Ngày thứ mười lăm, tất cả mọi công việc trong doanh trại đều đang triển khai một cách có thứ tự, Kỉ Quyên viết báo cáo luận văn, Lý Thịnh Vũ nghiên cứu thực vật, Cam Lâm chụp ảnh và quay phim, cắt nối biên tập, Khâu Triệt xem video, xử lý số liệu.
Mấy ngày này tin tức tốt làm cho người trong doanh trại thấy phấn chấn nhất chính là doanh trại số hai lần thứ hai quay được báo tuyết, “Mèo lớn” anh tuấn phi phàm, không hổ là vương giả trên vùng đất này!
Lúc rảnh rỗi Khâu Triệt lại tiếp tục vẽ bản thảo điêu khắc đã đồng ý với Nghệ Tư Trúc, nhưng sau khi xóa đi mấy bản, cô lại dính artblock, giống như chị Quyên không viết báo cáo được vậy, có phần cáu gắt.
Buổi chiều, xem video một tiếng, cô đứng dậy đi đến bờ sông, muốn tĩnh tâm lại.
Buổi trưa Cam Lâm ăn cơm xong đã cùng Lý Thịnh Vũ lên núi, không biết khi nào mới về, Kỉ Quyên vẫn đang ở trong lều gõ chữ bùm bùm.
Uống xong một chén trà, Khâu Triệt ngồi xổm cạnh bờ sông nặn bùn.
Cô định nặn lại hết động vật đã thấy mấy ngày nay, dù sao với cô mà nói cũng không có gì khó.
Ba giờ chiều, thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, nhưng nước vẫn rất lạnh, nhúng tay vào, lạnh đến tận tim gan.
Khâu Triệt chuẩn bị bùn xong, nhớ lại dáng vẻ cáo đỏ rồi bắt đầu nặn, cho đến khi ngồi tê chân, mới nặn được đường nét khái quát của cáo đỏ.
Cái đuôi treo, không có giá đỡ không dễ làm, không còn cách nào khác Khâu Triệt chỉ có thể rũ đuôi xuống, nặn một con cáo đỏ không có phòng bị.
Nghe thấy tiếng xe lái vào, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là Cam Lâm và Lý Thịnh Vũ đã trở về, chiếc xe này là của riêng Lý Thịnh Vũ, nhưng sau khi lái đến doanh trại thì không dám lái nhiều, không có chỗ đổ xăng, có một lần phải đi đến chỗ xa một chút, Lý Thịnh Vũ lái xe đến chân núi, sau đó tay không leo núi.
“Khâu Triệt! Bọn em về rồi.”
Trong tay Lý Thịnh Vũ cầm một bó hoa nhỏ, chuẩn bị trở về làm tiêu bản, mấy ngày nay cậu làm rất nhiều, chất đống khắp nơi, có một lần Khâu Triệt vậy mà lại tìm thấy một cái trên kệ để rau, không thể tưởng tượng nổi.
Cam Lâm đi ở phía sau Lý Thịnh Vũ, trực tiếp đi về hướng Khâu Triệt.
“Đang làm gì thế?” Cam Lâm đi đến bên chân Khâu Triệt, nhìn cô ngồi xổm trên đất đầu cũng không ngẩng lên, nón che nắng rộng thùng thình che phủ cô, giống như một gốc nấm đang che ô.
“Chơi ~”
Khâu Triệt mắt lé, trong tầm mắt chỉ có giày của Cam Lâm, cô ngẩng đầu: “Hai người có phải giấu tôi đi hoang đàng chỗ nào đúng không?”
Cam Lâm im lặng, ngầm thừa nhận.
Dòng nước ở hẻm núi Yên Chướng Quải dài hơn mười cây số, hai bên bờ còn có rất nhiều nơi Khâu Triệt chưa đặt chân đến, nhưng không có Kỉ Quyên và hai vị chuyên gia phê chuẩn, bất cứ ai cũng không được tự mình đi trước.
“Đừng nói kiểu em và anh em có tư tình vậy chứ.”
Cả người Lý Thịnh Vũ đầy bụi đất, nằm trên ghế gập, đã bọc trong bộ quần áo dày mà vẫn còn teo tóp, giống như một quả bóng xì hơi.
“Cẩn thận tôi và chị Quyên tố cáo hai người.”
Lý Thịnh Vũ trêu ngược lại cô: “Vậy chị cảm thấy em là 1 hay là 0 vậy?”
Khâu Triệt hừ lạnh một tiếng: “Cậu là 2!”
Cam Lâm ngồi xổm xuống, nhìn hai tay Khâu Triệt toàn là bùn, chơi vô cùng vui vẻ.
“Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Nói.”
Lúc này Khâu Triệt mới ý thức được sự bất thường trong giọng điệu của Cam Lâm.
“Em rửa tay xong, rồi đi theo tôi.”
Cam Lâm nói xong đứng dậy, đi về phía trước dọc theo bờ sông.
Lý Thịnh Vũ đã quen Khâu Triệt và Cam Lâm ra vào “Có đôi có cặp”, lúc hai người họ ở cùng nhau người khác đều ngẩm hiểu ý không đi làm phiền, cho dù là cùng nhau xử lý số liệu hay là thì thầm.
Khâu Triệt rửa tay ở trong nước sông, khi tay gần như là sạch sẽ thì tùy ý lau lên người hai cái, đứng dậy đuổi theo Cam Lâm.
“Nói đi.”
Cam Lâm đi không nhanh, Khâu Triệt đuổi theo chưa được hai bước đã đuổi kịp.
Cam Lâm lấy thuốc lá ra, mỗi người một điếu.
“Tay lạnh thế?” Lúc đưa thuốc tay hai người chạm vào nhau, Cam Lâm bị lạnh run lên.
“Nước sông lạnh.”
Cam Lâm kéo khóa áo xuống, nói: “Để đây.”
“Hả?”
Khâu Triệt nhìn cổ áo mở rộng của Cam Lâm, khó hiểu.
Anh chỉ vào cổ, nói: “Để đây, đây ấm.”
“Không, không cần.”
Khâu Triệt liên tiếp nói lắp.
Từ chối không có tác dụng, Cam Lâm kéo hai tay cô về phía trước, đặt vào khe cổ.
Điếu thuốc rơi trên mặt đất, còn chưa kịp châm.
Một cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay vào thân thể, Khâu Triệt đảo mắt, nhìn đâu cũng không đúng, chỉ có thể hờ hững nhìn vào cổ áo đang mở ra một nửa của Cam Lâm, lại nhìn thấy mặt dây chuyền phật ngọc vừa xa lại vừa quen thuộc kia.
Hai má nóng như bị lửa đốt, nếu như còn tiếp tục Khâu Triệt sẽ bị đốt sạch mất. ( truyện trên app T𝕪T )
“Chắc chắn?”
“Ừ.”
Cam Lâm nhịn cười, buông tay.
Bầu không khí có hơi mập mờ, Khâu Triệt cúi người nhặt điếu thuốc lên, run run lại rút ra một điếu châm lên, ném bật lửa cho Cam Lâm.
“Có phải vụ án của Cam Tinh có tiến triển rồi?”
Khâu Triệt cần phải tìm một chủ đề để di chuyển sự chú ý.
“Không biết có tính hay không.”
Cam Lâm túm lấy cổ áo, chắn gió châm thuốc.
“Còn nhớ Lôi Truyền Hùng chứ?”
“Có.” Người đàn ông ở Golmud có tìm Khâu Triệt, đương nhiên cô nhớ.
“Hôm nay liên lạc với cảnh sát Thường, anh ấy giúp tôi điều ta một chút chuyện có liên quan đến Lôi Truyền Hùng, vốn dĩ mấy ngày trước đã tra được rồi, nhưng không gọi điện thoại cho tôi được.”
Trực giác của Cam Lâm vẫn luôn không bỏ qua nghi ngờ đối với Lôi Truyền Hùng, nên đến vẫn phải đến.
Khâu Triệt có linh cảm người này không đơn giản: “Hắn ta làm gì vậy?”
“Lôi Truyền Hùng, tên thật Lôi Thiếu Cường, có tiền án, mấy năm trước, hắn ta bị kết tội săn trộm và buôn bán động vật hoang dã.”
“Động vật gì?”
“Nhóm bọn họ tổng cộng buôn bán năm mươi lăm con cú tai dài và hai con cắt saker, kẻ cầm đầu còn là nghi phạm của một vụ án mạng, nhưng hắn chỉ thừa nhận đánh nạn nhân, lúc hai người tách ra thì nạn nhân vẫn còn ổn, chỉ bị chút thương tích ngoài da, về phần tại sao lại chết hắn cũng không rõ, cuối cùng vì không đủ bằng chứng, chỉ có thể phán tội cố ý gây thương tích, sau đó lại bởi vì biểu hiện tốt, còn có lần lập được công, thời hạn tù giảm còn mười hai năm.”
Cú tai dài và cắt saker đều thuộc về động vật bảo vệ cấp hai của quốc gia, huống chi còn với số lượng khổng lồ như vậy thật sự là tìm đường chết!
“Tôi không hiểu lắm, săn trộm hai loài động vật này có thể làm gì?”
“Để làm dược liệu phối chế phương thuốc dân gian.”
Khâu Triệt nhịn xuống xúc động muốn chửi người, hỏi: “Họ Lôi xử án mấy năm?”
“Bốn năm.”
Rõ ràng Nhị Đông đã nói với Khâu Triệt, Lôi Truyền Hùng thường xuyên quyên góp vật tư cho trạm dịch, còn nhiệt tình làm công ích, lẽ nào sau khi ra tù làm lại từ đầu?
Khâu Triệt ở ngoài chuyện, chỉ biết rằng mấy năm nay quốc gia nghiêm khắc trừng trị tội phạm săn trộm động vật hoang dã, quần thể linh dương Tây Tạng trong tự nhiên đã phục hồi được trên ba mươi vạn con, tưởng rằng không có ai dám coi thường pháp luật, không ngờ còn có chuyện tương tự xảy ra.
“Vụ án này năm đó là thầy của cảnh sát Thường xử lý, bây giờ ông ấy đang ở Tangola.”
Khâu Triệt lập tức nghĩ đến chú cảnh sát lớn tuổi gặp được ở nhà ga.
“Chắc em gặp qua rồi chứ?” Cam Lâm nhìn chằm chằm mặt Khâu Triệt, cố gắng bắt được cái gì đó.
“Lúc tôi bị gọi đi hỏi, người ngồi cạnh cảnh sát Thường sao?”
“Đúng, thầy anh ấy năm đó vì để bắt nhóm người này, đã ở khu không người hơn mấy tháng, còn bị thương, sau lưng còn trúng ba nhát dao, suýt chút nữa đã không cứu được.”
Quả nhiên là cao thủ, người ác không nói nhiều.
Vẻ mặt Khâu Triệt ngưng trọng hút một hơi thuốc, bây giờ cô đã có thể thích ứng được với vị của hắc lan châu, vị đắng ổn định, dư vị phong phú, hộp đầu tiên không nhiều bất ngờ, sau đó hộp thứ hai càng ngày càng trong trẻo.
Cam Lâm nói: “Cảnh sát Thường cảm thấy, cái chết của Cam Tinh có lẽ có liên quan đến việc săn trộm động vật hoang dã.”
“Lôi Truyền Hùng đến tìm tôi là chuyện tốt, bọn họ cứ trốn trong bóng tối sẽ rất khó điều tra, dù sao trước đây sinh hoạt của Cam Tinh và bọn họ không có liên quan.”
“Không nhất định.”
Tay cầm điếu thuốc của Khâu Triệt dừng lại: “Sao vậy?”
“Tôi và Cam Tinh tuy rằng đều là nhiếp ảnh gia, nhưng tôi chụp ảnh động vật tương đối nhiều, em ấy chụp phong cảnh tương đối nhiều, hơn nữa em ấy có một chỗ rất giống em.”
“Giống gì?”
“Không thường về nhà.”
Khâu Triệt nhìn sang một bên, vậy thực sự giống.
Cam Lâm nói tiếp: “Tính cách của Cam Tinh rất cởi mở, thích kết giao bạn bè.”
Anh nói đến đây dừng lại: “Điều này không giống.”
Khâu Triệt cười một tiếng: “Có ý gì? Tôi không cởi mở, hay là không thích kết giao bạn bè.”
“Đều đúng mà nhỉ.” Cam Lâm gật đầu, dáng vẻ rất chắc chắn.
Trở về chủ đề chính, anh nói: “Có một khả năng thế này không, Cam Tinh thật ra quen biết Lôi Truyền Hùng, hoặc là quen biết một người nào đó trước đây trong nhóm bọn họ.”
“Anh nói với cảnh sát Thường rồi sao?”
“Ừ, anh ấy nói cảnh sát đã điều tra qua lịch sử trò chuyện của Cam Tinh mấy tháng trước khi mất tích, nhưng mà có mấy số điện thoại thuộc địa phương Thanh Hải, nhưng không phát hiện kẻ khả nghi.”
Đại Tây Bắc đất rộng người thưa, không giống thành phố trong nước khắp nơi đều bị camera bao phủ, độ khó của vụ án này không phải là lớn bình thường.
Khâu Triệt hiểu rõ, Cam Lâm càng rõ ràng.
“Nếu như Lôi Truyền Hùng lấy chuyện tìm em tham gia hoạt động công ích để ngụy trang, rõ ràng lúc ở Tangola em đã bị ngắm đến rồi.”
“Có khả năng này.”
“Em nói với người đàn ông Ngũ Đạo Lương kia em đi đâu không?”
“Không nói, sao tôi phải nói cho ông ta.”
Cam Lâm thở dài một hơi, cũng may ít nhất sau Ngũ Đạo Lương không có kẻ khả nghi theo dõi.
“Hai ngày nữa tôi muốn đi sông Đà Đà một chuyến, đi nhanh về nhanh.”
“Có thể không?”
“Có thể, đã chào hỏi trước với bên trên rồi.”
Không biết tại sao, người còn chưa đi, Khâu Triệt vậy mà đã bắt đầu cảm thấy không nỡ rồi.
“Đi bao lâu thế?”
“Cách khá xa, lộ trình đi đi về về ít nhất cũng hai ngày, tôi cố gắng đi nhanh.”
Khâu Triệt quay đầu, nhìn thoáng qua Lý Thịnh Vũ còn nằm bên bờ sông: “Anh lái xe bạn nhỏ đi sao?”
“Ừ.”
Có phải hạng mục thiếu người không, Khâu Triệt thật sự muốn đi cùng anh.
“Tôi để máy ảnh lại cho em, muốn chụp ảnh lúc nào cũng có thể chụp.”
“Chụp có thể, đợi anh về đừng cho người khác xem, tôi sợ mất mặt.”
Cam Lâm thay đổi sự nghiêm túc ban nãy: “Không phải cho tôi xem rồi sao?”
“Anh cũng không phải người khác.”
Buột miệng nói ra lời thật lòng, Khâu Triệt nhất thời không kìm được.
“Kéo em vào, xin lỗi.”
Điếu thuốc còn một ít, Cam Lâm hít một hơi thuốc cuối cùng, đầu lọc thuốc lá ở giữa ngón tay lay lắt phả ra khói xanh.
Nếu như không bị kéo vào, sao cô có thể quen biết Cam Lâm chỉ là so sánh ở sông Đà Đà, thái độ của anh hoàn toàn khác biệt, thật sự tương phản rất rõ ràng, giống như anh từng nói —— “Nếu như cái chết của Tiểu Tinh có liên quan đến cô, tôi sẽ không tha cho cô, nếu như không liên quan đến cô, vậy thì đừng ai nghĩ động đến cô, đối với “Bù nhìn” tôi chính là thái độ này.”
Khâu Triệt cười cười: “Sao anh lại khách khí rồi thế.”
“Thật lòng đó.”
“…”
Cam Lâm dừng bước chân, đưa Khâu Triệt quay về đường cũ: “Mấy ngày tôi đi tốt nhất em đừng rời khỏi doanh trại, nếu như bắt buộc phải ra ngoài, phòng bếp có dao, em cầm theo một con, gọi thêm Lý Thịnh Vũ đi cùng.”
“Thật sự phải thế này sao?”
“Thật sự.”
“Được.”
Ngoại trừ nghe lời Cam Lâm, Khâu Triệt không biết còn có thể làm gì.
“Còn có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm teambuilding đó, Bành Giai Minh bảo tôi đưa cái này cho em.”
Cam Lâm lấy từ trong túi ra một tờ giấy, gấp lại làm đôi, kẹp giữa đầu ngón tay anh.
“Cái gì đây?”
“Không biết.”
Khâu Triệt cầm lấy: “Sao bây giờ mới đưa cho tôi?”
“Quên mất.”
Một câu “Quên mất” nói rất dứt khoát.
Cam Lâm nói xong bước nhanh về phía trước, bỏ Khâu Triệt lại phía sau.
Mở tờ giấy ra, đập vào mắt Khâu Triệt là một tiêu bản “Hoa diên vĩ xanh” khô, màu tím lam vẫn rất tươi đẹp.
Theo bản năng cô cảm thấy có gì đó, đọc xong quả nhiên.
Dưới hoa diên vĩ viết một hàng chữ: “Lần đầu gặp em, thích đến bây giờ.”
Tám chữ, đủ để chứng minh tất cả.
Khâu Triệt ngẩng đầu, Cam Lâm đã đi về đến doanh trại, anh ngồi xổm cạnh bờ, cúi đầu nhìn con cáo đỏ mà Khâu Triệt dùng bùn để nặn.
Bàn tay đầy sẹo nặn dáng vẻ cáo đỏ trở nên sinh động như thật, hoạt linh hoạt hiện, trầm tư ngẩn người.
Nghĩ đến nội dung trong phong thư, còn có sự rụt rè khi Bành Giai Minh nhờ anh chuyển thư.
Không cần cái gì chứng minh, Cam Lâm đã đoán được đại khái.