Mấy ngày kế tiếp, Khâu Triệt cảm thấy vô cùng rối rắm, vì cô rất muốn bức ảnh mà Cam Lâm cho cô xem, nhưng đã qua lâu rồi, khi đó không nói muốn thì thôi, giờ nói thì lại hơi khó mở miệng.
Khâu Triệt cũng không hiểu được mình, vì sao sau khi cô gặp Cam Lâm, cô luôn bị loại dục vọng này chi phối? Cam Lâm không một tiếng động “Hạ cổ”, một lần không được rồi lại thêm lần nữa.
Cô rất không cam lòng, nhưng không thể làm gì Cam Lâm, cho nên chỉ có thể tự hành hạ mình.
Cô hết lần này đến lần khác chạy lên núi, thay biết bao cái thẻ nhớ, lại sửa chữa máy theo dõi đang đình công, cùng Lý Thịnh Vũ mang theo tấm năng lượng mặt trời, giúp cậu tìm thực vật, rồi đi bộ đến doanh trại số hai ăn ké đồ ăn.
Liên tục mấy ngày, hình ảnh trước mặt không nhạt lại, mà ngược lại càng thêm khắc sâu…
Tấm ảnh mà cô muốn kia, là bức ảnh mà Cam Lâm chụp hoa đào ở chùa Tashilhunpo, cô ở dưới gốc cây đào... Mà cảnh đã từng xuất hiện nhiều lần trong mơ lại lần nữa ngóc đầu dậy, phá nhiễu tâm cô đến lợi hại.
Lúc trước còn ở Cách Nhĩ Mộc, Sơ Đông còn nói là tâm của hòa thượng trong chùa có khi còn rối loạn hơn cô, nhưng không nghĩ tới cô lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cô nằm trên sườn núi, trong miệng Khâu Triệt ngậm rễ tranh, chân bắt chéo, tập trung tinh lực tự hỏi một chuyện —— chờ sau khi chuyến đi này kết thúc, cô phải tìm cớ gì để có thể tiếp tục xuất hiện trong thế giới của Cam Lâm.
Lúc di động có tín hiệu, cô sẽ nhắn cho Đại Xuyên vài tin nhắn, hai ba ngày một lần, nói mấy chuyện vô bổ, trả lời xong cô lại tiếp tục tự hỏi, đến cuối cùng cũng chả nghĩ ra gì.
…
Buổi sáng, Kỷ Quyên nói với Cam Lâm rằng anh Tài Nhân muốn lại đây đưa “Ấm áp”, hiện tại đang xử mẻ thịt dê mới, mang sườn dê nướng đến đãi bọn họ ăn, doanh trại số hai cũng sẽ cử người xuống đây, coi như đây là lần đầu tiên hai doanh trại gặp nhau.
“Cậu đi gọi Tiểu Khâu về đi.”
Kỷ Quyên thấy hai ngày nay Cam Lâm với Khâu Triệt có gì đấy sai sai, cố ý tạo cơ hội cho anh.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai biết em ấy lại đi chăn dê ở núi nào đâu… Không phải có bộ đàm sao? Cậu gọi em ấy đi!”
Kỷ Quyên trêu chọc Khâu Triệt hiện tại hiểu rõ chăn dê hơn cả doanh trại, ở lại lâu hơn có khi còn có thể gả vào nhà người ta luôn.
“Lý Thịnh Vũ có ở cùng cô ấy đâu, chỉ có Tiểu Khâu bảo vệ cậu ta, còn cậu ta chỉ chuyên tâm tìm thực vật.”
Cam Lâm mặt lạnh, không nói tiếp.
Trên thực tế Khâu Triệt đi bao lâu, hướng nào phương nào anh đều biết rõ.
“Dù sao cậu cũng đi tìm đi, trở về có khi đám người anh Tài Nhân cũng tới rồi.”
“Được.”
Cam Lâm mang mũ chống nắng và khẩu trang lên, lấy bộ đàm, ra cửa trực tiếp quẹo trái.
…
Nửa giờ sau, bên cạnh máy bay số ba, Khâu Triệt mới vừa nói xong lai lịch của “Sừng dê” cho Lý Thịnh Vũ, nghe được gần đó có tiếng bước chân, cô theo bản năng cảnh giác, nhỏ giọng bảo Lý Thịnh Vũ đi xuống, hai người ngồi xổm sau tảng đá.
“Làm sao vậy?” Lý Thịnh Vũ thấp giọng hỏi.
“Có người. "
Ở cái hẻm núi Yên Chướng Quải này, nhìn thấy người so với thấy động vật còn hiếm hơn, nếu thật sự gặp phải người xấu, cả khả năng còn nguy hiểm hơn so với gặp động vật.
“Hả? Không phải anh của em sao?”
Lý Thịnh Vũ thấy rõ người đàn ông đang bò trên vách, đứng lên sau hòn đá, vẫy tay với Cam Lâm, mới hai giờ không gặp đã hận không thể nhào lên trước, rất khó có thể lý giải tình cảm của tên nhóc này dành cho Cam Lâm là như thế nào...
Khâu Triệt còn tránh ở sau tảng đá, đang ấp ủ âm mưu tìm đường tẩu thoát, nhưng dưới chân là sườn núi cực kì cao và dốc, trừ phi cô có thể biến thành bóng để lăn xuống dưới.
Lý Thịnh Vũ chỉ vào sừng dê, “Anh, nghe Khâu Triệt nói, cái sừng dê này là anh mang lên? Tuyệt vời!”
Cam Lâm gật gật đầu, lập tức tiến về phía trước, thẳng đến sau tảng đá.
“Cô đang trốn ai?”
“?”
Cam Lâm đứng ở nơi sườn đất bằng, nằm bò lên trên tảng đá nhìn xuống
Từ góc độ Khâu Triệt mà nhìn, thân hình Cam Lâm tựa một tòa điêu khắc, quần nhét gọn vào boots Martin, một cặp chân dài cân xứng, đôi mắt ẩn hiện dưới lớp khẩu trang dường như có thể nhìn hết thảy mọi thứ trên đời, bao gồm cả những lời nói dối. Cô bám vào tảng đá đứng dậy, “... hóng gió.”
“Khâu Triệt nói nghe thấy có động tĩnh, nên dẫn em đi trốn, sợ có người xấu.”
Lý Thịnh Vũ cắt tóc xong thị lực chẳng có gì cải thiện, thật sự sầu đến hoảng.
“Tôi phải không?” Lúc Cam Lâm hỏi chuyện luôn liên tục nhìn về phía Khâu Triệt, rất rõ ràng là đang nói cho cô nghe.
“Anh không phải sao?”
Khâu Triệt lạnh lùng đáp lại, từ sau tảng đá đi ra, quần áo toàn là bụi.
Cam Lâm duỗi tay muốn phủi, Khâu Triệt thoáng thấy, nhấc chân né tránh, nhưng vừa mới nhích ra một tí đã bị anh túm về chỗ cũ, “Đừng nhúc nhích!”
Âm lượng có chút cao, làm Khâu Triệt đông cứng…
Cam Lâm dùng cổ tay áo phủi bụi đất sau lưng cô, vỗ vỗ đánh đánh, “Hai người trừ bỏ nghiên cứu thực vật thì còn nghiên cứu cái gì?”
Lý Thịnh Vũ ở một bên nhìn đến cười hì hì, “Em tìm thấy rất nhiều Meconopsis spinosa, có tác dụng cho chữa bệnh, giúp lưu thông máu, giảm đau chuyển dạ, còn có thể trị vết thương, chỉ là hiện tại chưa đến thời điểm thu hoạch, bằng không em chắc chắn phải hái mang về.”
Lý Thịnh Vũ “bla bla”, không màng công việc mà cho giúp người khác phổ cập khoa học, Khâu Triệt cảm thấy lại qua mấy năm, cậu có thể sẽ không thể theo kịp hai vị chuyên gia ổn trọng kia.
“Lý Thịnh Vũ.”
“Sao vậy anh?”
"Cậu trở về trước đi, tôi có vài lời muốn nói với Khâu Triệt.”
Lý Thịnh Vũ không mang khẩu trang, mấy ngày nay bị phơi đen không ít, tròng mắt đảo trái đảo phải, “Chắc không phải anh muốn bắt nạt Khâu Triệt đấy chứ?”
Cam Lâm có chút bất đắc dĩ, “Tôi bắt nạt cô ấy khi nào?”
“Xuân tình tràn lan mà không chịu phụ trách, chẳng lẽ không phải bắt nạt sao?”
Chơi thì chơi, nháo thì nháo, Lý Thịnh Vũ thình lình nói một câu, trực tiếp lẩm bẩm ngay trọng điểm.
Khâu Triệt nhìn về phía Lý Thịnh Vũ, thằng nhóc này bình thường không tim không phổi, thời khắc mấu chốt lại dám nói như vậy?!
Cam Lâm cũng không thừa nhận, nhưng càng không muốn biện giải với thằng nhóc này, bởi vì anh đang không hiểu.
“Cậu đi trước đi, một hồi chúng tôi sẽ đuổi theo cậu.”
Cam Lâm trước sau như thường, bình tĩnh, không vội, ngay cả ngữ khí hỏi lại cũng giống nhau.
“Được rồi em đi, anh xác định sẽ không bắt nạt chị ấy hả?”
Cam Lâm phất tay, đuổi khách.
Lý Thịnh Vũ men theo sườn núi vừa nói vừa đi xuống, vòng qua vòng lại vài cái đã mất tăm hơi, linh hoạt như dê rừng.
......
Khâu Triệt ngồi xếp bằng dưới máy bay số ba, cô cũng không hỏi Cam Lâm muốn làm gì, đơn giản chờ anh nói.
Trên núi gió thổi vù vù, hết trận này đến trận khác, nhưng đến chỗ anh lại phá lệ nhẹ nhàng, con sông đồng cỏ dưới núi đều im lặng, tất cả đều vì anh mà nhường đường.
“Buổi sáng ngày đó tôi có giải thích qua với anh ta là cô uống nhiều, tôi cũng không tỉnh táo, thật sự không biết sao lại ngủ cùng nhau...”
“Nằm trong lòng ngực anh là tôi, nên tôi là người phải xin lỗi mới đúng.”
Khâu Triệt từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, ngẫm gió to thổi bốn phía, hút thuốc cũng không an toàn, lại cất trở về.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Cam Lâm không hiểu gì.
“Nếu anh có ảnh chụp của tôi ở chùa Tashilhunpo, sao lại không nói ngay từ đầu?”
“Lúc tôi với cô vừa mới biết nhau không thích hợp nói về mấy việc này.”
Khi đó hài cốt của Cam Tinh vừa mới tìm được, Khâu Triệt lại là người có hiềm nghi...
“Lúc sau thì sao?”
“Cô là muốn tấm ảnh đó, hay là đang cảm thấy tôi lừa dối cô?”
Đúng vậy, Khâu Triệt cũng không biết mình đang làm cái gì, “Ngủ” bên nhau một đêm bị người khác bắt gặp cũng chả làm sao, nhưng mấu chốt sự việc lại là Cam Lâm phát hiện ra bức ảnh anh chụp cho cô.
Thì ra cô đã sớm xuất hiện trong ảnh của Cam Lâm, nếu lúc ở Cách Nhĩ Mộc Cam Lâm đưa cho cô, thì có khi giờ này Khâu Triệt cũng không có ngọn lửa vô danh nào trong lòng...
Thời gian càng dài, càng chứng minh Cam Lâm không để trong lòng, tìm được tấm ảnh đó chỉ là ngẫu nhiên, hay là phần thưởng của lần cắt tóc, đây mới là điều làm Khâu Triệt cảm thấy không Lâmng.
“Tôi muốn tấm ảnh.”
Một hồi lâu, cô nhìn thấy Cam Lâm cúi đầu trước mặt, Khâu Triệt rốt cuộc mở miệng, hai tay cô ôm chân cuộn tròn, bày ra tư thế ủy khuất.
Không cần lúc nào cũng làm xương rồng, chỉ có thể tổn thương người khác.
Trái tim đang lơ lửng của Cam Lâm cuối cùng cũng buông xuống, “Vậy cô có thể nói trực tiếp với tôi, trước đây lúc kiểm tra tác nghiệp không phải rất tích cực sao?”
“Tôi hơi thẹn.”
“Đã nhìn ra.”
Bầu không khí có chút hòa hoãn, Cam Lâm đi đến bên cạnh Khâu Triệt ngồi xuống, “Một hồi về sẽ gửi cho cô.”
“Không có tín hiệu.”
“Có thể nối dây đưa qua.”
Ừm, sao quên mất cái này chứ?
“Anh tới máy bay số ba này làm gì?”
Khâu Triệt cảm thấy Cam Lâm không có khả năng vì hòa giải với cô mà chạy xa như vậy.
“Anh Tài Nhân một hồi sẽ mang đám người ở doanh trại số hai lại đây ăn thịt dê, chị Quyên bảo tôi tìm cô về.”
“Anh còn tìm được đúng chỗ.”
Cam Lâm cười nhẹ, liếc xéo cô, “Mấy ngày nay cô đi đâu, làm cái gì tôi đều biết cả.”
“......”
Giống lúc theo dõi cô ở sông Đà Đà á hả?
Mây đen nhanh chóng tụ lại trên đỉnh đầu, gió thổi ngày càng mạnh, Trên đỉnh đầu mây đen nhanh chóng tập kết, gió càng lúc càng lớn, bộ đàm “rè rè” vang lên vài tiếng, có tiếng người nói chuyện phát ra: “Trưởng doanh trại số một đẹp trai gọi Cam Lâm, gọi Cam Lâm!”
“Cậu ta chờ đến sốt ruột rồi kìa.” Khâu Triệt nói.
Lý Thịnh Vũ làm cái gì cũng đều rất vội vàng, không nhẫn nại chờ, duy chỉ có lúc nghiên cứu thực vật mới có thể quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu cả ngày không than một tiếng, Khâu Triệt rất thưởng thức đứa trẻ kính nghiệp như cậu.
“Không vội, đợi tôi dỗ được cô đã.”
Đôi mắt một mí hẹp dài chớp chớp, Cam Lâm nhìn về thung lũng phía chân núi.
“......” Trên mặt Khâu Triệt lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ đã biến mất từ lâu, “Tôi không cần dỗ.”
Cam Lâm hừ nhẹ một tiếng, dường như đang nói: “Xác định không cần?”
Tóc thổi đến trước mắt, Khâu Triệt túm tóc vén sau tai, “Trời có gió.”
“Đúng, trời muốn mưa.”
Bộ đàm liên tục vang “rè rè” , Khâu Triệt đứng lên, “Phải trở về rồi.”
Anh duỗi tay, “Kéo tôi một chút.”
Khâu Triệt nhìn anh, kỳ quái, sao lại cảm nhận được niềm vui sướng của việc thắng lợi nhở?
Cô duỗi tay ra nắm, hai người đều mang bao tay, xúc cảm không rõ ràng, cô dùng sức, Cam Lâm bất động.
“Anh rốt cuộc có đứng dậy nổi không?”
“Nổi.”
Cam Lâm cười nhẹ nhàng, Khâu Triệt nhìn nhìn, đến sức lực dùng chút thủ đoạn cũng không có...
Cô phủi tay, không bỏ ra, chờ cô dùng lực, Cam Lâm lại phát lực, một đến một đi làm Khâu Triệt bị kéo qua, trực tiếp ngã vào lồng ngực anh....
Cam Lâm ngồi sau tảng đá, trầm giọng “Ách......”
Khâu Triệt vốn tưởng rằng mình sẽ đụng vào vách đá, hoảng hốt qua đi, cô phát hiện Cam Lâm đang dùng tay chặn.
Cô ngẩng đầu, trong tầm mắt là bàn tay Cam Lâm, còn có vành tai gọn gàng đẹp đẽ của anh, phần tóc ngắn ngăn đen sau tai, lúc cô cắt tóc có sờ qua chỗ đó...
“Có đau không?”
Đôi tay Khâu Triệt giữ chặt ót Cam Lâm, xoa nhẹ vài cái.
“Không đau.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt Cam Lâm hiện lên vẻ không hề từ chối, rất hưởng thụ Khâu Triệt “Mát xa.”
Rất mau cô đã phát hiện “Cứ giả vờ tiếp đi.”
Cam Lâm cười nhẹ, vỗ vỗ đỉnh đầu Khâu Triệt, “Cô gái nhỏ này...... Trở về thôi.”
Anh đứng dậy, kéo Khâu Triệt lên, rời đi trước một bước, bước chân thong thả, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Sau lưng có bóng đen xẹt qua, là bóng của mấy đám mây trên trời, bị gió mạnh thổi thành muôn hình vạn trạng, thay đổi thất thường.
Khâu Triệt đuổi theo, tiếp tục hỏi, “Khi nào mà anh biết người trong ảnh là tôi?”
“Ở sông Đà Đà, lúc tôi đứng sau cô.”
Lúc ấy Cam Lâm nói chuyện điện thoại xong, lại lần nữa cảm thấy sườn mặt Khâu Triệt có chút quen mắt, trở về tìm thấy ảnh mới xác định là cùng người, khuôn mặt Khâu Triệt không phải dạng quá đại trà, lớn lên rất có linh khí, đặc biệt cái mũi, môi mỏng có điểm sắc bén, lại có chút thanh thuần.
“Khi đó tôi cũng nhận ra anh.”
“Không phải cô cũng không nhắc tới sao?”
“......”
Ài, Khâu Triệt không thể giải thích, loại cảm giác này nói ra người khác sẽ không hiểu, chi bằng cô tự giữ cho mình đi.
Muốn nói về việc chơi khăm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân......
“Về sau đừng lên núi một mình.” Cam Lâm đột nhiên nghiêm túc.
“Tôi đều đi cùng nhóc kia.”
“Biết, cho nên tôi không đi cùng cô, ý tôi là sau này.”
Khâu Triệt nhạy bén nhận ra được, “Sẽ không có người nào theo tới đây chứ?”
“Cô cảm thấy Ngũ Đạo Lương kia, đơn thuần là người qua đường tùy tiện lại bắt chuyện đấy à?”
“Không phải à?”
Cam Lâm lạnh mặt, hỏi lại, “Cô có biết làm sao mà cảnh sát có thể tìm được những người có hiềm nghi không?”
Khâu Triệt lắc đầu, cô không rõ mấy cái tác nghiệp chuyên nghiệp gì đấy của cảnh sát, càng không xem qua phim truyền hình trinh thám.
Cam Lâm: “Cảnh sát lúc theo dõi phạm nhân sẽ là mấy chiếc xe đồng thời khởi động, chiếc thứ nhất đi được một đoạn sẽ chuyển hướng, chiếc thứ hai cũng như vậy, cứ tuần hoàn như thế, hạ thấp tính cảnh giác của đối phương, nhưng ngược lại giống với trí thông minh của mấy người có hiềm nghi.”
Khâu Triệt hiểu ý của Cam Lâm, bên người cô xuất hiện một đám người lạ, mà đám người còn thay đổi liên tục, nên nếu kẻ xấu đó trở nên quen thuộc cũng không hẳn là chuyện tốt.
“Lúc ấy bên người mình nhiều người như vậy, mình sẽ không phòng bị.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Được, hiểu rồi.”
“Không đúng, sao nhiều ngày rồi anh mới nói?”
“Tôi kiềm chế tốt hơn cô.”
Khâu Triệt phi chân đá qua, vốn tưởng rằng sẽ đá không trúng, ai ngờ Cam Lâm không trốn, cú đá vững trãi rơi vào đùi anh.
Như vậy chỉ trong chốc lát Khâu Triệt đã để cho Cam Lâm hứng chịu hai “Đòn nghiêm trọng”......
Đặt chân xuống mặt đất, vẻ mặt Khâu Triệt đầy vẻ xin lỗi, “Sao anh không tránh?!”
“Không có việc gì, vừa lúc khiến cô nản lòng.”
Cam Lâm kéo khẩu trang xuống, cả khuôn mặt lộ ra, hô hấp có chút dồn dập.
Bộ đàm lúc này lại vang lên, “Có người nói chuyện không? Tôi bị dê rừng vây quanh...... Nhanh tới chi viện! Help!”
Thanh âm nghe có chút run, không thể nghi ngờ là giả.
“Đi chậm một chút.” Khâu Triệt trong nháy mắt liền không cảm nhận được người bên cạnh không phải là cậu nhóc cô đi cùng mấy ngày nay.
“Được.”
Khoảng hơn 4000 so với mặt nước biển, đi nhanh càng dễ khó thở, huống chi là leo núi.
Lúc xuống dốc Cam Lâm duỗi tay, Khâu Triệt không do dự như ban đầu, trực tiếp cầm cổ tay anh, chờ đến đường trên sườn núi lại buông ra.
Theo trái tim chỉ hướng, tự nhiên mà làm.
......
Lúc chạy về doanh trại, hai bên bờ sông có một đám người vây lại, thật ra cũng không hẳn là một đám, chỉ là nơi này rất thanh tĩnh, nên bất thình lình xuất hiện nhiều thêm mấy người cũng tạo cảm giác náo nhiệt hơn rất rất nhiều.
Bành Giai Minh từ xa thấy đám người Khâu Triệt đang trở về, không màng mình đang thở hổn hển, bay nhanh chạy tới, “Tiểu Khâu, hai ngày không gặp, tôi rất nhớ cô, cô có nhớ tôi không?”
Khâu Triệt vừa định lui ra sau, Cam Lâm đã tiến lên chắn trước cô.
Cô dò ra đầu, “Anh Tài Nhân tới rồi sao?”
“Tới!”
Bành Giai Minh nói xong cười cười với Cam Lâm, lại chuyển hướng sáng cậu bé trắng nõn bên cạnh, “Cậu là “Lý Thịnh Vũ” à? Đã từng nghe chị Quyên nhắc đến cậu, tôi là “Bành Giai Minh”, doanh trại số hai hoan nghênh cậu!”
“hello, tôi không đi doanh trại số hai đâu, tôi một lòng trung thành với doanh trại số một.”
Lý Thịnh Vũ tùy ý bày tỏ lòng trung thành của mình, có đôi khi nằm trên sườn núi sẽ lầm bầm lầu bầu “Tôi yêu tổ quốc”, Khâu Triệt giúp cậu tìm được thực vật cậu muốn, cậu liền nói “Khâu Triệt, em quá yêu chị......”
“Đi thôi, hôm nay có hẹn, có sườn dê ăn!”
Vừa mới nói xong, Lý Thịnh Vũ trực tiếp vụt đi, để lại ba người Khâu Triệt.
Bành Giai Minh vòng qua Cam Lâm đến bên cạnh Khâu Triệt, “Tiểu Khâu, nghe nói cô biết cắt tóc, cũng giúp tôi cắt đi, Cam Lâm được cô cắt tóc đến đẹp trai hẳn lên, tôi cũng muốn!”
“Anh ấy lớn lên đã đẹp trai rồi, không liên quan đến việc cắt tóc đâu.”
Ở điểm này, Khâu Triệt và Kỷ Quyên đạt chung.
Cam Lâm mấp máy, lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.
“Như vậy đi.” Bành Giai Minh thỏa hiệp, “Tôi trả tiền làm thẻ VIP, được rồi chứ?”
“Ở đây có tiền cũng không tiêu được, đổi thành đồ ăn đi, tôi nhớ trước kia chú có mang về vài thanh sô cô la từ nước ngoài nhở.”
“Được! Để tôi mang đến cho cô!”
Bành Giai Minh chỉ vào phòng bếp của lều trại, “Ở kia kìa, lát nữa mang cho cô, còn có video độc nhất vô nhị, tôi sẽ để cô làm người đầu tiên được thưởng thức!”
Nói chuyện xong còn cố ý nhìn về phía Cam Lâm, nhưng anh lại không phản ứng gì.
“Video gì?” Đoán được là có quan hệ với động vật, nên Khâu Triệt rất có hứng thú.
“Đương nhiên là báo tuyết.” Bành Giai Minh đắc ý dào dạt, “Chúng tôi dựng trại ở nơi báo tuyết thích lui tới, có thể gần gũi quan sát, nếu cô muốn, buổi chiều tôi mang cô đi nhá?”
Trên mảnh đất này báo tuyết là vua, mọi người thêm phần hưng phấn.
Lều trại quan sát của doanh trại số một bên này cũng có, nhưng lại chẳng thấy được tí tung tích nào của báo tuyết.
“Cách doanh trại của chúng tôi không xa có một ổ sói, hai sói mẹ sinh được bốn con sói con, đặc biệt đáng yêu, chờ có thời gian dẫn cô đi một chuyến, hả?”
Bành Giai Minh nhìn nhìn trước sau, “Hai người lăn xuống núi đấy à? Sao cả người toàn đất vậy?”
Khâu Triệt và Cam Lâm nhìn nhau.
Cam Lâm: “Lăn.”
Khâu Triệt: “Không lăn.”
Bành Giai Minh: “......”
Khâu Triệt từ phía sau sờ đến eo Cam Lâm, hung hăng véo nửa vòng.
Anh không trốn, cũng không hé răng, chỉ là nhíu mày lại.
Bành Giai Minh nhìn hai người, như lọt vào trong sương mù.
......
Cơm trưa hôm nay là lần thịnh soạn nhất từ lúc dựng trại tới giờ, nhóm người bên doanh trại thứ hai ăn lấy ăn để, thể hiện đầy đủ tu dưỡng của những kẻ phàm ăn.
Thịt dê còn thừa đều bị họ gói lại, nhưng Bành Giai Minh cũng tặng rất nhiều chocolate cho mọi người, còn đưa Khâu Triệt một phần riêng đặc biệt.
Lúc ấy, Khâu Triệt, còn có Cam Lâm, cơm nước xong ra bờ sông nói chuyện phiếm với thầy Trịnh Gia Thụy, ba câu không câu nào không nói đến hoàn cảnh của động vật hoang dã, còn nói đến sôi nổi.
“Cho nên nói việc bảo vệ môi trường không cần gạt người dân địa phương sang một bên, bọn họ là bộ phận không thể thiếu.”
“Thầy Trịnh, mọi người lần này chụp được mấy con báo tuyết?”
“Chụp được một con báo tuyết thành niên, chắc là báo cái, vì nó còn mang theo hai con báo tuyết con.”
“Mùa hè không quá tốt, chúng nó có thể chống cự được âm 29 độ lạnh giá, nhưng lúc trời nóng thì đám da lông kia lại trở thành trói buộc.”
Thầy Trịnh gật gật đầu, “Mấy năm nay có hiệu ứng nhà kính, tháp nước ở Châu Á mất cân bằng, lớp băng vĩnh cửu cũng dần bị hòa tan, số lượng động vật hoang dã giảm đi đáng kể, không chỉ có báo tuyết, hầy, làm sao để có thể cân bằng hệ sinh thái tự nhiên và hệ sinh thái của con người là vấn đề chúng ta đáng để tự hỏi đấy.”
Cam Lâm nhớ tới mình có từng chụp qua, “Số lượng báo tuyết bên làng Angsai hình như nhiều hơn một chút.”
“Đúng vậy, dù gì làng Angsai cũng là quê hương của báo tuyết, nhưng vẫn liên quan đến việc người dân tham gia chăm sóc và việc bảo tồn của địa phương nhiều hơn..”
“Khâu Triệt.”
Giữa lúc phấn khích, Cam Lâm kêu tên cô.
“Vâng?”
“Cho tôi điếu thuốc.”
Khâu Triệt móc hộp thuốc ra, bật lửa cũng trong hộp thuốc.
Trịnh gia thụy cười sang sảng, “Hai người còn hút thuốc là ổn rồi, bên doanh trại số hai chúng tôi không một ai hút thuốc, nhưng lại uống rượu.”
“Vị này cũng uống.” Cam Lâm nói xong liếc xéo sang người phía bên cạnh.
Nhưng tửu lượng lại không giống, uống nhiều quá sẽ bất tỉnh nhân sự.
Tâm tình Khâu Triệt hôm nay khá tốt, cũng không phản bác, cô cười cười với Trịnh Gia Thụy, “Lúc tôi còn ở Xigaze thường uống rượu Thanh Khoa, có qua đó sẽ mang về cho thầy Trịnh hai bình.”
“Rượu thanh khoa à, không tồi, tôi có uống qua hai lần, nhưng bản thân tôi lại tương đối thích rượu vang đỏ hơn.”
Khâu Triệt cũng thích rượu tương đối mạnh, người cũng thế.
......
Thành viên của doanh trại số hai vừa đi, Khâu Triệt đã chạy đến chỗ ghế gấp nằm xuống, buổi sáng leo núi, giữa trưa lại bận việc lo cơm trưa cho hai doanh trại, thực sự có chút mệt mỏi.
Cô nhìn chằm chằm bờ sông bên kia dãy núi, tâm dần dần buồn ngủ, hẻm núi Yên Chướng quải bên này hầu hết đều là cây cỏ bao trùm, chỉ có phần đỉnh núi là chỗ nham thạch, không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, nhưng phía dưới thực vật lại mọc khá nhiều, nửa xám nửa trắng, lại một nửa xanh biếc, thời điểm sáng sớm hoặc lúc chạng vạng có khi còn có sương mù bốc lên, nói là tiên cảnh cũng không nói quá.
Lúc Khâu Triệt sắp ngủ, một cảnh tượng hiện lên trước mắt cô, cô vốn tưởng rằng mình đã quên mộng xuân trên đường tuyết, nhưng bây giờ cô đột nhiên nhớ lại, một cảm giác nóng bỏng từ bụng dâng lên....
“Cho cô ảnh này.”
Khâu Triệt trợn mắt, cơn buồn ngủ bị dập tắt.
Cam Lâm ôm notebook đi đến bên cạnh.
“Ừm.” Cô móc di động ra, mở khóa ném sang, “Gửi đi.”
Cam Lâm tiếp nhận, nhìn hình nền, bối cảnh hình ảnh là chùa Tashilhunpo dưới chân núi Drolmari, hình ảnh với độ phân giải cao, là mấy người bạn ở Xigaze dùng điện thoại cô chụp hộ.
“Iphone của người đẹp......”
Cam Lâm nhíu mày, nói ra tiếng.
“Là của tôi.” Khâu Triệt cong khóe miệng, mang theo một tia đắc ý dào dạt.
Cam Lâm buông di động, tìm được ảnh gửi qua rồi trả về.
Khâu Triệt giơ cánh tay, đưa điện thoại lên thưởng thức.
Chùa Tashilhunpo hồi một năm trước, tường trắng, trời xanh, hoa đào, còn có bóng cây loang lổ trên vách tường, mà cô đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên thấy hết thảy.
Khi đó cô đang suy nghĩ gì? Xem vị trí hẳn là không tới đại điện Thác Khăm, nói cách khác trong ý thức cô không có cảnh gặp Cam Lâm......
“Cảm ơn.” Cô nói.
Lời cảm ơn cách tận một năm, thật sự có chút trễ.
Cam Lâm khép máy tính, phóng sang một bên, “Ngày hôm qua số liệu làm xong chưa?”
Trong đám người trông coi doanh trại,, Cam Lâm là người nghiêm khắc nhất, trừ bỏ Kỷ Quyên anh không quan tâm, còn lại hai người đều do anh chỉ đạo.
“Làm xong.”
Khâu Triệt mệt mỏi hạ cánh tay, tắt di động.
Cam Lâm gật gật đầu, hỏi: “Có muốn ngồi thuyền tham quan hẻm núi này không?”
Khâu Triệt lập tức tinh thần phấn chấn, cô đã nuôi ý tưởng này vài ngày,nhưng vẫn luôn không dám đề xuất, “Hiện tại sao? Muốn kêu hai người kia không?”
Hai vị kia lúc này đều đang ngủ trưa......
“Không cần.” anh từ chối đặc biệt dứt khoát.
Cam Lâm đứng dậy, kéo Khóa áo khoác, kéo giày lên, “Mang ly nước theo, thay giày, hiện tại đi.”
“được.”
Khâu Triệt cất bước chạy theo, hồi đầu còn cảm thấy Yên Chướng Quải sương khói mịt mù, hiện tại đã quen, đôi lúc chạy chậm cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, cô không rảnh mang áo khoác, giữa trưa nhiệt độ tương đối cao, cô chỉ mặc tạm áo chống nắng bên ngoài rồi trực tiếp xuất phát.
......
Khâu Triệt chưa từng ngồi qua tàu đệm khí, chỉ thấy Cam Lâm lái đúng một lần, nói thật, cô thấy có chút sợ.
“Kỹ thuật của anh thế nào?” Khâu Triệt đứng bên cạnh tàu đệm khí màu vàng rực rỡ, vẻ mặt lo lắng.
“Phương diện kỹ thuật nào?”
Cam Lâm nghiêm túc hỏi, không mang ý tà niệm nào, nhưng Khâu Triệt lại hiểu sai...... Đáng chết.
“lái thuyền.”
“Không biết lái ra sao, nhưng kỹ thuật còn được.”
“......”
Khâu Triệt không thể tự khống chế mình, lại lần nữa hiểu sai.
Cam Lâm vừa nói vừa lấy từ trong thuyền ra hai áo cứu sinh, ném cho Khâu Triệt một cái, “Mặc vào.”
“Được.”
Khâu Triệt quay quay quay lại vài cái, thấy Cam Lâm đã mặc xong rồi.
“đưa tôi.” Áo cứu sinh lại bị Cam Lâm lấy về.
Anh nhìn về phía Khâu Triệt, “đứng yên.”
Khâu Triệt đứng nghiêm, áo cứu sinh từ đầu tròng xuống, Cam Lâm tiến gần về phía trước, cúi đầu điều chỉnh dây cho cô.
Hồi trước ở Cách Nhĩ Mộc, Cam Lâm cũng có lần cúi đầu trước mặt Khâu Triệt như thế này, lúc đó tóc còn dày, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, lúc này lại bọc đến kín mít, phúc lợi ngắm xương quai xanh đã không có, tóc cũng trở nên ngắn hơn, mấy sợi tóc rơi giữa lông mày với đôi mắt lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi kia, quanh năm không đổi.
“Tự làm đi.”
“Ngu ngốc.”
“......”
Lửa giận của Khâu Triệt bốc lên đến tận đầu, “Tôi mà ngốc?!”
Vừa nói cô vừa lui ra sau, nhưng lại dẫm phải hòn đá nhô lên, chân khụy xuống, thân mình lắc lư rồi đứng vững.
Cam Lâm hừ một tiếng, xem ra không cần phải nêu ví dụ chứng minh......
“còn ổn không?”
“Cũng được.”
Cam Lâm ngẩng đầu, nhìn nhìn, có chút không nhịn được cười.
“Làm gì?”
“Cô từng thấy gấu nâu chưa?”
Khâu Triệt lắc đầu, “Không có.”
“Cô hiện tại rất giống một bé gấu nâu nhỏ.”
Khâu Triệt kéo áo cứu sinh, nói: “Vậy anh biết anh giống cái gì không?”
Cam Lâm không đáp, anh theo bản năng dự cảm không tốt.
“Anh giống Bạch Tháp.”
“Bạch tháp?”
Thuần tịnh, thanh xa, làm người chắp tay tin vào tín niệm.
Khâu Triệt đi qua rất nhiều chùa miếu, mỗi lần đứng trước bạch tháp ở chùa miếu, cô luôn cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Cam Lâm không xác định Khâu Triệt vì sao lại dùng cái này hình dung anh, nhưng hắn không vội tới mức phải hỏi rõ ràng, mà không rõ ý vị cười cười, cởi bỏ dây buộc tàu đệm khí, cúi người đẩy xuống sông.
“Đến đây đi.” anh duỗi tay.
Khâu Triệt đáp lại, tiến một bước nhảy lên tàu đệm khí.
Cam Lâm thuần thục mở động cơ, đưa con thuyền đi vào quỹ đạo.
Trôi ra khoảng mười mét, Khâu Triệt nhìn lại doanh trại, thấy Lý Thịnh Vũ đã rời giường, hơn nữa còn phát hiện hai người bọn họ đi thuyền rời đi, chạy dọc bờ sông phất tay, nhưng muốn đuổi theo cũng không được...
“Cam Lâm!”
Tiếng động cơ pha lẫn tiếng nước bắn tung tóe, Khâu Triệt không thể không tăng âm lượng.
Cam Lâm ngồi xuống phía sau cô.
“Làm sao vậy?”
“Lý Thịnh Vũ kêu chúng ta.”
Cam Lâm lùi một bước, không quay đầu lại, “Ngồi vững.”
Nói không mang theo liền không mang theo, mặc kệ Lý Thịnh Vũ có rít gào ở bờ sông đến thế nào.
......
Tàu đệm khí trôi theo dòng nước đi ngày càng xa, ngọn núi ven bờ sông đâm vào mây, địa hình núi đá vôi dài vô tận, thỉnh thoảng có tiếng động vật chạy qua trên mảnh đất hiu quạnh này.
Trước mắt Khâu Triệt chỉ thấy qua dê rừng, cáo lông đỏ, linh dương Tây Tạng và bò rừng Tây Tạng, báo tuyết mà cô muốn xem nhất còn chưa có cơ hội, chỉ có thể xem video Bành Giai Minh mang tới.
Ở ngoài tự nhiên lâu rồi, hai từ thường thấy nhất, cũng hiểu rõ nhất là " kiên trì", động thực vật sinh sống ở thiên đường của riêng chúng, an tĩnh mà ngoan cường tồn tại, chỉ cần loài thực người không tới quấy rầy, chúng nó liền có thể vĩnh viễn chỉ lo thân mình, nhưng quay đầu nhìn lại tiến trình loài người phát triển, loại tịnh độ như này càng ngày càng ít…
“Bám chặt.” Cam Lâm đưa đầu về trước, vừa vặn ngay chỗ bả vai Khâu Triệt.
“Được!” Khâu Triệt quay đầu, chóp mũi đụng phải Cam Lâm...
Nhẹ nhàng chạm vào một cái, âm thanh bên người dường như bị ấn nút tạm dừng.
Trong chốc lát có cảm giác gì đó chân thật mãnh liệt bùng nổ, chẳng hạn như rung động vì một người.
Khâu Triệt choáng váng một hồi, dãy núi hai bên bờ sông như tan vào mây.
“Phía trước có chỗ quẹo gấp.”
Khâu Triệt nghe thanh âm Cam Lâm sát bên tai, cả người cứng đờ.
Nói xong khúc cua gấp liền tới, mắt thường cũng có thể thấy dòng nước chảy xiết như thế nào, Khâu Triệt nắm chặt đai an toàn trên thuyền, thân thuyền rất mau đã bắt đầu lay động, tâm của cô cũng lay động theo.
Cam Lâm duỗi cánh tay qua ngực Khâu Triệt, kịp thời ôm chặt tháng thể cô nghiêng về phía trước, chỗ cua gấp vừa qua,thân tàu liền ổn định lại, Cam Lâm thu tay.
Khâu Triệt chỉ cảm thấy chính mình choáng váng, đồng thời trải qua khúc cua gấp trong nước cùng lúc với trái tim gia tốc, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực vẫn còn, cô không ngừng hồi tưởng về cảm giác này, thật nghiện.
“Sợ à?”
Khâu Triệt gỡ khẩu trang ra, hít sâu một hơi: “Không.”
Cô giả vờ phủ nhận,nước sông lạnh băng thỉnh thoảng đánh vào trên má, khiến thân thể khô nóng thêm một luồng mát lạnh.
Lại đi về phía trước một đoạn, Cam Lâm kêu cô, “Khâu Triệt......”
Ngữ khí không đúng lắm.
“Lúc này không sợ hãi hẳn là không được.”
Cam Lâm nói xong rồi dùng một tay che mắt hâu Triệt, “Đừng nhúc nhích, phía trước có một con gấu nâu đang xuống nước.”
Gấu nâu? Không phải chứ?!
Con gấu nâu này Cam Lâm đã thấy trước Khâu Triệt, nó đứng ở sườn núi, ngơ ngác nhìn tàu đệm khí, còn có người trên thuyền.
Có lẽ là do tiếng gào của Lý Thịnh Vũ kinh động đến nó, lại cách quá xa, gấu nâu không tìm được Lý Thịnh Vũ, ngược lại nhìn tàu đệm khí màu vàng đang trôi trên xong, đối mắt vài giây rồi lấy tốc độ kinh người nhảy xuống, bơi nhanh về phía thuyền.
Cam Lâm vừa thấy không tốt, dứt khoát mắt cũng không che, “Lên! Ra sau tôi đi!”
Lúc trước để Khâu Triệt ngồi đầu thuyền là muốn cho cô tầm nhìn tốt nhất, nhưng hiện tại Cam Lâm cần thiết phải che ở phía trước.
Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào gấu nâu, thời điểm cô còn đang do dự thì bị Cam Lâm kéo lên, cưỡng chế túm về phía sau.
“Nếu là nó tới công kích chúng ta, tôi sẽ xuống sông dụ nó đi, cô nghĩ cách bơi lên bờ chạy về phía doanh trại, nghe thấy không?”
Giờ khắc này, khí thế anh hùng của người đàn ông này dễ dàng bị Khâu Triệt bắt giữ, cô định thần, học Cam Lâm cầm lấy mái chèo, “tôi không bỏ lại anh được, hai ta cùng nhau làm phần thắng lớn hơn một chút!”
Vốn dĩ chỉ là một lần phiêu lưu tầm thường, không nghĩ tới vừa mới đi mấy vạn dặm, thời điểm vui vẻ nhất lại gặp gấu nâu, các loài động vật như gấu nâu này có sức phá hoại lớn nhất, đối với dự án điều tra là số liệu không thể thiếu, nhưng đối với doanh trại thì gấu nâu không được hoan nghênh.
Gấu nâu bơi ngày càng gần, Khâu Triệt có chút run tay, Cam Lâm nắm cổ tay cô, “Cô biết bơi không?”
“Không biết.”
“Vậy nghe tôi!”
“...”
Khâu Triệt còn muốn phản bác, trước mắt một bóng đen xoẹt qua gần ngay trước mắt.
Cam Lâm dùng mái chèo vỗ mạnh vào mặt nước, khuấy động vài mét, làm nước bắn tung tóe, rồi lại thành đứng im trên thuyền.
Vài phút sau anh đột nhiên dừng lại, thấy gấu nâu khinh thường liếc mắt ngó hai người một cái.
Cái gì? Bơi... Bơi qua?
Gấu nâu xác thật không tính công kích thuyền bọn họ, nó bình tĩnh bơi qua mũi thuyền, thân mình béo lùn chắc nịch ở trong nước có vẻ linh hoạt dị thường , nó trực tiếp bơi tới bờ bên kia, giũ lông vài cái, không thèm quay đầu bò lên núi.
Sau kinh hãi, hai người bình tĩnh lại nhìn nhau, vẻ mặt rối rắm, ai cũng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Cam Lâm buông cổ tay Khâu Triệt ra, thân mình căng thẳng ngồi trở lại.
"Trong mắt động vật, chúng ta mới là khách không mời mà đến.”
Khâu Triệt nhìn theo phương hướng gấu nâu rời đi, “Đúng, quấy rầy đến nó.”
Quay đầu nhìn lại, cô mới phát giác quần áo ướt sũng, áo nhung thấm nước rất mau, rất mau đã đè cô đến mức thở không nổi, vội vàng cởi ra.
Tầm mắt Cam Lâm theo thanh âm nói chuyện của Khâu Triệt chuyển tới nửa người trên của cô, áo khoác nhung bên trong là dạng bó sát, phần trước ngực bị thấm nước trở nên trong suốt, loáng thoáng còn có thể thấy được áo lót bên trong, còn có rãnh sâu ở ngực, vòng theo hình châu, kéo dài xuống dưới…
Eo thon ngực khủng, huống chi Khâu Triệt “to” là hàng thật giá thật, eo thon nhỏ không tí thịt thừa, một vòng tay là có thể ôm hết.
Ánh mắt của người bên cạnh đã bị Khâu Triệt nhanh chóng chặn lại, cô cầm mái chèo trong tay, chọt eo Cam Lâm, thể hiện cảm giác có thể lấy mạng anh trong một khắc.
Nhưng anh vẫn không sợ nhìn Khâu Triệt, đôi mắt phía trên khẩu trang thể hiện rõ hình ảnh phản chiếu của cô gái nào đó, ngượng ngùng pha chút vui sướng.
Vô tình đánh giá, Cam Lâm không hề chột dạ, nhưng ánh mắt vẫn né tránh, bởi vì hình ảnh vừa rồi thật sự quá mức…
Khâu Triệt rút mái chèo về, ném sang một bên.
“Cô ngồi đàng hoàng.” Cam Lâm như đang dạy dỗ trẻ nhỏ nói.
Cô vặn người, nhưng vị trí không thay đổi, làm giả động tác.
Qua một giây, cô cảm thấy thân trên bị nâng lên, dịch ra sau hai mươi centimet, Cam Lâm cúi đầu nghiêm túc kiểm tra dây cột trên người cô, kéo kéo hai cái, nói: “Cô còn không nghe lời hơn cả Cam Tinh.”
“Vì sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bởi vì nghe tôi thì có thể sống lâu thêm một chút.”
Khâu Triệt không xác định những lời này của Cam Lâm có tầng hàm nghĩa nào khác ám chỉ Cam Tinh không, vì cô ấy không nghe lời anh trai mình, nên đã phải bỏ mạng…
“Tôi nhớ rõ Đào Tấn đã từng nói qua, anh đuổi theo xem bầy sói kiếm mồi, không phải cũng nguy hiểm sao? Tôi mà theo anh là đã sớm bị sói ăn rồi.”
Cam Lâm thở dài, “Lần đó là vì chụp ảnh.”
Tìm kiếm kích thích và theo đuổi nghệ thuật là hai việc khác nhau, nhiều bức ảnh gây kinh hỉ đều là trong khoảnh khắc nguy hiểm và tuyệt vọng nhất… Khâu Triệt hiểu rất rõ ràng, tuy rằng bọn họ không phải nghệ thuật gia, nhưng dưới tình huống nào đó có thể đồng cảm với nhau, và cũng là giờ khắc này, cô không muốn cãi lại.
Tàu đệm khí theo dòng nước tiếp tục đi về phía trước, phong cảnh hai bờ sông thong thả di chuyển, Khâu Triệt hoàn toàn an tĩnh, hai chân khép lại, thành thật ngồi.
Xung quanh trừ bỏ tiếng nước ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng chim kêu, Khâu Triệt có cảm giác cô đang cùng Cam Lâm nghỉ hưu ở nơi hòn đảo biệt lập.
Yên Chướng Quải —— hòn đảo biệt lập đầu nguồn sông Trường Giang, cũng là một trong số ít nơi bí mật của động vật hoang dã chưa bị nhân loại đặt chân đến, nếu muốn nghỉ dưỡng ở đây, chắc phải học theo anh Tài Nhân chăn thả thế nào.
Ở nửa sau, bầu trời giăng đầy mây đen, sức gió không lớn, có chút giống yên lặng trước bão táp.
Cam Lâm ngồi phía sau Khâu Triệt đồng dạng không nói một lời, không biết đi bao lâu, anh nói: “Trở về đi, trời muốn mưa rồi.”
Lời nói của Cam Lâm tựa như dự báo thời tiết độc nhất vô nhị của Yên Chướng Quải, Khâu Triệt lần nào cũng kiên cường không nghe, mà lần nào cũng có hại…
"Được, trở về thôi, buổi tối tôi muốn ăn mì trộn thịt bằm.”
“Cô làm?"
Sau lần Khâu Triệt thử thách thua, cô chưa từng cầm lại cái xẻng xào rau…
“Là chị Quyên làm, được rồi chứ?”
Cam Lâm nhướng đôi mắt một mí nhìn Khâu Triệt, nghiêm trọng hoài nghi cô là đang cố ý.
…
Buổi chiều mưa to kéo dài hơn nửa giờ, dữ dội nhất vào lúc tàu đệm khí còn cách mấy trăm mét nữa là cập bến.
Trên thuyền không có đồ che mưa, cũng không chỗ có thể trốn.
Đôi tay Khâu Triệt che mưa trên đầu, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng vừa che xong bỗng cảm thấy trên đầu không còn nước mưa, cô ngẩng đầu, thấy Cam Lâm cởi áo khoác che mưa cho cô.
Bên trong áo khoác là một áo phông trắng ngắn tay, khăn cổ màu đen như ẩn như hiện, Khâu Triệt còn nhớ cô đã từng hỏi anh cái này mua ở đâu.
Còn có ngọc phật, cô chưa thấy qua lần nào.
Định thần lại, Khâu Triệt bỏ áo xuống, “Này… Anh mau mặc vào!”
Mới túm xuống một chút, sau đó lại bị Cam Lâm về chỗ cũ, “Cô ướt như vậy, cô đừng nhúc nhích.”
Khâu Triệt biết Cam Lâm tính tình, đơn giản không lại nhường nhịn, doanh địa gần ngay trước mắt, lập tức liền đến.
Thuyền cập bờ, hai người xuống khỏi tàu đệm khí, Cam Lâm trực tiếp ném quần áo cho Khâu Triệt, để cô chạy nhanh về, còn anh ở lại buộc dây thuyền.
Thời điểm Khâu Triệt trở về doanh trại, Kỷ Quyên với Lý Thịnh Vũ còn đang ngồi chuyện phiếm uống trà, thấy Khâu Triệt khoác áo của Cam Lâm về, Kỷ Quyên đứng dậy vội hỏi: “có lạnh không? Nghe Thịnh Vũ bảo hai người vừa mới thấy đem tàu đệm khí ra là bên này trời liền đổ mưa to, muốn đuổi theo cũng theo không được.”
“Đúng, vào sâu trong Yên Chướng quải một chút, còn nhìn thấy một con gấu nâu.”
“Gấu nâu?” Lý Thịnh Vũ đỡ gọng kính, “Anh em đâu? Có phải bị chị ném xuống sống hi sinh anh dũng rồi không."
Cậu cũng dám đoán thật, nhưng đúng thật là Cam Lâm suýt chút nữa nhảy sông tự vẫn chủ động làm thức ăn cho gấu nâu.
“Đúng vậy, vào bụng rồi.”
“Chị mưu sát chồng mình à?”
“...”
Kỷ Quyên đập vào gáy Lý Thịnh Vũ, "Ra nước ngoài mấy năm nên quên cách dùng thành ngữ rồi à?”
“Em không dùng mù quáng mà.”
Lý Thịnh Vũ cúi người nói gì đó bên tai Kỷ Quyên, nói xong vừa lúc Cam Lâm chạy vào, mấy người hai mặt nhìn nhau.
Khâu Triệt bảo đảm lời Lý Thịnh Vũ nói không phải hay ho gì…
“Có khăn giấy không?” Cam Lâm vuốt tóc, nước bắn tung tóe, còn có một ít theo gương mặt chảy xuống.
“Có!”
Kỷ Quyên và Lý Thịnh Vũ mỗi người cầm một bao khăn giấy, đưa cho Khâu Triệt và Cam Lâm mỗi người một bao.
Áo khoác anh không thấm nước, nên chỉ có quần và đầu Khâu Triệt bị ướt đôi chút.
Cô không lau mà đưa khăn giấy cho Lý Thịnh Vũ, nói: “Giúp anh cậu lau đi, anh ấy dầm mưa nhiều hơn.”
Không phải nhiều, mà là quá nhiều, áo trên đều ướt đẫm, đường cong sau áo phông ngắn tay trắng như ẩn như hiện, có một chút, Khâu Triệt thấy hai điểm trước ngực kia của anh, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, còn có hình dáng của ngọc bội...
Muốn lấy mạng…
“Đi đổi quần áo đi, tôi nấu trà nóng, hồi hai người tới uống cho người ấm.”
“Được.”
Khâu Triệt xoay người trốn đi, trong lòng ngực còn ôm áo khoác của Cam Lâm, cô không phải không ý thức được, chỉ là không còn nghĩ tới...
Về lều trại đổi xong quần áo, Khâu Triệt cảm thấy có chút mệt, chuyến đi này cô không làm bất kì việc quá sức nào, nhưng tinh thần độ lại khẩn trương cao độ, nhu cầu cấp bách.
Chui vào túi ngủ, để áo khoác của Cam Lâm lên trên, chóp mũi dụi dụi cổ áo, hương vị thuộc về người nam nhân này khắc sâu vào phổi, tim Khâu Triệt không khỏi đập nhanh hơn, thân mình nóng rần...
Bên ngoài, giọt mưa theo tiết tấu rơi lều trại, nàng co thành một, tinh thần dần dần lơ mơ.
...
Không biết có phải bởi vì trước khi ngủ nhìn thấy thân hình ướt đẫm của Cam Lâm, Khâu Triệt lại xuất hiện mộng xuân.
Lần thứ hai… Cùng một người đàn ông.
Cảm giác không thể nói nên lời, say mê mà gây nghiện, Khâu Triệt trợn mắt, nhìn chằm chằm lều trại, hơn nửa ngày cũng không thể thả lỏng.
Mưa chẳng ngừng, bên ngoài lều trại có ánh sáng, cô sờ đến di động, muốn nhìn thời gian một chút, nhưng hình nền lại là hình Cam Lâm gửi cho cô, hoa đào ở chùa Tashihunpo rực rỡ lóa mắt, làm tâm cô tràn ngập hình ảnh của Cam Lâm.
Không phải sợ giẫm vào vết xe đổ à? Khâu Triệt nghĩ đến người đàn ông ở miền Bắc Tây Tạng ,còn yêu hắn ta, Khâu Triệt cũng cảm giác nhẹ nhàng, là dạng như lục bèo mây trôi, mà đối với Cam Lâm, Khâu Triệt cảm thấy cô đang ở trên hẻm núi Yên Chướng quải cao hơn 4700 so với mực nước biển, nhưng lại cảm thấy vô cùng kiên định.
Quả nhiên tình yêu thế gian mới nhất đáng tin cậy.
Khâu Triệt vặn người, áo khoác trên túi ngủ trượt xuống, rung động sàn soạt, tầm mắt cô di chuyển xuống dưới, túm quần áo lại, trực tiếp tròng qua đầu.
Thế giới trong nháy mắt tối sầm lại, chỉ có mùi của Cam Lâm quanh quẩn nơi chóp mũi, Khâu Triệt nghe tiếng tim đập của chính mình, nhớ đêm đầy sao kia, cô cùng Cam Lâm ở bờ sông uống rượu ăn mì, cái hồi ức này, sợ là cả đời chỉ có một lần…
Lều trại đột nhiên lay động, lực đạo dần dần tăng thêm, Khâu Triệt xốc quần áo lên, nhìn bên ngoài lều trại có bóng người.
“Ai?”
“Tôi.”
Là Cam Lâm.
Khâu Triệt trong nháy mắt khẩn trương, cô cầm di động soi gương, vuốt tóc, “Làm sao vậy?”
“Tỉnh ngủ chưa?”
“Tỉnh rồi.”
"Dậy ăn cơm đi, chị Quyên làm mì trộn thịt bằm cho cô. ”
? Khâu Triệt nhớ rõ cô chưa từng nói với chị Quyên, chỉ là trên thuyền có nhắc tới với Cam Lâm.
“Tới đây.”
Thấy bóng người ngoài lều có động tác, Khâu Triệt chậm rì rì rời giường.
khóa kéo mở ra, Khâu Triệt thấy Cam Lâm còn đứng ở bên cạnh, trên miệng còn điếu thuốc đang hút dở, áo khoác kia còn trong lều Khâu Triệt, anh đổi thành áo khoác lông đen, nhìn từ dưới lên càng chọc trúng điểm yêu thích của Khâu Triệt.
“Muốn lấy quần áo hả? Trả lại cho anh.”
Khâu Triệt ngồi xếp bằng trước cửa lều trại, đưa quần áo qua.
Anh bỏ điếu thuốc xuống, “Tôi chỉ bảo cô ra ăn cơm.”
Nói xong Cam Lâm xoay người, quay người vừa hút thuốc vừa đi về phía nhà bếp, khói thuốc trên tay bay về phía Khâu Triệt, cô nhấp môi, theo bản năng lấy về.
Hả? Gì vậy? Có chút lạnh lẽo.
Khâu Triệt móc ra, là chiếc thắt lưng vải dài nửa bàn tay buộc với chiếc chuông đầu hổ, xem chất liệu hẳn là đồng thau.
Có chút quen mắt, giống đã gặp qua như ở nơi nào... Nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Khâu Triệt ngẩng đầu nhìn phía lên không trung, một lần mưa lớn, không khí vô cùng tươi mát, cô hít sâu mấy hơi, nhét chuông đầu hổ về túi áo khoác anh, vứt lên gối.
?