Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 193: Thế chấp


9 tháng

trướctiếp


Chọn mua đồ gia dụng xong, các đồng nghiệp của Chung Ý lần lượt rời đi, chỉ có anh lẳng lặng ở lại phía sau chờ tính tiền.

Chờ anh thanh toán xong, vừa vặn mọi người đã đi hết. Anh đi đến trước mặt Diệp Mạn, gãi gãi đầu, an ủi: "Tôi có người bạn từng dùng đồ gia dụng chỗ các em, vừa dùng tốt lại thực tế, TV hơn một ngàn chất lượng không thể sánh bằng mấy loại hai ba nghìn này."

Diệp Mạn cười cười, kêu anh ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi biết. Quả thật trước mắt nhà máy bọn tôi gặp chút khó khăn nhỏ, chỉ là tình hình tổng thể thì không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."

Vì để ý tới cảm xúc của Chung Ý, cô nói nhà máy không thành vấn đề, các mặt đều hoạt động tốt, sổ sách cũng có đủ tiền.

Nghe vậy, Chung Ý thoáng yên tâm một chút, cười nói: "Tôi biết rồi, các cô dám chắc được. Thực ra ban đầu hàng Nhật Bản cũng không được hoan nghênh như vậy, vào những năm năm mươi sáu mươi, sản phẩm của bọn họ cũng bị sao chép ở Âu Mỹ, đồng thời có chất lượng kém hơn, về sau dựa vào giá rẻ, mới chiếm được thị trường, dễ bán ra khắp trong ngoài nước mới có danh tiếng tốt như hiện giờ. Hiện tại chẳng qua là các cô đang đi trên con đường bọn họ đã từng đi qua mà thôi, tôi tin chắc sớm hay muộn các cô cũng sẽ thành công."

Lời nói này từ trong miệng Chung Ý nói ra, Diệp Mạn có chút giật mình, kinh ngạc nhíu mày nói: "Tôi cho rằng bác sĩ Chung chỉ quan tâm y học, không nghĩ tới cũng có hiểu biết về kinh tế và lịch sử Nhật Bản như vậy."

Chung Ý nhẹ nhàng nhún vai nói: "Tôi ở lại Nhật Bản một hai năm, trong lúc đó dì chủ nhà cho thuê phòng cũng đi theo, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói chuyện với nhau, tôi nghe qua một chút, sau này về nước lúc rảnh rỗi cũng tìm đọc một số tư liệu về phương diện này. Nếu cô cảm thấy hứng thú, lần sau tôi mang cho cô hai quyển sách về phát triển công nghiệp Nhật Bản nhé?"

Diệp Mạn rất tò mò, hai kiếp này cô cũng không đọc nhiều sách, toàn dựa vào tính cách cứng cỏi không chịu thua đi tới hôm nay. Nhưng cái gọi là sống đến già, học đến già, kỳ tích kinh tế Nhật Bản cũng có rất nhiều chỗ đáng để học tập, khi rảnh xem qua cũng không hẳn là không được.

"Nếu là tiếng Nhật có thể tôi xem không hiểu."

Chung Ý vội nói: "Có bản dịch tiếng Trung, tôi đưa cho cô hai bản tiếng Trung vậy."

Diệp Mạn gật đầu đồng ý, cười khanh khách nói: "Hôm nay bác sĩ Chung dẫn nhiều khách tới cửa hàng bọn tôi như vậy, lại còn cho tôi mượn sách, để cảm ơn tôi muốn mời anh ăn cơm. Hôm nay anh có rảnh không?"

Chung Ý vui mừng không thôi, vội vàng gật đầu: "Có, cô cũng đã giảm giá cho bọn tôi rồi, nói ra cũng là cô thiệt thòi, lần sau tôi mời cô xem phim vậy, nghe nói gần đây rạp chiếu phim đang giới thiệu mấy bộ phim Hong Kong rất hay, rất được hoan nghênh."

Diệp Mạn không từ chối, cười hỏi anh: "Khi nào thì đi?"

Chung Ý không dự đoán được cô lại nhận lời thoải mái như vậy, vội vàng nói: "Cuối năm thì thế nào? Thời gian gần đây đơn vị các cô phải kết thúc các hạng mục cuối năm, chắc là bề bộn nhiều việc nhỉ? Chờ các cô nghỉ chúng ta lại đi, có thể chứ?"

Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỉ sợ không được, cuối năm tôi muốn về huyện Trường Vĩnh một chuyến."

Chung Ý có hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng giữ vững tinh thần nói: "Không sao, vậy đợi chừng nào cô rảnh thì chúng ta lại đi."

"Đợi ra tết tôi sẽ có thời gian, không biết khi đó bác sĩ Chung có thể đi hay không?" Diệp Mạn chợt nói, lại còn chớp chớp mắt, cho thấy vừa rồi rõ ràng là đang đùa Chung Ý.

Vẻ mất mát trên mặt Chung Ý biến mất, anh cao hứng nói: "Có, vậy chờ cô trở về, chúng ta sẽ hẹn tiếp."

Diệp Mạn chỉ chỉ xe đạp của anh: "Chuyện năm sau năm sau rồi nói, giờ ăn cơm trước, anh muốn ăn cái gì?"

Chung Ý nói chuyện vui vẻ: "Tôi ăn gì cũng được, hay là đến cửa hàng lần trước chúng ta đi qua đi?"

Diệp Mạn không có ý kiến: "Được thôi."

Tới gần cuối năm, công việc quả thật rất nhiều, quan trọng nhất là đại hội đại lý năm nay.

Thời gian vẫn là chốt vào ngày 25 tháng chạp, nhưng cần đặt nhà hàng trước, gửi thiệp mời cho các đại lý, chuẩn bị phần thưởng và quà, liên hệ truyền thông, các công việc cực kỳ rườm rà, tuy chủ yếu do Chung Tiểu Cầm đi làm, Diệp Mạn chỉ cần trấn giữ là được, nhưng cô còn có công việc khác cần xử lý, cũng chỉ thiếu mỗi cách phân thân.

Quan trọng hơn là, cuối năm cô chuẩn bị về huyện Trường Vĩnh, chỉ sợ không rảnh tham gia đại hội đại lý lần này, cho nên phải có người có phân lượng, có năng lực trấn giữ các đại lý trở về chủ trì công việc, mà người này trừ Bàng Dũng ra không thể là ai khác.

Diệp Mạn lấy một chiếc điện thoại gọi qua, giải thích tình hình, hỏi anh ta bao giờ thì có thể trở về.

Công việc bên kia Bàng Dũng cũng đã xử lý được kha khá, nhận được điện thoại liền nhanh chóng mua vé trở về.

Hai người gặp mặt chuyện thứ nhất làm chính là nói về chuyện tổng đại lý.

Bàng Dũng uống một chén nước: "Tào An với Đường Thanh Sơn đều có ý này, Lý Bảo Điền không muốn xa xứ. Tôi đã khảo sát sơ bộ một lượt, hai người bọn họ đều ổn, trong tay mỗi người đều có lượng tài chính nhất định, bên dưới còn có một đám nhân viên ti�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp