Diệp Mạn nhìn thấy dáng vẻ thị trưởng Mao căng thẳng, tranh thủ thời gian giải thích rõ ràng: "Không phải, thị trưởng Mao, là năm sau nhà máy chúng tôi muốn tiến hành nâng cấp công nghệ sản xuất, cần một nguồn vốn, trước mắt trong nhà máy đang khá ít, tôi muốn tìm ngân hàng vay vốn."

Thị trưởng Mao nửa tin nửa ngờ, chuyện này đâu chỉ là cần một nguồn vốn, đây là muốn đánh cược tất cả vốn liếng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. 

Đi một vòng trong phòng làm việc, thị trưởng Mao tỉnh táo lại, hỏi Diệp Mạn: "Cô định vay bao nhiêu tiền?"

Diệp Mạn đưa ngón trỏ ra, khi thị trưởng Mao sắp thở phào, đột nhiên nói: "Một trăm triệu."

Thị trưởng Mao vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, bị đáp án này kích thích không nhẹ, bị sặc ho khan không ngừng, sau một lúc mới ổn, không dám tin nhìn cô: "Cô vừa nói bao nhiêu?"

Diệp Mạn cười cười: "Thị trưởng Mao, một trăm triệu, nếu không được, chín mươi ngàn, hoặc là tám mươi ngàn cũng được."

Nếu chỉ là mượn mấy trăm hay mười ngàn, cô có nhiều đồ thế chấp như vậy, hoàn toàn không cần cố ý tìm đến thị trưởng Mao giúp đỡ.

Thị trưởng Mao bó tay rồi, để ly xuống, chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn Diệp Mạn: "Nhiều như vậy? Cô muốn làm gì mà cần nhiều tiền như thế?"

Diệp Mạn đã sớm chuẩn bị xong lý do: "Muốn chuẩn bị thay đổi dây chuyền sản xuất, thuê thêm nhiều công nhân, mở rộng quy mô, quảng cáo, tranh thủ để sang năm tên tuổi của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nổi danh cả nước."

Nghe làm sao cũng thấy không đáng tin.

Mấy năm nay thị trưởng Mao xử lý nhiều nhà máy phá sản đóng cửa, lòng còn sợ hãi, nghe nói như thế, tranh thủ thời gian khuyên cô: "Tôi nói tiểu Diệp này, cô phải nghĩ kỹ lại, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ kinh doanh khá ổn, cô không cần phải mạo hiểm như vậy, từ từ từng bước một. Cô đánh cược một lần lớn như thế, lỡ xảy ra vấn đề sẽ không có lời."

Diệp Mạn cười khổ một cái nói: "Thị trưởng Mao, coi như tôi nghĩ như thế, người khác cũng sẽ không cho tôi cơ hội này. Báo chí một hai tháng gần đây ngài đã xem qua, số lượng thị trường cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi bị Phú Hữu và Giáp Thiên Hạ cướp đi không ít, nếu tôi không hành động, vậy cũng chỉ có thể chờ bị cướp sạch. Thị trưởng Mao, tôi cũng không muốn ngài khó xử, nhà máy chúng tôi, có thiết bị, còn có hơn hai mươi cửa hàng, nếu có một ngày cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ thật sự không kinh doanh được nữa, có những thứ này thêm sản phẩm đồ điện gia dụng trong nhà máy chưa bán hết, ngân hàng cũng sẽ không bị lỗ, ngài giúp tôi một chút đi."

Bởi vì vay mượn quá nhiều tiền, nếu cô tùy tiện tới ngân hàng, ngân hàng rất có thể sẽ không đồng ý, bởi vậy Diệp Mạn mới tìm thị trưởng Mao làm người trung gian, có ông ta ra mặt thì khoản vay này sẽ dễ hơn rất nhiều.

Chuyện này liên quan đến số tiền quá lớn, thị trưởng Mao không trả lời Diệp Mạn ngay, chỉ là xoa trán rồi nói: "Cô để tôi nghĩ lại."

Diệp Mạn thấy ông ta thật sự rối rắm, cô ước lượng một chút rồi nói ra: "Thị trưởng Mao, nếu việc này quá khó khăn thì thôi vậy. Tôi tìm đến ngân hàng ở Phụng Hà, hỏi xem có được không."

Thị trưởng Mao nghe xong lời này, tranh thủ thời gian gọi lại cô: "Đừng nóng vội, cô để cho tôi nghĩ một lúc."

Nếu Diệp Mạn đến Phụng Hà tìm ngân hàng, nguồn vốn lớn như thế, rất có thể ngân hàng cũng sẽ không đồng ý, nên sẽ tìm người chút địa vị ra mặt làm cầu nối mới có thể thành công. Đến lúc đó, bên Phụng Hà giúp cô nhiều như vậy, với tính cách ân oán rõ ràng của cô, thì sẽ có qua có lại  với đối phương. Lúc đầu sau những gì xảy ra với Phú Hữu, Diệp Mạn đã không còn đánh giá cao huyện Trường Vĩnh nữa, phân xưởng xây ở Phụng Hà, văn phòng chính cũng đặt ở Phụng Hà, dây chuyền sản xuất máy điều hòa không khí cũng sắp xếp ở Phụng Hà, cô cũng ít khi trở về. Khó có được một lần cô xin giúp đỡ từ trong huyện, lại lấy ra tài sản cố định làm thế chấp, nếu trong huyện không giúp được chút gì, thời gian dài, khó tránh khỏi lục đục nội bộ với huyện.

Là doanh nghiệp hàng đầu trong huyện, nộp thuế nhiều, dù cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sụp đổ hay dọn đi, đều là tổn thất không nhỏ đối với huyện nhà, cho nên trong huyện nhất định phải ủng hộ đồ điện gia dụng  Lão Sư Phụ, ít nhất phải có đưa thái độ này ra ngoài.

Trong lòng thị trưởng Mao đã có quyết định, ngẩng đầu nói: "Tiểu Diệp, chuyện này tôi có thể nói giúp cô một chút, thế nhưng cô muốn vay số tiền quá lớn, có được hay không cũng khó nói, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Diệp Mạn cười, bày tỏ sự biết ơn: "Thị trưởng Mao trăm công nghìn việc, còn đồng ý giúp chúng tôi làm cầu nối, cuối cùng cho dù có thể vay nhiều hay ít thì tôi vẫn vô cùng cảm ơn thị trưởng Mao, cảm ơn huyện đã ủng hộ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi. Như vậy đi, tôi đặt bàn tại nhà hàng Song Hỷ, mọi người dành thời gian ăn một bữa cơm rồi từ từ nói chuyện."

Thị trưởng Mao không thích tác phong này, khoát tay: "Đi nhà hàng ăn cơm làm gì, lãng phí tiền, nói ở ngay chỗ này, chờ tôi có thời gian, hẹn xong, tôi sẽ để thư ký La báo cho cô biết."

Diệp Mạn vội vàng đứng lên: "Được, vậy thì cám ơn thị trưởng Mao, tôi sẽ không quấy rầy ngài làm việc."

Thị trưởng Mao khoát tay: "Trở về kiên nhẫn chờ, trước tết sẽ hẹn gặp mặt."

Có được lời nói chắc chắn, Diệp Mạn vui vẻ rời đi.

Sau khi ra cửa, cô không vội vã trở lại nhà máy, mà nói với Triệu Hồng Kỳ: "Trong huyện một hai năm nay cũng có chút thay đổi, chị muốn đi dạo, cậu dẫn đường đi."

Triệu Hồng Kỳ vui vẻ đồng ý: "Vâng, tổng giám đốc Diệp em sẽ dẫn chị đi đến nơi náo nhiệt nhất trong huyện chúng ta."

Thật ra huyện Trường Vĩnh không khác trước kia mấy, bên ngoài thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng đến huyện thành nhỏ thời gian tựa như đọng lại, nhà ở vẫn cổ xưa, đường vẫn mấp mô, trên đường xe hơi vẫn còn thưa thớt, phương tiện giao thông phổ biến nhất vẫn là xe đạp. Điều duy nhất thay đổi là quán xá bên đường tăng nhiều, tới gần cuối năm, trên đường phố tràn ngập không khí ăn tết vui mừng, quán xá cũng giăng đèn kết hoa, mang đến nét tươi sáng cổ kính cho huyện thành cổ xưa.

Triệu Hồng Kỳ dẫn Diệp Mạn tới quảng trường Nhân Dân, lúc trước bọn họ còn bày một gian hàng ở đây, giờ nhớ lại phảng phất như chuyện ở đời trước.

Trên quảng trường người đến người đi, có cặp đôi đi xem phim ở rạp chiếu phim, cũng có người già múa ương ca, còn có cặp vợ chồng dắt theo con tản bộ quanh quảng trường cùng những người bán hàng rong bán các loại đồ chơi nhỏ chất lượng kém, các quầy đồ ăn vặt bày ở ven quảng trường, bên tai là tiếng rao hàng liên tục.

Diệp Mạn nhìn khung cảnh tràn đầy sức sống này nhỏ giọng nói ra: "Thật là náo nhiệt, đông người hơn nhiều so với lúc chúng ta bày quầy bán hàng."

Triệu Hồng Kỳ bất đắc dĩ nhún vai nói: "Haiz, tổng giám đốc Diệp, chắc chị không biết, bây giờ công nhân viên chức nghỉ việc vẫn luôn tăng, không có công việc, cũng nên kiếm sống, không ít người đến đây bày hàng bán vỉa hè, có người mang hàng hóa ra bán, cũng có người mang đồ nhà mình làm ra bán."

Diệp Mạn gật đầu, cô biết.

Dù sao đời trước cô cũng là một phần trong đó, khi đó cô ngay cả vốn để làm buôn bán nhỏ cũng không có, không tìm được việc làm, vì kiếm sống, liền làm miếng lót giày mang đến quảng trường bày quầy bán. Nhưng lúc đó phụ nữ làm gì có ai không biết làm miếng lót giày. Cơ hồ người người đều biết l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play