Tiêu Thư Dương bước vào phòng làm việc, nhìn thoáng qua giám
đốc Tôn đang mặt mày cau có, hỏi: "Anh rể, vẫn chưa tìm thấy tổng giám
đốc Diệp sao?"
Giám đốc Tôn xua tay: "Đừng nhắc đến nữa, đến cả bóng
người cũng chẳng tìm thấy, không biết đã đi đâu mất rồi."
Tiêu Thư Dương cau mày: "Việc này không giống lắm với
phong cách làm việc của tổng giám đốc Diệp lắm, có khi nào là cô ấy gặp
phải chuyện gì đó không?"
Giám đốc Tôn nâng mắt nhìn anh ta một cái: "Thằng nhóc
em đừng lo nghĩ đến cô ấy nữa, em không làm gì được cô ấy đâu. Dù có chuyện gì
xảy ra thật, thư ký của cô ấy đã gấp gáp gọi điện cho cảnh sát rồi, anh thấy
đây rõ ràng là đang muốn trốn tránh anh mà."
Tuy rằng không biết tại sao. Rõ ràng chuyện hợp tác lần này
là do Diệp Mạn tự mình chủ động nhắc đến, kết quả đến khi nói chuyện xong, cô
lại biến mất không dấu vết, việc này không khỏi làm người khác tức giận.
Tiêu Thư Dương do dự một lát rồi hỏi: "Vậy chuyện ký
hợp đồng thì phải làm sao? Cứ như vậy mà chịu thua sao?"
Giám đốc Tôn nhìn chằm chằm vào điện thoại mấy giây, giận dữ
nói: "Không chịu thua thì còn có thể làm gì nữa? Dựa vào thực lực của nhà
máy chúng ta thì không thể tạo thành công kích gì đối với Phú Hữu hết. Càng
huống chi, em đã xem báo hôm nay chưa? Phú Hữu đã hạ giá nhanh hơn chúng ta một
bước rồi, hơn nữa phạm vi cũng rộng hơn chúng ta, nếu bây giờ chúng ta cũng làm
vậy, hiệu quả sẽ không được quá tốt."
Tiêu Thư Dương đương nhiên hiểu được đạo lý này, anh ta hé
miệng định nói gì đó, giám đốc Tôn lại phẩy tay cắt ngang lời: "Cứ như vậy
đi, đừng nhắc đến nữa, chuyện này đến đây là kết thúc, anh thấy có lẽ Diệp Mạn
là đang thật sự trêu đùa chúng ta."
Tiêu Thư Dương mím môi nói: "Anh rể, tổng giám đốc
Diệp không phải là người như vậy, hơn nữa trêu đùa chúng ta như vậy đối với cô
ấy mà nói cũng không có được lợi ích gì."
Giám đốc Tôn làm sao lại có thể không biết điều này chứ,
dùng cách này để trêu đùa ông ta, có phần hơi hèn hạ, Diệp Mạn không phải là
người nhàm chán như vậy.
Nhưng ông ta không muốn nhắc đến chuyện này nữa: "Phải
hay không phải thì cũng không còn quan trọng nữa, chuyện từ sau khi đã đàm phán
xong về việc hợp tác, cô ấy lại mất tích là sự thật. Anh cũng không muốn truy
cứu nguyên nhân bên trong nữa."
Tiêu Thư Dương biết trong lòng ông ta không hề thoải mái,
cũng không nói thêm nữa: "Em hiểu rồi, anh rể, nếu đã không còn việc gì
nữa, vậy em quay về đây."
Giám đốc Tôn khoát tay áo.
Tiêu Thư Dương đi ra khỏi nhà máy sản xuất TV thành phố
Phụng Hà, ngẩng đầu nhìn lên nhìn ánh mặt trời tươi sáng hiện hữu trong không
trung, dừng lại trong chốc lát, bèn lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại
của Diệp Mạn, nhưng lại không gọi được, không biết là bởi vì đã tắt máy hay vì không
có sóng nữa.
Không tìm thấy người, anh ta cũng không còn cách nào khác,
chỉ có thể ngồi trong xe.
Tài xế ở đằng trước hỏi anh ta: "Tổng giám đốc Tiêu,
chúng ta đi đâu đây ạ?"
Tiêu Thư Dương đặt điện thoại ở một bên, kéo kéo cà vạt rồi
nói: "Quay về tổng bộ."
Chiếc xe lao nhanh về phía trước như một mũi tên, chạy băng
băng, sau mười mấy phút lái xe, xe tiến vào khu phố náo nhiệt, người đi đường
càng ngày càng đông trên những con phố. Mùa xuân đã tới, vạn vật lại phục hồi,
trăm hoa đua nở, những người ra đường dạo phố cũng theo đó mà đông lên không
ít.
Trái tim của Tiêu Thư Dương lại giống như đang trốn trong
một góc nhỏ khuất lấp khiến ánh sáng mặt trời dường như không thể chiếu tới
được, anh ta mặt không biểu cảm mà nhìn những người dạo phố đang cười nói vui
vẻ bên đường, đột nhiên, một hình bóng vô cùng quen thuộc chợt xuất hiện trước
mắt anh.
Tiêu Thư Dương từ từ thẳng người dậy, nhanh chóng hạ cửa
kính xuống. Dưới ánh nắng rực rỡ, Diệp Mạn mặc một chiếc váy dài màu xanh lá,
ngồi ở yên sau của một chiếc xe đạp, ngẩng đầu nhìn những cành hoa đang chậm
rãi dao động trước gió, làn váy màu xanh lá nhẹ nhàng bay trong gió, giống như
những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Một cảnh tượng rất lãng mạn, rất đẹp đẽ nhưng Tiêu Thư Dương
lại không có tâm trạng tán thưởng một chút nào dành cho chuyện này.
Anh ta tức giận nắm chặt tay lại, mạch máu màu xanh khẽ giật
liên hồi.
Tài xế ở đằng trước nhìn thấy phản ứng lạ thường của anh ta
từ gương chiếu hậu, bèn hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, anh muốn tôi lái chậm
lại không?"
Hít sâu một hơi, Tiêu Thư Dương trở về vị trí cũ, mặt không
thay đổi nhìn thẳng về phía trước: "Không cần, lái nhanh lên đi."
Tài xế nghe thấy vậy, tốc độ cũng tăng lên một chút.
Khóe môi Tiêu Thư Dương khẽ nhếch lên, biểu cảm nghiêm túc,
nhưng nội tâm lại cuồn cuộn sóng trào, hơi thở khó có khôi phục như trước đó.
Lúc chiếc xe sắp sửa rẽ vào đoạn đường khác, anh ta bỗng nhiên nói: "Quay
đầu lại đi."
Bên này, Diệp Mạn đang ngồi sau xe đạp của Chung Ý, chiếc xe
chầm chậm chạy qua những con phố cổ lâu đời của Phụng Hà, từng rặng hoa đào
xinh đẹp, trên cành đầy những chồi non, ánh nắng ôn hòa chiếu xuống mọi nơi,
đều như đang muốn nói rằng mùa xuân đã tới rồi.
Cô thật sự rất thích mùa xuân, không nóng không lạnh, trăm
hoa đua nở, đâu đâu cũng tràn đầy sức sống, khiến cho tâm trạng của con người
cũng theo đó mà tốt lên.
Hôm nay Chung Ý được nghỉ, vừa đúng lúc cô cũng đang trốn
giám đốc Tôn, hai người bèn cùng nhau đi xem phim chiếu rạp, thuận tiện cũng đi
dạo quanh công viên.
Nói đến Chung Ý, Diệp Mạn khẽ quay đầu, dùng ánh mắt đầy tán
thưởng nhìn Chung Ý. Bình thường thì không nhìn ra, một bác sĩ Chung nho nhã
thư sinh vậy mà cơ thể lại rất đẹp, lưng rộng eo thon, lúc dùng sức đạp lên bàn
đạp, cơ bắp trên người cứ từng chút từng chút một lộ ra, tràn đầy sức lực.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ, ở khoản thể
lực này, phụ nữ thường sẽ kém hơn đàn ông một khoảng.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Chung Ý bất ngờ phanh lại,
Diệp Mạn không có phòng bị, bởi vì quán tính mà cả người lao về phía trước,
chạm phải tấm lưng rắn chắc của anh, mũi cô đau xót, nước mắt không khống chế
được mà rơi ra.
Cô ôm lấy mũi rồi hỏi: "Chung Ý, có chuyện gì
vậy?"
Chung Ý dừng xe, một tay giữ xe, một tay còn lại đỡ lấy tay
cô: "Bỗng nhiên có một người xông đến phía trước, cô xuống xe trước
đi."
Diệp Mạn nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn
mặt như hung thần sát khí đang đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt đầy thù hằn nhìn
cô và Chung Ý, khi nhìn thấy Diệp Mạn nhìn sang, tim anh ta chợt thắt lại. Chóp
mũi Diệp Mạn hồng hồng, đôi mắt ngập nước, trên tay còn đang cầm một chiếc áo
khoác của nam giới, không còn là bộ dáng muốn né tránh người khác càng xa càng
tốt như mỗi lần đối diện với anh ta nữa.
Anh ta vừa tức giận vừa ghen ghét, lòn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.