu, em nói bình thường bảy giờ em đã dậy rồi, hôm nay sao lại nằm ỳ ra vậy?”

Ở ngoài lều cô?

“Em ngủ quên mất.”

Khâu Triệt đi về phía bờ sông.

Đêm qua không phải cô không nhìn thấy Cam Lâm ngồi ở bờ sông, bao gồm lúc cô đói bụng nấu đồ ăn đêm, Cam Lâm vẫn luôn ở chỗ cũ hút thuốc.

“Đúng rồi, cậu ấy có đồ muốn đưa cho em.”

“Cái gì?”

“Máy ảnh, ở trong phòng làm việc ý.”

“Em biết rồi.”

Cam Lâm rời khỏi chưa đến một tiếng, không biết đã đi đến đâu rồi, Khâu Triệt đánh răng xong, nhìn về phía nước sông cuồn cuộn, nghĩ muốn dùng máy ảnh của anh chụp gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play