Giằng co với nhau một lúc lâu xong, Khâu Triệt nhốt mình trong lều, ngẩn người vuốt ve Cửu Cung Bát Quái Đồ.
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng trong tâm trí cô, ngoài mùi thơm của mì ăn liền, cảm giác no căng và chai rượu Thanh Khoa cạn đáy, thì chỉ có những động vật hoang dã mà cô trò chuyện với Cam Lâm. Sau đó chắc là cô đã say rồi, nằm trên ghế gấp mơ màng rồi không nhớ gì nữa.
Nhưng việc ngủ chung một lều với Cam Lâm là sự thật, không chỉ cô biết mà cả doanh trại số một đã biết, mà lại còn bị “thằng nhóc người mới” kia nhìn thấy thì mặt mũi cô ném xuống sông luôn rồi. Còn việc liệu có truyền đến doanh trại số hai không thì phải xem ý trời thôi vậy.
Nếu như trước đây ở cùng đám bạn đểu kia, có xấu mặt thế nào thì Khâu Triệt cũng cười được, nhưng giờ đang tham gia một dự án nghiêm túc như vậy. Nghĩ đến đây Khâu Triệt mất hết hứng ăn.
“Tiểu Khâu, ăn cơm thôi!”
Sợ cái gì thì cái đó tới.
Kỷ Quyên gõ bát đũa, giọng điệu vui vẻ hơn bình thường gấp mấy chục lần!
“Em ra ngay đây.”
Khâu Triệt cất Cửu Cung Bát Quái Đồ xong, lúc đi tới bên cạnh Kỷ Quyên, cô đút hai tay vào túi, đầu không ngẩng mắt không mở.
“Say dậy phải ăn cháo, chị nhận được thịt bò khô rồi, hai ngày nay em ăn uống thanh đạm như vậy không được đâu.”
“Mọi người ăn trước đi, em đi vệ sinh cá nhân đã.”
Chắc chắn là bữa ăn sáng này không thể ăn chung bốn người với nhau được rồi, cô không ứng phó nổi, sợ bị nghẹn chết.
Thời tiết buổi sáng không đẹp, thiết bị giám sát thời gian thực gửi về hình ảnh gió lốc dữ dội khiến cho cỏ cây hoa lá bay tán loạn.
Mọi người cũng tập trung vào nơi làm việc để xem video, Cam Lâm vừa phân tích số liệu, vừa giải thích cho Kỷ Quyên hiểu về tập tính của các loài động vật được nhắc tới trong bài báo của cô, nếu như không có mạng thì chỉ có thể dựa hết vào trí óc của con người, cũng may là Cam Lâm hiểu biết về mảng này, giúp cho tiến trình của bài báo được hoàn thành nhanh hơn.
Sau khi Lý Thịnh Vũ uống thuốc xong đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cậu ấy ngồi ở một bên yên lặng xem video, hầu hết thời gian cậu nhóc này đều rất lịch sự, chỉ khi nào mà có drama thì cậu mới tiến lên góp vui.
Khâu Triệt cố gắng kéo giãn khoảng cách với bọn họ, thu mình vào một góc vẽ linh tinh, vẽ cảnh một chú cáo lông đỏ ngồi ăn tối, mặc dù có uống rượu, mặc dù đã uống rượu, mặc dù có ánh sáng vào ban đêm, nhưng không có gì là thiên vị cả.
Sáng nay, sau khi tách ra từ một túp lều, Khâu Triệt vừa nhìn thấy Cam Lâm đã cố tình tránh đi, nhưng sau khoảng thời gian đấu tranh đó cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, vốn dĩ cũng chẳng có gì, không cần biết là ai ngủ với ai, cứ tiếp tục bối rối như vậy chẳng bằng hồi tưởng lại cảm giác khi nằm trong lòng anh.
Không quan tâm nữa, dù sao cô cũng có lời.
“Chị Quyên, em muốn đi xung quanh xem cây cối.” Lý Thịnh Vũ chắp hai tay lại, yêu cầu Kỷ Quyên.
“Em hết đau đầu rồi hả?”
Cậu ấy đứng dậy, vỗ mạnh vào trán hai phát, giống như đang diễn xiếc “Đỡ hơn rồi ạ!”
Kỷ Quyên bật cười, nhìn chằm chằm Lý Thịnh Vũ, đúng là sắc mặt đã tốt hơn nhiều, bím tóc cũng đã được tết lại không khác gì ngày hôm qua.
Ừm, đã xác nhận, có thể cho cậu ấy ra ngoài rồi.
Kỷ Quyên vẫy tay “Vậy cậu đi đi, để Tiểu Khâu đi với cậu, đi một mình nguy hiểm lắm, nhìn thấy động vật thì đừng có mà đùa nghịch, tốt nhất là chỉ đi lại ở gần khu cắm trại thôi, Tiểu Khâu!”
Khâu Triệt ngẩng đầu, đặt cuốn sách sang một bên “Đi với chị nào!”
Tuy vùng Yên Chướng Quải địa hình quanh co, khí hậu khắc nghiệt nhưng thực vật nơi đây vẫn không ngại gian nan, kiên cường sinh trưởng và rèn giũa ra được một phương thức thích nghi riêng với tự nhiên.
“Hoa Zambala!”
Lý Thịnh Vũ vừa mới chạy ra ngoài không lâu đã ngồi xổm xuống, chỉ vào bông hoa trên mặt đất nói.
KHâu triệt chỉ liếc nhìn một cái, không hứng thú cho lắm.
“Chị biết không? Hoàn cảnh thích nghi của thực vật trên cao nguyên chủ yếu là dựa vào khả năng giữ nước, chống tia cực tím và gió, tia cực tím mạnh có khả năng ức chế khả năng sinh trưởng của thực vật, vì thế nên thực vật ở đây thường rất nhỏ, mọc sát đất, để tránh cho cây mọc thành rừng.”
Lý Thịnh Vũ vừa nói vừa cúi gằm xuống đất để quan sát hoa Zambala trong khoảng cách gần, đợi đến khi cậu ấy quan sát xong và đứng dậy đi về phía trước, Khâu Triệt mới đi theo sau.
“Loài hoa màu xanh tím này có tên là hoa diên vĩ, Khâu Triệt, chị xem, đẹp chưa này!”
Giống như các chuyên gia học thuật, trong mắt Lý Thịnh Vũ chỉ có thứ mà cậu ấy thích.
Khâu Triệt nhìn loài hoa diên vỹ mà cậu ấy, nói: “Bên ngoài hẻm núi Yên Chướng Quải, có một dòng suối nhỏ rộng chưa đến một km, hai bên mọc cả ngàn cây Red bàn chải*, nếu có cơ hội thì cậu có thể tới đó xem.”
*Rhodiola quadrifida là một loại thảo dược phát triển trong vùng lạnh, miền núi khu vực của Châu Âu và Châu Á.
So với thực vật thì Khâu Triệt càng có hứng thú với động vật hơn, cho nên vì để Lý Thịnh Vũ vui hơn, vậy nên cô mặc kệ sự hưng phấn của Lý Thịnh Vũ, vẫn luôn không có phản ứng gì, đến cả đề nghị đi xem Red bàn chải cũng như vậy.
“Nhất định phải đi! Chị còn biết…. cơ à?
“Không biết, anh Tài Nhân nói cho tôi biết đấy, anh ấy còn bảo dân tộc Tạng có một câu Ngạn ngữ, đừng giẫm lên hoa, nếu hoa thấp, bạn sẽ không thể cao lên.” ( truyện trên app T𝕪T )
Thấy Khâu Triệt nói chuyện không mặn không nhạt, trên mặt cũng không có bất cứ cảm xúc gì, Lý Thịnh Vũ an ủi cô: “Khâu Triệt có phải chị không vui vì sáng nay bị bọn em“bắt gặp” không? Không sao đâu, mọi người cũng là người trưởng thành cả rồi, có thể hiểu được mà.”
“Không cần hiểu đâu, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Cam Lâm, nếu không tin cậu có thể đi hỏi chị Quyên.”
“Tại sao?”
Có Thể Lý Thịnh Vũ đang hỏi là tại sao Cam Lâm không chịu suy nghĩ tới cô, nhưng mà cậu ấy hỏi sai người rồi.
Khâu Triệt không trả lời, lấy bình giữ nhiệt ra, mở nắp uống “ừng ực”.
Sau khi leo hơn nửa ngọn núi, Lý Thịnh Vũ lấy một cái đệm từ trong balo ra rồi ngồi xuống, nheo mắt nhìn về phía ánh mặt trời, lúc nãy ngoài trời còn trong, bây giờ lại âm u rồi.
Khâu Triệt nhìn bộ dáng chú trọng đến vẻ bề ngoài của cậu ấy không nhịn được mà bật cười, chú ý như vậy ở Yên Chướng Quải một hai ngày thì có thế, nhưng lâu dần thì không có cái chuyện đó nữa.
“Trước lúc em tới thì chị Quyên cũng đã khái quát lại tình hình của từng người các chị cho em nghe rồi, những người khác hầu hết chỉ nói một hai câu, chỉ có chị và anh Cam Lâm là nói nhiều nhất.”
Khâu Triệt không biết Kỷ Quyên đã nói những gì, lực chú ý của cô đặt hết lên chiếc quần lông cừu nhung mà Lý Thịnh Vũ đang mặc, bởi vì đó là quần áo của Cam Lâm.
Quả hiên chỉ đổi người mặc quần áo, thì chất lượng của quần áo cũng sẽ thay đổi theo.
“Chị lớn hơn em nhỉ? Vậy em nên gọi chị là Khâu Triệt hay gọi chị là chị Khâu?”
“Khâu Triệt đi.”
“Được, Khâu Triệt, chị đã gội đầu chưa?”
“Gội rồi.”
Gội hồi sáng đó, gội cho tỉnh.
Lưu Thịnh Vũ cầm lấy tóc đuôi ngựa, “Hồi em học đại học năm bốn đã để tóc dài, tự nhiên muốn cắt nó đi quá.”
“Vậy thì cắt đi!”
“Ở đây làm gì có tiệm cắt tóc.”
Khâu Triệt vỗ ngực “Thợ cắt tóc không chuyên nghiệp đây cậu có tin không?”
Lý Thịnh Vũ chớp chớp mắt, nét hân hoan hiện lên trên khuôn mặt gầy gò trắng trẻo “Ai cơ? Chị hả?”
“Tất nhiên rồi.”
Tóc của Khâu Triệt dài đến vai, bình thường mỗi khi dài ra rồi thì cô sẽ đứng trước gương và tự cắt, ngoài ra thì cô cũng đã từng cắt cho người khác, già trẻ trai gái gì đều không từ chối.
Mấy đứa bạn ở Xizage cũng hay cà khịa cô, đợi một ngày nào đó khi mà cô không có nguồn kinh tế nữa, thì cô có thể đi mở một tiệm cắt tóc nhỏ, cũng không tệ.
“Nếu đã là chị thì em có thể hoàn toàn tin tưởng! Đôi tay làm điêu khắc nhất định sẽ rất tỉ mỉ.”
“Vậy cậu tiếp tục nghiên cứu đi, trở về rồi tôi cắt cho cậu.”
“Được ạ!” Lý Thịnh Vũ lại ngồi xuống đất, dùng kính lúp quan sát gân lá.
Chiều đến, sau khi xuống núi Khâu Triệt liền mang “đồ nghề” ra, dựng một chỗ cắt tóc đơn giản bên cạnh bờ sông, làm “Tony* tạm thời” cho Lý Thịnh Vũ, nói làm là làm.
*Kiểu nói là thợ cắt tóc á :v
Lúc chuẩn bị đồ thì chỉ có hai người ở bên bờ sông, đợi đến khi bắt đầu cắt thì Kỷ Quyên kéo theo Cam Lâm qua đây ngồi xem.
Hầu như cả ngày hôm nay Khâu Triệt không hề nói một câu nào với Cam Lâm, để tránh cho “tai tiếng” lan tới doanh trại thứ hai cách đây hai km, mặc dù cho đến giờ bộ đàm vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hóng chuyện vào tới từ doanh trại số hai.
“Tiểu Khâu, không ngờ là em còn có tay nghề này đó nha?”
Bản thân Kỷ Quyên có mái tóc dài lượn sóng, vài sợi còn nhuộm tím, trông cứ như các ngôi sao trên tạp chí hồi thập niên chín mươi.
Khâu Triệt thuận miệng bịa chuyện “Ừ, em từng mở tiệm dưới chân cầu đi bộ mà.”
Cam Lâm đứng bên cạnh bật cười.
Cây kéo trong tay Khâu Triệt “xoành xoạch” hai cái, Cam Lâm mím chặt môi, cúi đầu tiếp tục chỉnh ảnh.
“Cắt ngắn ngần nào?” Tony Khâu hỏi.
“Cắt giống anh tôi ấy, nom rất đẹp trai”
Kỷ Quyên xiên ngay một dao “Tiểu Lý à, cậu phải hiểu rõ là sự đẹp trai của Cam Lâm không phải là nhờ tóc.”
Lý Thịnh Vũ hướng mặt về phía sông, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ rồi sau đó thở dài “Chị Quyên, không phải chị đã nói là người một nhà thì nên yêu thương nhau hay sao? Đừng có làm em tổn thương chứ. ”
Khâu Triệt chỉnh lại đầu cho cậu ấy “Ngồi yên đi, cắt hỏng là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé.”
Nghe thấy bốn chữ “không chịu trách nhiệm”, Lý Thịnh Vũ ngay lập tức ngồi thẳng lưng.
Cậu ấy căng cứng người, mở playlist trong điện thoại ra, bật một bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng. Theo từng lọn tóc rơi xuống, trong lòng cậu ấy có một loại cảm giác chân thực như là được trở về vòng tay của Tổ quốc.
Khâu Triệt vừa cắt, vừa thu gom những sợi tóc đã được cắt, đã là rác thì lát nữa xử lý một thể.
Nửa tiếng sau, tóc của Lý Thịnh Vũ từ dài thành ngắn, bộc lộ hết tài năng của Khâu Triệt.
“Xong rồi.” Sau khi cởi chiếc áo chống nắng đóng vai trò khoác ngoài xuống, Lý Thịnh Vũ đứng lên, nghênh đón những ánh mắt soi xét của mọi người.
“Cũng được đấy chứ!” Kỷ Quyên có hơi bất ngờ.
Cam Lâm ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi màn hình laptop, không nói gì.
Khâu Triệt cuộn áo chống nắng lại, nói: “Còn ai muốn cắt nữa không? Không là tôi thu dọn đồ đây.”
Lý Thịnh Vũ và Kỷ Quyên cùng nhìn về phía Cam Lâm, anh cảm thấy trên đầu có hai ánh mắt nóng rực, đành ngước mắt lên nói: “ Em đã cắt ở Golmud rồi, giờ trông có dài không?”
Kỷ Quyên gật đầu “Dài rồi, nhân lúc Tiểu Khâu đang rảnh, cắt đi.”
Cam Lâm đặt laptop xuống, đi qua đó ngồi “Có cần gội không?”
“Không cần.”
Khâu Triệt lại giũ cái áo chống nắng vừa mới cuộn lại ra.
Đối diện là núi, một đàn dê rừng xuất hiện trong tầm mắt, Lý Thịnh Vũ chống nạnh nhìn, từ tóc dài trở thành tóc ngắn, rất có khí phách đàn ông, nhưng mà cậu ấy có vẻ ngoài trắng trẻo, trông yếu ớt hơn so với Cam Lâm.
“Cắt nhiều không?”
“Sao cũng được.”
Khâu Triệt ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt Cam Lâm “Chút này à?”
Cô dùng tay mô tả độ dài.
Cam Lâm nhìn cô “Cô quyết định đi.”
“...”
Với khuôn mặt này, quả thật có thể cắt sao cũng được.
Bàn tay cầm kéo thỉnh thoảng lướt qua dái tai và chóp mũi của Cam Lâm. Trong lúc cắt, Khâu Triệt còn ngang nhiên xoay cằm anh, nhìn trái nhìn phải xem có vết cắt nào không, Cam Lâm mặc cho cô xoay, không ừ hử gì.
Mười phút sau, đơn hàng thứ hai kết thúc, tóc của Cam Lâm dễ cắt hơn Lý Thịnh Vũ nên tốn ít thời gian hơn.
Trong lúc Khâu Triệt cắt tóc, Kỷ Quyên và Lý Thịnh Vũ vẫn luôn đếm số dê rừng, đến khi Khâu Triệt cắt xong hai người họ vẫn chưa đếm được rõ là có bao nhiêu con.
Kỷ Quyên: “Ba mươi hai đúng không?”
Lý Thịnh Vũ:“Em tra ra là ba mươi tư mà!”
“Cậu tra không chuẩn rồi!”
Cam Lâm ở bên này cắt xong đứng dậy, hỏi Khâu Triệt :“Trông thế nào?”
“Chỉ được cái mã.”
Khâu Triệt cố tình không nhìn anh, ngồi xổm xuống thu dọn tóc vụn.
Cẩm Lâm cười cười, đi tới cầm lấy cây kéo trong tay cô, cầm sang một bên rửa sạch.
“Cắt xong rồi à?”
Kỷ Quyên dời sự chú ý khỏi dê rừng “Đẹp trai hơn rồi này!”
Lý Thịnh Vũ nổi tính háo thắng “Em không đẹp trai sao?”
“Cậu, trưởng thành rồi tính sau.”
Cam Lâm rửa sạch kéo đưa cho Khâu Triệt “Như này được chưa?”
Khâu Triệt nhận lấy cây kéo còn dính nước lấp lánh, lấy khăn lau khô.
Cam Lâm sờ lên mái tóc ngắn của mình, trai thẳng sắt thép đã nhận ra người phụ nữ “chung giường chung gối” đêm qua có điều gì đó không đúng.
“Cô qua đây một chút.”
Cam Lâm phớt lờ ánh mắt kì lạ của Kỷ Quyên và Lý Thịnh Vũ bên cạnh, nắm lấy vạt áo Khâu Triệt, cổ tay nắm chặt, kéo cô đến trước laptop.
Anh nhấn phím Enter, không cần mật khẩu, mở một thư mục trên màn hình nền ra, chuyển đến một bức ảnh.
Sau khi nhìn thấy rõ, Khâu Triệt ngẩn ra....