Từ máy số 3 quay về doanh trại đã gần trưa rồi, xuống núi tuy là dùng ít sức hơn, nhưng mũi chân lại liên tục hướng xuống phía dưới, đợi đến chân núi mũi chân của Khâu Triệt đã đau nhức không thôi, cô không dám nói ra, sợ Cam Lâm cảm thấy mình làm màu quá.
Kỉ Quyên đang ngồi cạnh bờ sông lạch cạch đánh chữ, màn hình máy tính trước mặt rất tối, doanh trại dùng năng lượng mặt trời để cung cấp điện, chỉ có thể duy trì hoạt động công suất nhỏ, với tiền đề đảm bảo công việc bình thường nên cố gắng tiết kiệm điện càng nhiều càng tốt.
Nghe thấy tiếng đi bộ, Kỉ Quyên quay đầu, vẫy tay với hai người không xa ở đằng sau, sau khi nhận được trả lời cô ấy lưu bản nháp lại, đóng máy tính lại rời khỏi bờ sông.
“Đói rồi phải không? Chị mải viết quá không để ý thời gian, bây giờ chị đi nấu cơm đây, hai người cứ nghỉ một lát đi.”
Nói đến nấu cơm, Kỉ Quyên không biết đến vụ đánh cược của hai người…
Khâu Triệt liếc nhìn Cam Lâm, khóe miệng anh nhếch lên, trông không giống đang cười.
“Đợi tôi đào cái hố rồi chôn anh luôn.” Khâu Triệt nghiến răng nghiến lợi, tiếng nói chuyện của cô chỉ có Cam Lâm nghe thấy.
“Nếu tôi rơi vào hố, nhất định sẽ kéo cả cô theo.”
“…”
Cam Lâm nói xong thì chui vào lều của mình, anh không kéo khóa mà cứ ngồi ở đấy, chân dài cong lên, cười xán lạn nhìn Khâu Triệt.
Khâu Triệt sửng sốt, ngẫm nghĩ lại lời Cam Lâm vừa nói.
Chẳng phải bây giờ đang như thế sao? Bởi vì Cam Tinh, cô đã bị kéo vào rồi, nhưng cũng là tự nguyện.
Cô quay người phủi đất trên người, vào phòng bếp rót nước vào cốc.
Kỉ Quyên đeo tạp dề đi vào, trên đó viết “Deep Hidden Blue”, không biết là ai đã chọn cái tạp dề có kiểu dáng như này.
“Tiểu Khâu, kiểm tra được máy số 3 hỏng ở đâu chưa?”
Khâu Triệt uống nước xong, lau lau khóe miệng: “Cam Lâm nói tấm pin mặt trời không đủ, buổi chiều anh ấy sẽ đi bổ sung thêm một tấm nữa.”
“Đổi thẻ nhớ chưa?”
“Đổi rồi.”
“Quá tốt luôn! Ăn cơm xong chúng ta xem xem đã quay được cái gì đi.” Kỉ Quyên nhìn đi nhìn lại giá để rau, nghĩ xem trưa nay nấu món gì.
“Liệu có báo tuyết không nhỉ?”
“Không chắc, báo tuyết không dễ quay vậy đâu.”
Khâu Triệt đặt ly nước xuống, nhận lấy cà tím trong tay Kỉ Quyên: “Để em lột vỏ cho.”
“Em biết làm cà tím không?”
Khâu Triệt dối lòng lắc đầu.
Kỉ Quyên thở dài: “Vậy để chị làm cho, chưa chắc đã ngon.”
Góc tạp dề “Deep Hidden Blue” tung bay, phú bà số một lại thua bởi củi gạo dầu muối…
Buổi trưa hôm nay chỉ có một món rau —— Thịt băm xào cà tím, Kỉ Quyên lại chia cho mỗi người một quả dưa chuột, vì thế bữa trưa của doanh trại số một hôm nay vô cùng tươi mát.
Ăn cơm xong không có nghỉ ngơi, Cam Lâm tìm thấy tấm pin năng lượng thì chuẩn bị xuất phát.
“Cam Lâm.” Khâu Triệt đang làm việc trước lều ngăn anh lại.
“Hả?”
Khâu Triệt đeo găng tay bảo hộ lao động: “Để tôi đi với anh, có chuyện gì còn có thể phối hợp.”
“Không cần, cô ở lại cùng chị Quyên đi.”
Kỉ Quyên đứng ở bên cạnh, cười nhìn hai người họ, cũng không biết có nghe thấy lời Cam Lâm nói không.
“Được.” Khâu Triệt sợ kiên trì tiếp sẽ bị Kỉ Quyên nhìn ra gì đó, thu lại cánh tay cản đường, quay người đi vào chỗ làm việc.
Kỉ Quyên dặn dò Cam Lâm dọc đường đi cẩn thận, nói đợi anh quay về sẽ lấy sữa bò Tây Tạng mà sáng nay dân du mục đưa làm phần thưởng cho anh uống.
Đợi tiễn Cam Lâm đi, Kỉ Quyên cũng đi vào nơi làm việc, Khâu Triệt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hỏi: “Chị Quyên, em không có sao?”
“Của em ở đây này!”
Khâu Triệt quay đầu, Kỉ Quyên bưng ly sữa bò, vẫn còn nóng.
“Cám mưn ~”
Kỉ Quyên nhìn về phía video giám sát, trước mắt vẫn chưa có gì cả.
“Sáng nay mệt rồi đúng không? Tối nay đun ít nước nóng ngâm chân.”
Nói đến chân, ngón chân Khâu Triệt dọc đường xuống núi bị mài ra hai cái bọng nước… Vừa về đến nơi cô đã đi thay dép lê.
Khâu Triệt uống ngụm sữa bò nóng: “Chị Quyên, chị không uống sao?”
“Chị uống rồi, còn một ít để dành cho Cam Lâm.”
Là người đàn ông duy nhất của doanh trại số một, trọng trách trên người Cam Lâm nặng hơn nhiều, nên anh được hưởng ưu đãi. ( truyện trên app T𝕪T )
“Ngày mai có một người bạn đến giúp đỡ, con trai đó nha.”
Kỉ Quyên cười rất thần bí: “Trông bề ngoài cũng được, so với Cam Lâm thì người này ấm áp hơn một chút, chị cảm thấy người này chắc là sẽ hợp với em.”
“…”
Khâu Triệt chậm rãi quay đi, lại chậm rãi quay lại.
Kỉ Quyên nhìn chằm chằm nham thạch trong hình ảnh theo dõi, nói: “Thanh niên tuấn kiệt, mới đi du học về, nhưng mà với kiểu du học về của Bành Giai Minh kia thì là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, tâm tư đặc biệt tinh tế.”
“Là bạn chị hả?”
“Không phải, cậu ta ứng vào dự án của chúng ta, chị phỏng vấn đó.”
Khâu Triệt không có hứng thú gì mấy với người đàn ông sắp đến đây, cô trò chuyện với Kỉ Quyên: “Sao anh ta không đi cùng chúng ta?”
Mấy ngày mệt nhất đã qua rồi, thật biết chọn thời gian.
“Mới về nước mà, thời gian rất gấp, nghe nói vừa xuống máy bay còn chưa kịp về nhà đã chạy qua bên này, đúng rồi, cậu ta nghiên cứu về thực vật đấy.”
Khâu Triệt gật gật đầu, hôm nay dọc đường đi máy số ba thấy rất nhiều thực vật, hầu như là loại không biết tên, nói thì chỉ có thể nói là “Hoa này nè, cỏ này nè”, hoàn toàn không liên quan gì đến cây.
Lúc này hình ảnh theo dõi bị một đám động vật tràn vào, Khâu Triệt liếc mắt nhận ra, bởi vì buổi sáng Cam Lâm mới dạy cô xong.
“Cừu Bharal!”
Mặc dù không phải là động vật cực kỳ quý hiếm, nhưng Khâu Triệt vẫn thấy hơi phấn khích.
“Còn nhận ra Cừu Bharal sao, bài tập làm không tồi nha.”
Khâu Triệt xấu hổ: “Cam Lâm nói cho em đó.”
Khâu Triệt nói chuyện nhìn thấy xương sọ Cừu Bharal cạnh máy số 3 cho Kỉ Quyên nghe, cô ấy nghe xong, nâng cao gò má đầy tàn nhang: “Thằng nhóc Cam Lâm này, biết nhiều phết ha, em học tập cậu ta nhiều vào, sau này sáng tác thì dùng, nói không chừng có thể cho em linh cảm đấy.”
“Mọi người đều là thầy cô của em.”
Tổ chức từ thiện này có rất nhiều ngọa hổ tàng long*, người lợi hại vĩnh viễn là người tiếp theo.
*Ngọa hổ tàng long 卧虎藏龙 wò hǔ cáng lóng về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Video phát đến cuối cùng vẫn không xuất hiện báo tuyết, chẳng qua Khâu Triệt đã chuẩn bị tâm lý trước cho chuyện này nên cô cũng không thất vọng.
…
Hơn ba giờ chiều, Cam Lâm từ máy số 3 trở về, lần này anh không dính đấy bụi đất, quần áo cũng không bẩn, giống với lúc trưa đi, chẳng qua anh ngồi xe bán tải trở về, trong xe tổng cộng có hai người là anh và tài xế.
Vị tài xế này vừa xuống xe đã chạy khắp nơi, đến bờ sông, đến chân núi, không nói tiếng nào quan sát khắp nơi.
Đợi cậu ấy xem xong quay về, mới bắt đầu tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là “Lý Thịnh Vũ”, chữ “Thịnh” dưới bộ nhật thêm chữ thành, là người tạm thời chen đến đây.”
Trên người vị “Tài xế” này mặc một cái áo ngắn tay màu hồng nhạt, một cái quần hộp màu be, buộc tóc đuôi sam, làn da trắng nõn, trên sống mũi có một cái kính viền bạc, khiến toàn thân trông cực kỳ thanh tú, nhất là trước ngực cậu ấy in hình một loại thực vật không biết tên, cực kỳ hợp với khí chất của bản thân cậu ấy.
Khâu Triệt nhìn cậu ấy một cái, tầm mắt rơi vào đàn dramyin sau lưng cậu ấy.
Người đàn ông ở miền bắc Tây Tạng cũng có một cây, Khâu Triệt đã từng nghe anh ta chơi nó ở bờ sông Lhasa, đó là một nhạc cụ rất hay, nhưng tối hôm đó anh ta hát bài hát Tây Tạng, đến bây giờ Khâu Triệt vẫn không biết bài hát đó tên là gì, chứ đừng nói tới ý nghĩa của lời bài hát.
Ban nãy lúc Lý Thịnh Vũ tuần tra khắp nơi Khâu Triệt rất sợ cậu ấy sẽ cầm đàn dramyin, nhìn về phía núi xa hát chay một bài, như vậy rất đáng sợ đó…
Cam Lâm vỗ vỗ bả vai Lý Thịnh Vũ: “Mấy người nói chuyện đi, tôi đi rửa mặt.”
Kỉ Quyên chào đón, cười hớn hở phơi phới với “người mới”: “Đã lâu không gặp! Bạn nhỏ Lý Thịnh Vũ.”
Lúc Khâu Triệt đang sững sờ nhìn chằm chằm đàn dramyin thì bị Cam Lâm đụng vào bả vai, lực không lớn, nhưng thành công cắt đứt sự chú ý của cô…
Sau khi lảo đảo đứng vững Khâu Triệt quay người nhìn qua, Cam Lâm bước hai bước dài đi xa, vành mũ trên đầu bị gió thổi bay bay.
“Chị Quyên, đã lâu không gặp.”
Mắt Lý Thịnh Vũ cười lên hơi lấp lánh, kết hợp với quần áo màu hồng nhạt của cậu, khiến người ta miên man bất định.
“A, Khâu Triệt, làm điêu khắc, Tiểu Khâu, người nghiên cứu thực vật mà buổi trưa chị nói với em đấy.”
Khâu Triệt chuyển sự chú ý trên người Cam Lâm về đây: “Xin chào, tôi tên Khâu Triệt.”
Lý Thịnh Vũ vươn tay, rõ ràng là muốn bắt tay một cái.
Khâu Triệt và Kỉ Quyên liếc nhau, bất đắc dĩ đưa tay ra, cầm tay cậy ấy.
Người đàn ông này… Tay mềm thật đó! Giống như không có xương vậy, Khâu Triệt không kìm hãm được thở dài, xem ra việc chân tay là không thể trông cậy vào cậu ta được rồi.
Cam Lâm rửa mặt xong quay lại, ra sau xe lấy hành lý xuống.
“Để tôi làm cho!”
So sánh với vẻ ngoài âm nhu của Lý Thịnh Vũ, giọng của cậu ấy lại đủ men, cực kỳ tương phản.
“Không sao.”
Mỗi tay Cam Lâm một cái, sau khi lấy hai rương hành lý lớn xuống lại bắt đầu dựng lều, lều này có màu tím, bắt mắt y hệt như quần áo trên người Lý Thịnh Vũ.
Khâu Triệt thấy anh bận bịu đến vui vẻ, đi đến bên cạnh Kỉ Quyên, hỏi: “Chị Quyên, đứa trẻ này quen Cam Lâm sao?”
“Không quen đâu! Hai người nửa đường gặp nhau, Cam Lâm nhiệt tình, tự nguyện giúp người.”
Tự nguyện? Khâu Triệt nhớ tới đoạn đường từ sông Đà Đà đến Golmud, lại đến Yên Chướng Quải, Cam Lâm không ít lần cho cô mặt lạnh.
Bỏ đi, không xoắn quýt vấn đề này nữa, cô lại chui vào chỗ làm việc, chăm chú nhìn video giám sát.
…
Không biết qua bao lâu, có lẽ khoảng hơn hai mươi phút, rèm cửa nơi làm việc vén lên.
Khâu Triệt nghe thấy tiếng ghế được dịch qua phía cô, sau đó có người ngồi xuống bên cạnh.
“Quay được gì rồi?”
Giọng của Cam Lâm.
Khâu Triệt luôn giữ thân thể thẳng tắp: “À, hầu như chỉ có cừu Bharal.”
Cam Lâm cúi đầu châm thuốc, châm xong đưa hộp thuốc lá cho Khâu Triệt, không biết bắt đầu từ ngày nào hai người đã hút thuốc của nhau, có lúc thuốc lá của Cam Lâm ở chỗ Khâu Triệt, có lúc của cô lại ở chỗ Cam Lâm…
Khâu Triệt cũng châm một điếu, mỗi lần cô hút thuốc đều nhanh hơn Cam Lâm, lần này cô cố ý thả chậm tốc độ, khói thuốc màu trắng xanh bốc lên đỉnh đầu, càng bay cao càng loãng.
“Linh dương goa.”
Tay kẹp thuốc của Cam Lâm nhấn nhấn lên màn hình.
Khâu Triệt nghiêng người về phía trước, sát lại gần.
Cam Lâm lại lên lớp cho cô, nói: “Linh dương goa rất dễ nhận biết, nhìn ở đây.”
Nơi đầu mẩu thuốc lá dừng lại: “Cặp mông trắng, hình trái tim.”
Đúng thật nha, Khâu Triệt giống như phát hiện một đại lục mới, trước đây nghe bạn bè nhắc qua linh dương goa, nhưng cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
“Linh dương goa còn được gọi là “Cừu Gương”, bởi vì lúc bọn nó chạy trốn cặp mông trắng như tuyết sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu xuống, giống như trên thân thể lắp một cái gương, cho nên dân bản xứ đã đặt một tục xưng như vậy, nếu như chạy quá xa, không phân biệt được linh dương Tây Tạng và linh dương goa thì cứ nhìn vào đây là được.”
Khâu Triệt không khỏi bật cười, cười đến nỗi Cam Lâm sững sờ.
“Sao vậy?”
Khâu Triệt lắc đầu, vẫn cười.
Cam Lâm đột nhiên nắm lấy sau gáy cô, Khâu Triệt lập tức giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích.
“Nói đi.”
“À… Tôi còn tưởng cặp mông trắng của linh dương goa là dùng để hấp dẫn con khác phái chứ.”
Thế giới tự nhiên có rất nhiều động vật dùng vẻ ngoài đặc biệt để tìm đối tượng, chẳng có gì lạ.
“Không phải.” Ngón tay trên cổ khẽ nhéo một cái rồi bỏ ra…
Linh dương goa trong màn hình sau khi Cam Lâm giải thích xong thì rất phối hợp biến mất, chỉ còn lại một đống Cừu Bharal, đi qua đi lại với đôi mắt nhìn chằm chằm vô hồn không có mục đích đi lung tung.
“Cam Lâm.”
“Hả.”
“Chị Quyên nói là có để phần cho anh sữa bò Tây Tạng.”
“Để lúc nữa rồi uống.”
Xem ra tạm thời anh vẫn chưa muốn đi…
Khâu Triệt nhìn thời gian trên màn hình theo dõi, từng giây từng giây trôi qua.