Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 196: Chơi lớn


9 tháng

trướctiếp


Tiêu Thư Dương bước vào phòng làm việc, nhìn thoáng qua giám đốc Tôn đang mặt mày cau có, hỏi: "Anh rể, vẫn chưa tìm thấy tổng giám đốc Diệp sao?"

Giám đốc Tôn xua tay: "Đừng nhắc đến nữa, đến cả bóng người cũng chẳng tìm thấy, không biết đã đi đâu mất rồi."

Tiêu Thư Dương cau mày: "Việc này không giống lắm với phong cách làm việc của tổng giám đốc Diệp lắm, có khi nào là cô ấy gặp phải chuyện gì đó không?"

Giám đốc Tôn nâng mắt nhìn anh ta một cái: "Thằng nhóc em đừng lo nghĩ đến cô ấy nữa, em không làm gì được cô ấy đâu. Dù có chuyện gì xảy ra thật, thư ký của cô ấy đã gấp gáp gọi điện cho cảnh sát rồi, anh thấy đây rõ ràng là đang muốn trốn tránh anh mà."

Tuy rằng không biết tại sao. Rõ ràng chuyện hợp tác lần này là do Diệp Mạn tự mình chủ động nhắc đến, kết quả đến khi nói chuyện xong, cô lại biến mất không dấu vết, việc này không khỏi làm người khác tức giận.

Tiêu Thư Dương do dự một lát rồi hỏi: "Vậy chuyện ký hợp đồng thì phải làm sao? Cứ như vậy mà chịu thua sao?"

Giám đốc Tôn nhìn chằm chằm vào điện thoại mấy giây, giận dữ nói: "Không chịu thua thì còn có thể làm gì nữa? Dựa vào thực lực của nhà máy chúng ta thì không thể tạo thành công kích gì đối với Phú Hữu hết. Càng huống chi, em đã xem báo hôm nay chưa? Phú Hữu đã hạ giá nhanh hơn chúng ta một bước rồi, hơn nữa phạm vi cũng rộng hơn chúng ta, nếu bây giờ chúng ta cũng làm vậy, hiệu quả sẽ không được quá tốt."

Tiêu Thư Dương đương nhiên hiểu được đạo lý này, anh ta hé miệng định nói gì đó, giám đốc Tôn lại phẩy tay cắt ngang lời: "Cứ như vậy đi, đừng nhắc đến nữa, chuyện này đến đây là kết thúc, anh thấy có lẽ Diệp Mạn là đang thật sự trêu đùa chúng ta."

Tiêu Thư Dương mím môi nói: "Anh rể, tổng giám đốc Diệp không phải là người như vậy, hơn nữa trêu đùa chúng ta như vậy đối với cô ấy mà nói cũng không có được lợi ích gì."

Giám đốc Tôn làm sao lại có thể không biết điều này chứ, dùng cách này để trêu đùa ông ta, có phần hơi hèn hạ, Diệp Mạn không phải là người nhàm chán như vậy.

Nhưng ông ta không muốn nhắc đến chuyện này nữa: "Phải hay không phải thì cũng không còn quan trọng nữa, chuyện từ sau khi đã đàm phán xong về việc hợp tác, cô ấy lại mất tích là sự thật. Anh cũng không muốn truy cứu nguyên nhân bên trong nữa."

Tiêu Thư Dương biết trong lòng ông ta không hề thoải mái, cũng không nói thêm nữa: "Em hiểu rồi, anh rể, nếu đã không còn việc gì nữa, vậy em quay về đây."

Giám đốc Tôn khoát tay áo.

Tiêu Thư Dương đi ra khỏi nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, ngẩng đầu nhìn lên nhìn ánh mặt trời tươi sáng hiện hữu trong không trung, dừng lại trong chốc lát, bèn lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Diệp Mạn, nhưng lại không gọi được, không biết là bởi vì đã tắt máy hay vì không có sóng nữa.

Không tìm thấy người, anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi trong xe.

Tài xế ở đằng trước hỏi anh ta: "Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta đi đâu đây ạ?"

Tiêu Thư Dương đặt điện thoại ở một bên, kéo kéo cà vạt rồi nói: "Quay về tổng bộ."

Chiếc xe lao nhanh về phía trước như một mũi tên, chạy băng băng, sau mười mấy phút lái xe, xe tiến vào khu phố náo nhiệt, người đi đường càng ngày càng đông trên những con phố. Mùa xuân đã tới, vạn vật lại phục hồi, trăm hoa đua nở, những người ra đường dạo phố cũng theo đó mà đông lên không ít.

Trái tim của Tiêu Thư Dương lại giống như đang trốn trong một góc nhỏ khuất lấp khiến ánh sáng mặt trời dường như không t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp