Sẩm tối mùa hạ, khi mà vùng đồng bằng đã bắt đầu mặc những bộ áo váy ngắn, ngồi điều hòa ăn dưa thì mùa hè ở Đại Tây Bắc, áo lông vũ vẫn là đồ phối cơ bản nhất, tốt nhất là khoác thêm một chiếc áo khoác quân đội, ăn dưa như vậy có cảm giác trang trọng hơn hẳn.

Trên người Khâu Triệt chỉ mặc áo ba lỗ, bên dưới mặc một cái quần ngủ bằng vải nhung, thoải mái nằm trên ghế xếp ở bên cạnh bờ sông, lẳng lặng nghe tiếng nước sông chảy lúc nửa đêm, bỗng chốc lại nhớ tới câu “Quân ở đầu Trường Giang, ta ở cuối Trường Giang.”

Xung quanh là tiếng kêu của côn trùng, giữa cánh đồng và vách núi, các ngôi sao đã chứng kiến cuộc hẹn lúc nửa đêm của một đôi nam nữ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị.

Sau lưng có tiếng bước chân vọng lại, Khâu Triệt không nhúc nhích, yên lặng đợi Cam Lâm lại gần, trên tay anh cầm một chiếc đèn và một cái túi vải màu đen.

“Cái gì vậy?” Cô hơi nhổm dậy.

Mở khóa kéo ra, Cam Lâm lôi từ trong túi ra bếp gas và nồi.

Khâu Triệt vô cùng quen thuộc với mấy món đồ này, lúc trước mỗi khi cô đi cắm trại đều sẽ dùng những món đồ này, nhưng kiểu dáng không giống với cái của Cam Lâm.

“Sao anh mang cả cái này nữa vậy?”

“Tôi hay ở bên ngoài, mang mấy thứ này đi sẽ tiện hơn.”

Cam Lâm đổ nước vào nồi, bật bếp gas lên, đặt nồi lên bếp, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên, phát ra tiếng “lách tách”.

“Mì đâu?”

“Đây.”

Cam Lâm lấy ra một gói mì từ hai bên túi, là vị bò kho kinh điển.

Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào túi nilon rồi bật cười.

“Cười cái gì?”

“Hả?”

Cam Lâm một tay cầm hai cái túi, không hỏi lại.

Khâu Triệt đã nghe thấy bèn nói: “Hồi ở sông Đà Đà, lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau, tôi cũng ăn cái này.”

Về sau mỗi lần nhớ lại, thịt bò kho dường như đã trở thành một loại hương vị làm dấu, cộng thêm cả hãng thuốc lá Hắc Lan Châu mà Cam Lâm hay hút nữa.

“Ừ, bị tôi nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn ăn được.”

“...”

Bởi vì nó rất ngon! Khâu Triệt lại cười ngây ngô.

Một lúc nữa nồi mì này chín chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó.

“Uống rượu không?”

Cam Lâm đột nhiên ngẩng đầu “?”

Câu nói của Khâu Triệt rõ ràng còn khiến Cam Lâm ngạc nhiên hơn là việc tự dưng nửa đêm muốn ăn mì…

“Để tôi đi lấy, nếu anh không uống thì ăn mì thôi cũng được.”

Ở chỗ cô có rượu Thanh Khoa, mang từ Xigaze tới. Nói rồi cô đứng dậy lảo đảo chạy đi như một tên bợm rượu.

Đợi đến khi mang rượu đến thì nước trong nồi cũng đã bắt đầu sôi “ùng ục”, dưới ảnh sáng mỏng manh, nơi đây như chỗ nước nông ở trong thế giới nước.

“Hồi tôi đi cắm trại hầu như bữa nào cũng ăn mì.” Hương thơm gợi lên vô số kí ức của Khâu Triệt về những lần cô phiêu bạt ở bên ngoài.

“Tôi cũng thế.” Cam Lâm nói: “Có lúc còn lười đổi vị.”

Cô ôm chai rượu vào trong lòng, trong tay còn cầm hai chén rượu “Vậy anh ăn thịt hộp hãng gì?”

“Mai Lâm.”

“Tôi cũng thế, thi thoảng cũng mua xúc xích thịt gà nữa.”

“Một tệ một cái, loại bình thường nhất ấy.”

Đôi mắt long lanh của Khâu Triệt lộ ra sự thích thú “Đúng rồi, tôi cực kỳ thích ăn loại đó, nhất là lúc đói ăn một cái thấy phê lắm luôn.”

Một đêm trời trong vô cùng hiếm hoi, khi mà dải ngân hà buông mình giữa làn nước, đôi bạn trẻ một nam một nữ không hề nhân cơ hội nói chuyện yêu đương bồi đắp tình cảm mà chỉ mải mê trao đổi về đồ ăn cắm trại.

Có lẽ cả hai đều cảm thấy giọng mình có chút cao nên cố ý chậm lại vài giây, Cam Lâm xé gói mì, bỏ từng miếng mì và gói gia vị vào nồi.

Ngọn lửa gas dù nhỏ đến đâu cũng vẫn là lửa, dưới ảnh hưởng của ám thị tâm lý, Khâu Triệt thật sự cảm thấy đầu ngón chân ấm dần lên. Cô khui chai rượu Thanh Khoa, tự rót cho mình một chén rồi một hơi uống cạn.

Chén rượu được làm bằng gốm sứ, miệng chén rất nhỏ, đây là quà mà Nghệ Tư Trúc tặng cho cô, anh có một người bạn làm gốm sứ thủ công ở thị trấn Cảnh Đức, đôi chén này là người đó tặng cho Nghệ Tư Trúc.

“Có hay uống rượu không?” Cam Lâm không ngờ rằng cô gái trước mắt lại có khí thế như vậy.

“Nếu như một tuần một lần mà được coi là thường xuyên thì cứ coi như là thường xuyên uống đi, tôi đã từng uống Hoàng Hà Vương của Đôn Hoàng, bia Lhasa ở Tây Tạng, Tây Lương của Gia Dục Quan, nhưng mà đừng có khoe tửu lượng của bản thân ở Tây Bắc đấy nhé, Mông Hán Tạng có thể hạ gục anh trong vài phút.”

Khâu Triệt đang tự hỏi có phải lúc này hình tượng của cô trong lòng Cam Lâm là một kẻ nghiện rượu hay không.

“Hồi ở sông Đà Đà, lúc mà cảnh sát đến tìm cô, cô cũng uống rượu.”

“Sao anh biết?”

Khâu Triệt đặt chén rượu xuống, vị rượu Thanh Khoa dần lan ra trong miệng cô, đủ vị cay đắng ngọt bùi.

Luôn có người gắn kết rượu và đời người lại với nhau, đối với cô mà nói, rượu Thanh Khoa thì gần hơn một chút.

“Lúc đó tôi đang ở đồn cảnh sát.”

“À, lúc đó từ trong đồn cảnh sát đi ra, anh đi theo tôi suốt cả một đoạn đường đúng không?”

“Ừ.”

Mì ở trong nồi sôi “ùng ục”, hương thơm bay ra càng lúc càng nồng, lấn đi hương rượu quanh chóp mũi của Khâu Triệt.

“Xin lỗi.” Cam Lâm nhìn ngọn lửa bập bùng trong màn đêm, trước mắt nửa sáng nửa tối.

“Hả?”

Khâu Triệt nhận ra lí do Cam Lâm tự nhiên lại nói xin lỗi “Không sao, từng là một kẻ hiềm nghi, anh nghi ngờ tôi cũng là rất bình thường, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ đi theo anh mọi lúc mọi nơi như vậy thôi, có làm ma thì cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

Cô cười hì hì, câu nói cuối cùng cố ý thay đổi ngữ điệu.

“Nào cạn ly.”

Cam Lâm đưa tay ra, chủ động rót rượu.

Làm gì có ai có thể cưỡng lại được vị ngon của rượu Thanh Khoa? Khâu Triệt đã biết từ sớm nên mới mang hai chén rượu tới.

“Cạn ly.” Hai chén rượu trong tay Cam Lâm và Khâu Triệt khẽ cụng nhau, Cam Lâm cũng giơ tay lên uống.

Tiếng hai chén rượu chạm nhau vang lên, gợn sóng giữa bầu trời đầy sao, ánh sao trên đầu rơi vào trong chén rượu, hai người một hớp uống cạn chén rượu.

Uống xong, Cam Lâm nhìn chén xem xong lại tiến gần vào ánh đèn, chau mày, “Máu ở đây ra vậy?”

“Của tôi đấy.”

Khâu Triệt giơ tay lên, “Lúc nãy mở nắp chai không cẩn thận bị cắt trúng, không sao đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giọng điệu nhẹ nhàng bất đồng với phản ứng của Cam Lâm, anh ngơ ra mấy giây, nói: “Cô đúng là y như những gì bọn họ nói?”

“Hả?”

“Có hơi tự ngược.”

Không phải bọn họ, là chị Quyên nói, Khâu Triệt biết.

Nhưng mà không cần biết là chị Quyên hay là chị Đông, chỉ cần ở bên cạnh Khâu Triệt đủ lâu thì sẽ hiểu, cô không bao giờ che giấu bản thân mình.

“Hồi bé lúc hơn mười tuổi có chút, còn bây giờ thì quen rồi, vết thương nhỏ thôi cũng không nghiêm trọng lắm, cảm giác đau thì cũng có thể thích ứng được mà đúng không?

Khâu Triệt lắc lắc chén rượu, nói một cách bình tĩnh.

Cam Lâm lau vết máu trên tay “Miệng vết thương có sâu không?”

Cô xua tay “Không sao.”

Vết thương trước lúc nấu mì Cam Lâm va phải cũng không nhẹ, nhưng cô không để ý, với kinh nghiệm phán đoán nhiều năm, tất cả các vết bầm tím này chỉ cần để vài ngày là nó sẽ tự tan, không cần phải làm quá lên làm gì.

Cam Lâm muốn nói rồi lại thôi, ý nghĩ muốn kiên trì không còn nữa, anh lại nhìn chằm chằm đốm lửa, ý lạnh giữa hàng lông mày đã vơi đi phần nào.

“Mì chín rồi.” Khâu Triệt lấy bát đũa, gắp mỗi người một bát.

Cam Lâm nhận lấy, nói: “Lần trước vẫn chưa nói xong, người đi xem triển lãm của cô ở Thượng Hải cùng với tôi là Cam Tinh, hai người chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, vừa hai cả hai đều muốn đi Thượng Hải, con bé nói là một người bạn giới thiệu cho nó về buổi triển lãm này nên con bé đã đặt trước hai vé.”

Còn có Cam Tinh.

Hóa ra sự xích mích giữa Khâu Triệt và hai anh em họ bắt đầu từ khi Cam Tinh đi xem triển lãm của cô, rồi hai người lại cắm trại cùng nhau ở một nơi không người, sau đó Khâu Triệt bị dính vào vụ án giết Cam Tinh. Cam Lâm muốn điều tra chân tướng, cho nên đã bám theo Khâu Triệt.

Ba người vốn không cùng một thế giới, nhưng lại vượt xa ngàn dặm, gặp nhau là do duyên phận, phải chăng đây là duyên phận mà người ta hay nói? Người xưa hay nói “phụng thiên thừa vận”, dường như đã đến mức không thể làm gì được, mọi người đã quen với việc phó mặc tất cả cho ông trời.

Nhìn xem, đây là ý trời, chúng ta không thể làm gì được.

Khâu Triệt lại nhấp một ngụm rượu “Anh có để mắt tới cái gì không?”

“Có.”

Khâu Triệt ngẩng đầu, động tác ăn mì cũng dừng lại.

Cam Lâm nói: “Có một tác phẩm, là hành tinh làm bằng dây thép gai.”

Cô nhớ là có tác phẩm này, hình như là đã từng đi xem.

“Thời gian để làm ra tác phẩm đó rất lâu.”

“Bao lâu?”

Khâu Triệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhớ lại, “Hình như là nửa năm, nhìn tay tôi là biết mà.”

Băng bó kín mít.

“Cái “hành tinh” đó còn không?” Cam Lâm hỏi.

“Không biết bị tên đầu đất nào mua lại rồi.”

“Cam Tinh cũng thích nói, khi ấy muốn mua về, nhưng mà nhân viên ra giá cao quá nên không có duyên mua.”

Khâu Triệt muốn giải thích rằng cái giá đó không phải là do cô đưa ra, nhưng bây giờ có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì.

Mấy miếng mì, một hớp rượu, Cam Lâm không ngờ rằng Khâu triệt lại ăn uống thoải mái như thế, uống quá nhiều rượu sáng ngày mai chắc chắn sẽ rất đau đầu, nhưng cô không quan tâm, cũng chẳng để ý đến.

Dòng sông chảy chậm lại, dải ngân hà trên trời cũng đã dần tối đi, nhưng người con trai trước mặt vẫn đẹp trai như thế. Cổ áo anh mở rộng, dưới ánh đèn lay lắt mờ ảo vẫn thấy được xương quai xanh, Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào nơi đó, uống nốt chỗ rượu còn lại trong chén vào bụng.

Cậu chàng nhập hội giữa chừng Lý Thịnh Vũ sáng sớm vừa mới ngủ dậy đã hắt hơi liên tục, khiến cho những con dê rừng đi qua sau núi phải dừng lại nhìn theo, chúng cho rằng chúng đã gặp phải “quân địch”.

Kỷ Quyên vừa mở khóa túp lều đã nghe thấy tiếng ho và hắt hơi, không cần nghĩ cũng biết là của Lý Thịnh Vũ, cô ấy vội vàng đi qua xem.

Bị cảm cúm ở trong thành phố có các triệu chứng khác với bị cảm cúm ở trên cao nguyên, cách trị bệnh cũng khác, cũng giống như mỗi nơi sẽ có các hãng thuốc lá khác nhau, thuốc trị cảm cũng khác nhau theo từng vùng miền.

Kỷ Quyên ngáp một cái bước từ trong lều ra, ánh mắt liếc qua thấy cửa lều của Khâu Triệt mở rộng, thầm nghĩ: “Cô bé vẫn dậy sớm như ngày nào.”

Rồi nhìn về phía chiếc lều vẫn kéo khóa kín mít của Cam Lâm, hử? Thằng nhóc này sao hôm nay vẫn còn ngủ nướng?

Ở phía bên kia, Lý Thịnh Vũ với cái đầu rối như ổ gà ngồi bên cạnh túp lều, trên người khoác chiếc áo lông cừu của Cam Lâm và áo lông vũ của mình, mặc dù áo lông vũ không dày lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chống gió.

Tóc đuôi ngựa buông xõa, dây buộc tóc tuột xuống tận chân tóc, nom rất giống đuôi chó.

“Bị cảm rồi à?” Kỷ Quyên bước tới bên cạnh Lý Thịnh Vũ.

“Hắt xì! Chị Quyên, em không sao.”

“Em ở nước ngoài không chịu tập thể dục à? Sức đề kháng kém thế.”

Lý Thịnh Vũ xoa xoa mũi “Em còn chưa được uống Rhodiola rosea đã tới đây rồi.”

Dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh khiến cho Kỷ Quyên cảm thấy đau lòng “Đợi tí, để chị Quyên đi nấu cho cậu bát cháo, ăn xong rồi uống thuốc, hôm nay cậu cứ thích nghi với độ cao ở đây đi, không cần làm gì đâu.”

Lý Thịnh Vũ chui vào trong lều “Không sao ạ, chị đỡ em dậy với, em có thể.”

Kỷ Quyên bật cười, quay người đi về phía phòng bếp.

Phía sau, Lý Thịnh Vũ nín thở, cố gắng đứng dậy đi theo cô ấy.

“Cam Lâm! Dậy đi!”

Kỷ Quyên vừa đi vừa hét, nhìn về phía lều của Cam Lâm, thấy không có ai đáp lại, Lý Thịnh Vũ quay lại, mở lều ra mà không báo trước.

“Ôi vãi!”

Kỷ Quyên quay đầu lại, kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng.

Dưới chiếc túi ngủ, một tay Cam Lâm gối ra sau đầu, một tay vươn ra thẳng tắp, có người gối lên trên đó, cuộn tròn trong lồng ngực anh ngủ say.

Bím tóc nhỏ trên đầu Lý Thịnh Vũ dựng ngược lên “Anh ơi, anh–”

Cánh tay đang gối sau đầu giơ lên, ngón trỏ đặt lên môi.

Lý Thịnh Vũ nhẹ nhàng kéo khóa lều lại, trong lều ngay lập tức lại yên tĩnh.

Cam Lâm cong tay, vô thức mà vò vò tóc của Khâu Triệt, cô rầm rì một tiếng, lại dụi dụi vào lồng ngực của Cam Lâm, chóp mũi kè sát cổ Cam Lâm, cánh tay cong lên hay giây rồi lại chầm chậm bỏ xuống.

Giác quan nhạy bén của Kỷ Quyên nhận thấy có việc gì đó, lặng lẽ bước đến, lại kéo khóa túp lều ra, ngồi xốm bên ngoài túp lều với Lý Thịnh Vũ để hóng drama.

Khâu Triệt khẽ cựa quậy, cuối cùng cũng tỉnh lại, cô vươn tay mò mẫm xung quanh như đang tìm cái gì đó.

Ngón tay mò mẫm dưới ngực của Cam Lâm, nhưng cô vẫn không phát hiện ra,

“Tám giờ.” Cam Lâm biết cô đang tìm điện thoại.

Khâu Triệt nghe thấy tiếng, vội bật dậy, tóc dài che trước mắt, cô hết nhìn Cam Lâm, rồi lại nhìn ra ngoài, vuốt mái tóc ra sau “Sao tôi lại ở đây?!”

“Đúng rồi, tại sao cô lại ở đây?”

Kỷ Quyên và Lý Thịnh Vũ cũng đưa ra câu hỏi như nhau.

“Sao tôi lại ở đây?” Khâu Triệt quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh cô.

Cam Lâm ngồi dậy, xoay xoay cánh tay nhức mỏi, nhẹ nhàng nói “Cô uống say.”

Khâu Triệt chớp mắt, “Phải rồi, tối qua uống rượu.”

Kỷ Quyên còn lâu mới bỏ qua “scandal” chấn động doanh trại số một này “Uống lúc nào? Tối hôm qua mọi người cùng nhau trở về lều, đừng có lừa một già một trẻ chúng tôi.”

“Nói rõ ràng nhé, bạn em muốn nghe.” Lý Thịnh Vũ phụ họa.

Ba người lại đưa mắt nhìn về phía Cam Lâm, anh vừa xoa bóp tay vừa lặp lại lời vừa nói: “Tôi uống say quá, lúc tỉnh lại đã thành ra thế này rồi, chuyện mọi người hứng thú không hề xảy ra đâu.”

Lý Thịnh Vũ dường như cảm thấy chuyện còn chưa đủ lớn “Sao anh biết em hứng thú chuyện gì?”

“...”

Cam Lâm giải thích mệt rồi, anh chui ra khỏi lều, đi ra bờ sông rửa mặt nhưng vẫn không ngừng xoa xoa cánh tay, có vẻ như tay đã tê dại.

Khâu Triệt cảm giác độ ấm bên trong túi ngủ dần biến mất, song bên má lại dần trở nên nóng bừng, đặc biệt là bên mặt đang gối lên cánh tay của Cam Lâm kia. Kỷ Quyên và Lý Thịnh Vũ vẫn luôn nhìn cô chằm chằm từ sau khi Cam Lâm rời đi.

“Uống nhiều thật đấy, lần sau không uống nữa.”

Khâu Triệt giả vờ như không có chuyện gì, bò dậy xỏ giày, đứng lên đi về lều của mình.

Cơ mà giày của cô sao lại được để ở trong lều thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play