Từ buổi chiều đến trước chạng vạng tối, chàng trai có tên là “Lý Thịnh Vũ” này chưa hề yên tĩnh một lúc nào, một mình cậu ấy buồn chán chạy khắp nơi.
Kỉ Quyên cảnh báo cậu ấy độ cao của Yên Chướng Quải cao hơn mặt biển, cẩn thận say độ cao (*), nhưng mà tiểu đồng chí mới du học về bị phong cảnh thiên nhiên vô tận của Tổ Quốc làm mờ mắt, cậu ấy chụp mọi loại thực vật, còn không quên làm tiêu bản, trao đổi với Cam Lâm bức ảnh tâm đắc.
(*) Say độ cao là một loạt các khó chịu do cơ thể con người nhanh chóng đi vào cao nguyên trên 3000 mét so với mực nước biển và tiếp xúc với môi trường áp suất thấp và thiếu oxy, đây là một căn bệnh phổ biến chỉ có ở các khu vực cao nguyên. Các triệu chứng thường gặp bao gồm đau đầu, mất ngủ, chán ăn, mệt mỏi và khó thở.
Mặc dù Lý Thịnh Vũ không nghe khuyên bảo, nhưng Khâu Triệt có hơi bị cảm hóa rồi, toàn bộ người ở tổ dự án đều không có kiểu tinh thần phấn chấn bồng bột này trên người cậu, không biết đợi qua mấy năm nữa, làm nhiều hoạt động học thuật rồi có khi nào cậu ấy cũng trở thành một tẻ nhạt như thầy Đặng và thầy Chu không.
Nhưng mà nhìn theo góc độ khác, nhớ năm đó lúc còn trẻ, có lẽ hai người thầy này cũng giống với Lý Thịnh Vũ bây giờ, nghĩ thôi đã thấy thú vị.
Ăn cơm xong, người ngồi cạnh bờ sông nói chuyện vẫn là ba người thường ngày, Lý Thịnh Vũ sau một hồi chạy đi chạy lại cuối cùng cũng không tránh khỏi chuyện say độ cao, kêu la đau đầu, chui vào lều nghỉ ngơi rồi.
Khâu Triệt đi dép lê, bắt chéo hai chân, cổ chân đung đưa, trong miệng cô đang nhai quả mận khô một cách ngon lành.
“Tiểu Khâu, cơm tối chưa ăn no sao?”
Vì để hoan nghênh Lý Thịnh Vũ đến, bữa tối Kỉ Quyên đặc biệt nấu thêm hai món, cực kỳ phong phú.
Không đợi Khâu Triệt trả lời, Cam Lâm ở bên cạnh đã hừ nhẹ một tiếng.
Cô nghe thấy cực kỳ rõ ràng.
“Em ăn no rồi.”
Nhưng không ảnh hưởng việc ăn cái khác, Khâu Triệt cố ý nhìn Cam Lâm, nói cho anh nghe.
“Tuổi trẻ thật tốt, ăn thế nào cũng không mập, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.”
Kỉ Quyên nhìn lướt qua ngực Khâu Triệt một cái, tiếp tục cúi đầu viết luận án báo cáo, bàn phím gõ bùm bụp.
“Ăn xong chưa?” Cam Lâm hỏi Khâu Triệt.
Mận khô trong tay cô chỉ còn túi rỗng: “Ăn xong rồi.”
“Cùng tôi đi xem video, còn phân tích cả số liệu nữa.”
“Được.”
Khâu Triệt về lều lấy laptop, lại cầm lấy hai gói cà phê hòa tan, đến nơi làm việc tìm Cam Lâm làm việc.
“Uống không?” Đưa gói cà phê đến trước mặt Cam Lâm.
“Có pha sẵn không?”
Mở lòng bàn tay nắm thành quả đấm, Khâu Triệt vứt cà phê lên trên bàn.
Cam Lâm cười cười, cầm lên: “Tôi đi pha, đợi đi.”
Xem như anh còn thức thời, suýt chút nữa Khâu Triệt đình công.
Trong chốc lát, mùi thơm của cà phê ngập tràn nơi làm việc chật hẹp, uống hai ngụm, cơ thể lập tức ấm lên.
“Kể tôi nghe một câu chuyện đi.”
Xem video thực sự rất nhàm chán, hầu hết thời gian trong máy ảnh chỉ có những tảng đá xám xịt, bầu trời từ nông đến sâu và những đám mây dao động, lúc đầu vẫn còn cảm giác mới mẻ, đáng tiếc cảm giác này đã qua.
“Cô muốn nghe cái gì?”
Khâu Triệt vừa thấy có hi vọng, cô nghiêng người, nhìn anh: “Hay là nói về anh đi.”
Cái cốc vừa để đến bên miệng, lại lấy ra, Cam Lâm khẽ cử động khoé miệng, khẽ cười: “Tôi không có chuyện gì để kể cả.”
Anh luôn mang vẻ mặt vô vị như vậy, khiến người không đoán được anh đang nghĩ gì, tìm tòi nghiên cứu sâu hơn thì lại chạm phải một rào cản, anh không có phép bất cứ ai tiến lên thêm một bước.
“Nhà anh ở Liêu Ninh hả?”
“Ừ, Đại Liên.”
“Nói chuyện không có khẩu âm gì.”
“Đã rời khỏi đấy quá lâu rồi.”
Cam Lâm hỏi ngược lại cô: “Cô đến Đại Liên bao giờ chưa?”
Khâu Triệt lắc đầu: “Thành phố ở Đông Bắc thì tôi chỉ đi qua Mạc Hà.”
“Lạnh.”
“Ừm, lạnh thật.”
Khâu Triệt muốn cố gắng thêm một lần, nói: “Anh nhìn như không giống người không có chuyện cũ.”
“Nhìn thế nào?”
Cam Lâm để cốc cà phê xuống, hạ thấp người ngửa ra sau, vô tình đá phải giày Khâu Triệt, nhưng anh lười ngẩng đầu lên nhìn, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói một câu: “Xin lỗi nha.”
Đột nhiên Khâu Triệt không nói gì nữa, cô quay đầu đi, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm video.
Hình ảnh trước mắt là gì cô không chú ý, trong đầu ngập tràn dáng vẻ ban nãy Cam Lâm nhắm mắt ngưng thần, Khâu Triệt không thấy xa lạ gì với sự im lặng của anh, đa số thời gian đều như vậy.
“Này!” Cam Lâm nghiêng đầu.
“Hả?”
“Có thể giúp tôi tái hiện lại một chút đêm đó ở khu đóng quân dã ngoại không người đó cô đã làm gì không?”
Trong vô thức, Khâu Triệt có cảm giác, đối với Cam Lâm sự lấy lòng của cô mấy ngày qua chỉ là vì Cam Tinh, ít nhất có một phần đúng.
Trong lòng tích tụ ngày càng lâu, mãi cho đến đỉnh điểm, Khâu Triệt cười một cái với bóng đèn trong trẻo lạnh lùng trên đầu: “Được.”
Đặt cốc xuống, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc trở về trong tay Khâu Triệt cầm theo bản vẽ và bút, bản vẽ để trước mặt Cam Lâm, cô cắn nắp bút, một vài nét phác thảo các đặc điểm địa hình của khu cắm trại, rồi đến vẽ hồ nước và lều, tốc độ cực nhanh, mắt của Cam Lâm có hơi không theo kịp.
“Lúc đó tôi lái xe từ Xigaze đến Tangola, ngày tôi đến là sinh nhật của Đại Xuyên, sau khi chúc mừng anh ấy thì tôi lái xe đến khu không người này, tìm một chỗ đất trống khô ráo để cắm trại, sau khi dựng lều xong thì chụp một số bức ảnh ở gần đó, đều là mấy phong cảnh như núi non ao hồ, còn có mấy con động vật nhỏ, cơm tối thì dùng bình gas mini để nấu mì, ăn xong thì lại chụp một số bức ảnh hoàng hôn, sau khi trời tối thì về lều đọc sách, đi ngủ, buổi sáng hôm sau khoảng hơn chín giờ thì dậy, lái xe trở về Tangola.”
Những lời này Khâu Triệt đã nói với cảnh sát hai lần rồi, trong miêu tả cô đã vẽ bộ phận chủ yếu ra, tuy rằng tốc độ tay nhanh, nhưng căn bản đã tái hiện lại dáng vẻ vốn có của sự vật.
Toàn bộ quá trình chỉ thế này, đợi cô nói xong, Cam Lâm hỏi: “Ảnh cô chụp ở đâu?”
“Ảnh ở trong máy ảnh, chưa rửa ra nữa.”
“Máy ảnh đâu?”
“Ở nhà bạn tại Xigaze.”
Cam Lâm cúi đầu suy nghĩ gì đó: “Đợi dự án kết thúc, có thể nào nhờ bạn cô chuyển ảnh đến đây được không.”
“Có thể.”
Khâu Triệt tuyệt đối không tin một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp như Cam Lâm lại có hứng thú với ảnh cô chụp, anh chỉ muốn xác nhận xem trong đó có thể tìm ra được manh mối gì không.
Nghe thấy lời cô đồng ý, chân mày Cam Lâm giãn ra, nói: “Cô vẽ không tồi.”
“Tôi kiếm cơm bằng cái này đấy.” Khâu Triệt đóng bản vẽ vào, lại bị Cam Lâm đưa tay ra ngăn cản.
“Tấm này tặng tôi.”
“Lấy nó làm gì?”
Cam Lâm rút tay ra ngoài, mở bản vẽ ra, nói: “Đợi cô trở thành danh sư nổi tiếng rồi, tôi mang nó đi bán lấy tiền.”
“Sinh thời không có ngày đó đâu.”
“Ký tên cho tôi.”
Còn lâu Khâu Triệt mới tin lời anh nói: “Đừng nghịch nữa!”
“Ký một cái đi.”
Thấy Cam Lâm thực sự không giống như đang đùa, Khâu Triệt vẽ ẩu vài nét, giống như chó đang bò.
Cam Lâm xé tờ giấy xuống, gấp lại ngay ngắn, cho vào trong túi, còn không quên vỗ hai cái xác nhận.
“Video tắt rồi, đi chôn rác phòng bếp thôi.”
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Khâu Triệt phát hiện anh rất thích đào hố vào ban đêm.
Tắt thiết bị, vén rèm cửa lên, Khâu Triệt đi theo anh ra ngoài.
Đi đến chỗ chôn lấp, Khâu Triệt đặt thùng rác xuống: “Tối nay hồ ly còn đến không?”
Cắm xẻng vào trong đất, Cam Lâm nói: “Muốn xem sao? Nếu như đến thì tôi sẽ gọi cô.”
“Anh lại không đi ngủ nữa.”
“Ngủ, tôi nói nếu như nhìn thấy.”
Cam Lâm giống như trẻ con bị phê bình, giọng nói ngoan ngoãn đi không ít.
Tiếng xẻng đào đất vang khắp doanh trại, hết xẻng này đến xẻng khác, xẻng sắt ma sát với bùn đất cát đá, tiếng vang sạt sạt khiến cho lỗ tai ngứa ngáy, không khỏi run run một cái.
Đợi khi đào được tàm tạm, Cam Lâm dừng lại, nghe thấy đằng sau có người gọi anh.
“Anh, là anh sao?”
Anh?
Khâu Triệt và Cam Lâm đồng thời quay đầu, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao gầy đi về phía hai người, Khâu Triệt quay đèn pin về phía đó, hóa ra là bạn nhỏ Lý Thịnh Vũ vừa đến đã “tìm đường chết”.
Cậu còn buồn ngủ, bím tóc bị tung ra nghiêng nghiêng ngả ngả: “Hai người không ngủ còn làm gì thế?”
Bây giờ mới tám giờ rưỡi.
“Chôn rác phòng bếp.” Cam Lâm nói xong thì đổ rác vào hố, bắt đầu lấp lại.
Lý Thịnh Vũ đến gần, nhìn thấy Khâu Triệt thì liếc nhìn cô: “Lúc mọi người mới đến cũng đau đầu sao?”
“Không đau.”
Trăm miệng một lời, mặt không biểu cảm, sự ưu việt của lớp cao đối với lớp dưới hiện ra vô cùng nhuần nguyễn.
“Vậy là thể chất em quá yếu, thật đấy, đầu em sắp nổ tung rồi!”
Chẳng phải bím tóc nhỏ của cậu đã nổ rồi sao? Khâu Triệt nhìn cậu ấy, vừa thương vừa buồn cười.
Cam Lâm: “Qua hai ngày là ổn thôi.”
“Để em làm cho, anh.”
Mở miệng là một tiếng “Anh”, cũng dẻo miệng thật, Cam Lâm cho thằng nhóc này uống thuốc mê gì vậy?
“Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi đi.”
Cam Lâm nhanh chóng lấp lại, tay chống xẻng, nhìn về phía Khâu Triệt.
“Làm gì?” Khâu Triệt cảm thấy anh lại đang ủ mưu đen tối gì đấy. ( truyện trên app T𝕪T )
Cam Lâm muốn nói lại thôi.
Lý Thịnh Vũ đầu óc mơ hồ, nhìn hai người đang tỏ vẻ bí hiểm.
“Kéo khóa lên, ở đây ốm thì không ổn.”
Khâu Triệt cúi đầu: “Bảo sao tôi cứ thấy hơi lạnh lạnh.”
Cô vội vàng kéo khóa lên, kéo từ đầu đến cuối, kéo cao đến tận cằm.
Lý Thịnh Vũ nhìn trang phục của hai người rồi lại nhìn nhìn anh, một lần nữa cảm thấy đã đánh giá thể lực của mình quá cao.
Trước khi đến đây, Kỷ Quyên đã gửi cho cậu ấy những đồ cần mang theo, mấy thứ không thể thiếu là áo khoác ba trong một, giày leo núi, giày thể thao, kính dã ngoại, mũ chống nắng, đồ lót lông. Lúc cậu ấy xem nói sẽ mang theo nhưng nghe tai này lọt tai kia, cũng không để ý.
“Hai người có ai dư quần áo cho em mượn mặc được không?” Khuôn mặt tái nhợt của Lý Thịnh Vũ trong bóng tối càng thêm thê thảm. Tuy dáng người cậu ấy không thấp nhưng lại quá gầy, cũng chỉ khoảng sáu lăm cân, nhưng dù có gầy gò hơn nữa thì chắc chắn cậu ấy cũng không mặc được quần áo của Khâu Triệt.
“Mặc của tôi đi.”
Cam Lâm đang định cởi ra, Khâu Triệt đã huých vai anh: “Đi có mấy bước thôi mà, về rồi tìm bộ khác. Chẳng phải anh vẫn còn một cái áo lót lông nữa sao? Hoặc cái bộ áo phao hãng “the north face” cũng được.”
Lý Thịnh Vũ đột nhiên cười quái dị: “Hồi chiều tôi đã muốn hỏi rồi, hai người có phải là một đôi không? Bộ đồ nào cũng khớp nhau thế.”
Một đôi gì? Con mắt nào của cậu nhìn thấy vậy?!
Khâu Triệt thở dài: “Tôi đi đây, hai người chơi đi.”
Cô giật lấy chiếc xẻng từ tay Cam Lâm, kéo đi về.
“Cô không ngắm cáo lông đỏ nữa hả?” Cam Lâm hét với theo sau lưng Khâu Triệt, âm thanh chìm vào màn đêm, như bị nuốt chửng, không có tiếng đáp lại.
Lý Thịnh Vũ chưa chịu từ bỏ, nhìn chằm chằm hướng Khâu Triệt rời đi, lại hỏi lần nữa: “Anh ơi, cô ấy là bạn gái của anh à?”
Cam Lâm nhướng mày: “Cậu đoán xem.”
Lý Thịnh Vũ bị câu trả lời của anh làm cho bối rối: “Yêu đương thì làm sao? Không thể nói à? Dự án của chúng ta không cho phép hẹn hò hả anh?”
Cam Lâm đi về mà không giải thích một lời nào.
Chín giờ rưỡi, Khâu Triệt chìm vào giấc ngủ say sau khi uống một viên melatonin.
Không rõ là lúc mấy giờ, cô cảm thấy có người đang gọi tên mình bên ngoài lều. Thấy lều lay động vài cái, cô bật dậy, trong giây lát có phần hoảng hốt, chờ đến khi lại nghe thấy tên mình cô mới mở khóa kéo lều ra.
Khâu Triệt dụi dụi mắt, dưới ánh đèn của doanh trại, cô nhìn thấy người gọi tên mình là Cam Lâm. Anh ngồi xổm bên ngoài lều, nhỏ giọng nói: “Cáo đến rồi.”
Khâu Triệt bỗng chốc tỉnh táo “Thật sao?”
Cam Lâm gật đầu, Khâu Triệt đứng dậy, trùm áo khoác vội vàng đi theo anh qua đó.
Hai người nhón tay nhón chân, mới đi được mấy bước, Khâu Triệt đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, cô bị Cam Lâm kéo ngồi xổm xuống.
Ở chỗ chôn chất thải nhà bếp, một con cáo đang đào đất bằng hai chân trước, vừa đào vừa đánh hơi.
“Anh lại mất ngủ à?”
Cam Lâm trực tiếp phủ nhận: “Không có.”
“Nói dối.”
Khâu Triệt còn muốn nói thêm nhưng Cam Lâm đã đặt tay lên ấn vai cô xuống, “Suỵt!”
Đột ngột kéo gần khoảng cách khiến trái tim Khâu Triệt chùng xuống.
Dường như chú cáo cảm nhận được cái gì, bỗng dưng dừng lại, vểnh tai lên nhìn về phía Khâu Triệt. Sau khi xác định không có tiếng động gì, mới lại bắt đầu tập trung vào “bữa khuya”.
Hai tay đặt trên vai cô bị thu lại, Khâu Triệt khẽ ngẩng đầu, cổ chân hơi run, cẩn thận điều chỉnh tư thế, ngồi xổm thẳng người lại.
Sau khi ăn được bữa khuya, sự chú ý của chú cáo bị phân tán đi rất nhiều. Dưới ánh sáng lờ mờ của doanh trại và ánh trăng, Khâu Triệt chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của nó.
“Cáo đỏ đấy.” Cam Lâm nói.
“Xa như vậy mà anh cũng biết hả?”
“Cùng một con đã tới hôm đó mà.”
Khâu Triệt vẫn còn dư chấn của lần tiếp xúc thân mật vừa rồi, cô dụi dụi mắt, “Tôi có melatonin, anh có muốn lấy hai viên không?”
“Tôi ngủ quên rồi đặt đồng hồ báo thức dậy đấy. Chẳng phải cô muốn xem sao?”
“...”
“Anh có lạnh không vậy?”
Lúc này Khâu Triệt mới để ý thấy Cam Lâm mặc rất ít.
“Không lạnh.”
“Về đi.”
Tầm mắt chuyển từ cáo quay lại, Cam Lâm cách mặt Khâu Triệt rất gần.
Địch không động, ta không động, thế là không có ai nhúc nhích. Ở phía xa xa, chú cáo no nê vẫy đuôi, no nê bỏ đi, biến mất vào màn đêm bao la.
Cam Lâm lùi lại một tấc, đứng dậy trước, sau đó kéo Khâu Triệt dậy “Buồn ngủ à?”
“Đã tỉnh luôn rồi.”
Cách nhau gần như vậy, suýt chút nữa đã hôn lên môi cô, cô có thể không tỉnh được sao?!
“Vậy để tôi cho cô xem một thứ.”
Cam Lâm bật đèn pin đi về phía bên kia rìa doanh trại, Khâu Triệt men theo những đốm sáng trên mặt đất và bước chân của Cam Lâm, yên tâm bước từng bước.
Càng đi, trời càng tối dần, cho đến khi nhìn thấy chiếc giá ba chân quen thuộc phía trước, Cam Lâm mới dừng lại.
“Anh lại chụp gì sao?”
“Xem đi.”
Cam Lâm chỉ tay lên trên, ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng vào bầu trời đêm rồi vụt tắt.
Sau khi chùm sáng biến mất, Khâu Triệt nhìn thấy một dải sáng vắt ngang bầu trời đầy sao, xung quanh điểm xuyết vô số ngôi sao sáng lấp lánh - dải ngân hà.
Ở Tây Bắc nhìn thấy dải ngân hà cũng không có gì lạ, huống chi Khâu Triệt đã từng ngắm rất nhiều lần, nhưng người cùng ngắm với cô hôm nay lại có chút khác bình thường.
“Anh chụp vệt sao hả?”
Khâu Triệt để ý thấy máy ảnh đang hướng về phía sao Bắc Cực.
“Đúng vậy.”
“Ngày mai chỉnh ảnh xong cho tôi xem thử nhé.”
Cam Lâm không nói gì, có lẽ là anh đã quá quen với việc bị cô Khâu kiểm tra bài tập. Anh bước đến bên máy ảnh, xem trước hiệu ứng ảnh, tắt máy rồi thu chân máy lại.
“Vốn dĩ tôi đã hứa với Cam Tinh là sẽ tặng cho em ấy một tấm ảnh vệt sao đẹp nhất vào sinh nhật năm nay.”
Mỗi khi nhắc đến Cam Tinh là cho dù giây trước Cam Lâm trông như thế nào thì khi nhắc đến cái tên này, cả người anh lại trở nên ủ rũ, chẳng còn chút sức sống nào nữa.
“Quay về ngủ tiếp đi, để tôi lấy cho anh một viên melatonin.”
“Ừ.”
Cam Lâm một tay xách chân máy, một tay cầm máy ảnh. Khâu Triệt muốn cầm giúp anh nhưng nghĩ lại quyết định thôi, bởi vì anh chắc chắn sẽ nói “không cần”.
“Mấy giờ rồi?” Lúc Khâu Triệt đi ra không mang theo điện thoại, mấy ngày nay hoàn toàn không có tín hiệu, cô đã quen đi ra ngoài tay không.
“Một giờ bốn mươi.”
“Lại sang một ngày mới rồi.”
“Ừ, sang ngày mới rồi.”
Cam Lâm lặp lại lời của cô.
Không biết vì sao, lúc này Khâu Triệt tự dưng cảm thấy được sống thật tốt. Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, sau này nhớ lại giai đoạn này nhất định cô sẽ thấy ngọt ngào vì đã được trải qua.
Đi đến phòng bếp, Khâu Triệt đột nhiên dừng lại, Cam Lâm không kịp tránh, chiếc giá ba chân trên tay anh đập mạnh vào lưng cô.
Khâu Triệt xoay người, hai tay vòng ra sau lưng, lặng lẽ xoa xoa chỗ bị va chạm: “Tôi đói rồi, muốn ăn mì gói.”
Cam Lâm bất giác nắm chặt giá ba chân, gân trên mu bàn tay nổi lên: “Cô không sao chứ? Có đau không?”
Khâu Triệt cười cười, vẫn nói câu kia: “Tôi muốn ăn mì gói.”
“Được, cô về mặc thêm áo đi, xong ra bờ sông chờ tôi.”
Khâu Triệt không biết tại sao Cam Lâm lại bảo cô ra bờ sông đợi, cô chỉ cảm thấy dải ngân hà trên đầu hồi nãy đã đẹp hơn rồi.