Gần đây chuyện mà người dân Phụng Hà đang bàn luận say sưa
nhất là chuyện rải tiền trước cổng Ngân hàng Nông nghiệp vào hai ngày trước.
Chuyện này thực sự đã gây nên chấn động lớn, đủ loại tin tức
lớn nhỏ được truyền ra ngoài, người họ hàng nào đó của XX lại nhặt được bao
nhiêu tiền, phát tài sau một đêm và vân vân, truyền đến mức những tin tức như
được mọc mắt mọc mũi, lại càng như phủ lên một tầng hào quang của tiền tài cho
những loại tin tức như vậy.
Chẳng qua rất nhanh sau đó mọi người đều được biết về chuyện
gì đã xảy ra.
Bởi vì một số cơ quan truyền thông trọng yếu trong thành phố
lần lượt đưa tin về sự việc. Đầu tiên là vào đêm trước ngày xảy ra sự việc, từ
bản tin tối của tỉnh Đài đã đưa tin về một cuộc xô đẩy trong bệnh viện, sau đó
còn có nhà báo cầm mic đến phỏng vấn vợ chồng Diệp Quốc Minh: "Nghe nói
hai người trước sau lần lượt suy tính việc gả ba cô con gái cho Cốc Kiến Thành?"
Mặt Diệp Quốc Minh đen lại như nhọ nồi, giơ tay lên che mặt
mình, thề thốt phủ nhận: "Không có chuyện này!"
Sau đó tiếng của người chủ trì vang lên: "Hôm qua, ở
thành phố của chúng ta đã diễn ra một vụ án bắt cóc có tính chất vô cùng ác
liệt trên đường đến Ngân hàng Nông nghiệp, người bị hại là bà chủ của cửa hàng
sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ tên Diệp Mạn. Trước mắt nghi phạm đã sa lưới, một
trong số đó có em trai ruột của Diệp Mạn, người còn lại là anh vợ của em trai
người bị hại, cũng từng là nghi phạm của một vụ án giết người trước kia, trước
mắt vụ án đang tiến thêm một bước nữa trong quá trình điều tra."
Tin tức trên TV chịu giới hạn về thời gian chiếu, chỉ có vỏn
vẹn mấy chục giây, nội dung chiếu có hạn nhưng tin tức ở trên báo thì không
phải lo lắng về những vấn đề như vậy.
Ngày tiếp theo các báo lớn nhỏ của tỉnh Vân Trung, lần lượt
nối tiếp nhau tung ra các bài báo về sự việc trên, tiêu đề thì vô số cách diễn
đạt vô cùng gây shock, đặc biệt là các báo đô thị hoặc các thể loại báo đưa tin
không nghiêm túc như Vãn Báo, đặt tiêu đề lại càng đánh mạnh vào hiệu quả thị
giác khi người mua đọc.
Ví dụ như Vãn Báo có tiêu đề là "Em trai liên
hợp với người ngoài bắt cóc chị mình, có bí ẩn gì đằng sau?"
hay báo đô thị "Bà chủ suýt phải gả cho nghi phạm giết vợ"
còn Nhật Báo là "Ba cô gái suýt gã cho một chồng gây nên bi
kịch"... Thế nhưng trong số những tờ báo hết sức khoa trương và nhức
mắt này, nhan đề của Nhật Báo Vân Trung lại cực kỳ đúng quy củ, chỉ một dòng
(*) Chiêu đệ là cách
gọi phụ nữ thời xưa của Trung Quốc, ngoài ra nó còn mang ý nghĩa
nếu đặt tên con gái là chiêu đệ thì sẽ mong đứa con tiếp theo là con
trai.
Tin tức đưa ra cũng vì vậy mà rất nghiêm túc, bắt đầu nói từ
vụ án bắt cóc lại giải thích Diệp Mạn đã thần cơ diệu toán như thế nào, bình
tĩnh đối phó với bọn cướp ra sao nhờ đó mà có cơ hội thoát thân. Sau đó chỉ rõ
ra thân phận của hai tên bắt cóc lại thuận tiện nêu qua về bối cảnh trưởng
thành của Diệp Mạn, đến chuyện Mao Xảo Vân từng phá thai bỏ rơi một đứa bẻ cũng
không quên nhắc tới. Cuối cùng còn dùng phần lớn số trang còn lại sơ lược qua
Diệp Mạn từ một nữ nhân viên thời vụ bình thường của nhà máy sản xuất TV Hồng
Tinh từ chức để theo đuổi nghiệp kinh doanh, sáng lập nên cửa hàng Lão Sư Phụ,
giúp những người công nhân bị sa thải ở quê nhà có thêm cơ hội việc làm, lại
rất nhiệt tình với công việc từ thiện cộng đồng, tài trợ cơ hội đi học, vì Á
vận hội cống hiến một phần sức lực, cho đến khi gặp sự việc bị bắt cóc này.
Cô là một người bị hại nhưng lại thoát ly khỏi thân phận người bị hại, từ khi
tỉnh lại trong bệnh viện đã quyết định dùng tiền riêng của bản thân để giúp đỡ
những em bé có hoàn cảnh giống như cô.
Câu kết cuối cùng của bài báo là do chính tay chủ biên viết
nên: Cô ấy vực dậy từ mặt đất khô cằn, trưởng thành trong mưa gió bão bùng,
chịu đựng đủ mọi gian khổ, cuối cùng đã trở thành một thanh kiếm! Cô ấy chính
là Diệp Mạn!
Bài báo này vượt xa những bài báo có tiêu đề máu chó và nhức
mắt nhưng máu chó cũng đã xem chán rồi, mọi người đều muốn xem những thể loại
khác, hơn nữa Nhật Báo Vân Trung còn đưa ra một tin tức độc nhất vô nhị, mỗi
năm Lão Sư Phụ đều quyên góp một trăm vạn, dùng để giúp đỡ những trẻ em nữ từ
mười sáu tuổi trở xuống trong thành phố có điều kiện hoàn thành giáo dục phổ
thông.
Mọi người đọc xong nội tình vụ án bắt cóc từ những loại báo
khác nhau xong, ba chị em nhà họ Diệp suýt chút nữa đã phải gả cho nghi phạm
của vụ án giết người là Cốc Kiến Thành, đến chuyện Cốc Kiến Thành phát điên
phát dại, đối với người đầu ấp tay gối giúp anh ta sinh con dưỡng cái mà cũng
có thể không chút do dự ra tay sát hại, đến khi xem tới bài báo của Nhật Báo
Vân Trung, phải trái lập tức được làm rõ.
Đối lập với sự tàn nhẫn của Cốc Kiến Thành, sự ngoan độc của
Diệp Bảo Hoa, sự bất công của Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân, thái độ lương
thiện, người có lòng yêu thương to lớn như Diệp Mạn hoàn toàn không cùng một
tầng lớp với những con người như bọn họ.
Thảm nhất vẫn là Có một số ông chủ bà chủ, lợi dụng làn gió cải cách của châu
Á, hầu bao dần dày lên liền quên mất đạo lý kính già yêu trẻ, hiếu thuận chính
là đạo lý được lưu truyền từ xa xưa và là phẩm chất tốt đẹp của người dân Trung
Hoa chúng ta.
Những lời này chẳng khác gì đang chỉ thẳng vào mặt Diệp Mạn
mà mắng là đồ có tiền nhưng quên mất gốc gác, không hiếu thuận với bố mẹ, ích
kỷ, có tiền rồi thì không còn thiết tha gì với bố mẹ và em trai ruột thịt nữa.
Có rất nhiều người khi vừa đọc được bài báo này của bọn họ,
suy nghĩ rất dễ bị bóp méo một cách sai lệch, cũng đúng, Diệp Mạn nhiều tiền
như vậy, cũng không cam tâm để tiền cho người trong nhà tiêu pha, làm vậy cũng
quá keo kiệt đi, khó trách lại tích thành tai họa. Nhưng sau khi xem xong bài
viết của Suy nghĩ của những người bình thường rất dễ dàng bị ảnh
hưởng, Diệp Mạn đều đặn quyên góp tiền từ thiện như vậy, ai cũng không thể chỉ
trích cô ấy là người kinh doanh Grandet.
(*) Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng
keo kiệt.
Vì vậy mà Vãn Báo bị làm cho ê chề một phen.
Thế nhưng khi Chung Tiểu Cầm đọc được bài báo này thì vẫn vô
cùng tức giận: "Cái tờ Vãn Báo này chuyên môn đối đầu với chúng ta, đúng
là không phải thứ tốt đẹp gì. Nhẹ nhàng mà thả một câu không đưa tiền thì chính
là không hiếu thuận, vậy mấy người đó đưa cho em trai mình được bao nhiêu tiền
chứ? Đang diễn trò chắc."
Diệp Mạn cũng đọc được bài báo này, thực ra đây cũng không
phải việc gì quá bất ngờ, càng nhiều người biết thì càng có nhiều cách nhìn
nhận khác nhau.
Hơn nữa có rất nhiều lúc những người sống trong xã hội sẽ có
một loại tâm lý thù ghét người giàu có, cộng thêm mọi người đều có xu hướng về
phe những người yếu đuối hơn, huống hố đất nước bọn họ từ trước đến nay đều có
văn hóa là một người làm to cả họ được nhờ, đọc truyện miễn phí trên truyen
yeu thich, một người phát đạt rồi phải giúp đỡ người nhà, đặc biệt là việc phải
giúp đỡ con trai trưởng trong mắt những người có tư tưởng lỗi thời đều được xem
là chuyện hết sức bình thường. Đừng nói là bây giờ, Diệp Mạn vào hai ba mươi
năm sau đều đã xem qua những tin tức như thế này, chị gái phải ra ngoài bán
thân kiếm tiền về nhà đưa cho em trai mua nhà cưới vợ, cho dù đã biết rất nhiều
người cũng không cảm thấy có gì không đúng, những thằng nhóc không theo nổi
nghề lưu manh ở nơi này còn ngưỡng mộ những gia đình có được cô con gái
"được việc" như vậy nữa.
Đặc biệt là khi cô còn chưa kết hôn, phần tài sản của cô đối
với nhà mẹ đẻ mà nói chính là của gia đình họ nên việc đưa tiền cho họ là điều
đương nhiên, cô lại kiên quyết không đưa tiền, đây mới là việc người đời không
thể chấp nhận được.
Những tư tưởng như vậy không chỉ ảnh hưởng tới người được
nhận quyền lợi, ví dụ như những bậc phụ huynh có tư tưởng trọng nam khinh nữ,
hay anh em ruột, càng đáng thương hơn là, cũng đã ảnh hưởng đến một bộ phận
những cô gái phải làm người bị hại. Bọn họ từ bé đã phải lớn lên trong hoàn
cảnh như vậy, dần dà về sau cũng gặp mãi thành quen, cũng cảm thấy bản thân
mình đáng phải làm vật hy sinh cho cả gia đình, Diệp Đại Ni của hiện tại, một
người chị dùng tới ba mươi năm bán thân để kiếm tiền cho em trai lấy vợ, những
ví dụ như vậy nhiều không kể xiết.
Thậm chí bọn họ còn trở thành một phiên bản của Mao Xảo Vân,
từ một người bị hại lại trở thành người hại người khác. Rõ ràng bản thân cũng
là con gái, nhưng vẫn cho rằng con trai đáng được xem trọng hơn con gái, trước
khi kết hôn thì phải làm việc cho người nhà, toàn bộ số tiền kiếm được đều phải
giao nộp hết, tài lễ kết hôn toàn bộ đều phải giữ lại ở nhà mẹ đẻ, chỉ cầm hai
manh chiếu gả đến nhà chồng. Sau khi lập gia đình, một lòng muốn sinh được con
trai, vì nhà chồng khai chi tán diệp tiếp tục hương khói, nhưng sinh ra cứ lần
lượt lại là con gái, đến khi nào sinh ra được con trai thì thôi, dù hại thân
thể cũng nhất quyết không từ bỏ.
Hơn nghìn năm văn hóa phong kiến lưu truyền lại tư tưởng
trọng nam khinh nữ sẽ không dễ dàng bị loại bỏ như vậy, bằng không cũng không
đến mức ba mươi năm sau tư tưởng văn hóa so với thời đại hiện tại đều cởi mở
hơn nhiều, giới tính sau khi sinh của một đứa trẻ vẫn là một việc vô cùng khoa
trương.
Diệp Mạn biết năng lực của cô có hạn, muốn thay đổi triệt để
lối suy nghĩ nãy của xã hội là điều không thể làm được.
Nhưng cô vẫn muốn làm một chút gì đó, cho dù chỉ có một đứa
trẻ sẽ vì chuyện này mà chịu chung ảnh hưởng, thay đổi được tư tưởng của một
đời người, vậy thì cũng là việc xứng đáng.
Cô nhận lấy tờ báo, sau khi xem xong thì cười nói:
"Đừng tức giận nữa, liên lạc với phóng viên Hồ hỏi cô ta xem có thể viết
một bài báo nhắm vào bài viết này của Vãn Báo được hay không?"
Những chuyện gây tranh cãi như thế này đương nhiên là phải
để đích thân những người có văn hóa đến góp vui mới có ý nghĩa được.
Chung Tiểu Cầm gật đầu, chỉ là vẫn có một chút bất bình:
"Tổng giám đốc Diệp, chị phải chịu nỗi khổ lớn như vậy, rõ ràng là
người bị hại vậy mà cái tờ Vãn Báo này lại viết như vậy, chị không tức giận
sao? Lần sau chúng ta đừng mời bọn họ nữa."
Diệp Mạn cười trấn an cô ấy: "Có gì đáng để tức giận
đâu chứ, đây là anh ta đang tặng chúng ta một cái bia ngắm. Chỉ cần phóng viên
Hồ đồng ý đấu lôi đài với anh ta, thì sẽ thú vị đấy. Chị bỏ ra một trăm vạn
khuyến học giúp cho trẻ em nghèo, bọn họ lại muốn chụp cho chị một cái mũ,
chuyện này là không thể nào."
Chung Tiểu Cầm giật mình: "Tổng giám đốc Diệp, chị
sớm đã dự liệu được trước chuyện này sẽ xảy ra."
Diệp Mạn cười nhạt nói: "Tiểu Cầm, sau này em sẽ hiểu
ra được, chuyện như thế này rất bình thường. Chị quyên góp một trăm vạn như vậy
quả thực đã có suy xét tới việc này, để bản thân càng đứng được ở vị trí đạt
được lợi ích, khiến cho những người ghét chị không thể nào chỉ trích được nữa,
nhưng chị cũng thật tâm hy vọng những trẻ em gái sẽ có thể đọc được nhiều sách
hơn chút, đọc sách mới có thể thay đổi số phận của những đứa trẻ đó, đặc biệt
là những đứa trẻ vừa sống trong gia đình nghèo khó lại vừa không được bố mẹ xem
trọng, không muốn mười bảy mười tám tuổi đã gả cho người khác rồi sinh con,
ngây ngô dại dột mà trải qua một đời người, đọc sách chính là lối thoát tốt
nhất."
Mắt của Chung Tiểu Cầm có chút ướt, cô ấy từ nhỏ được sinh
ra ở một vùng thôn quê, là một nơi còn nghèo đói lạc hậu hơn so với một huyện
nhỏ, sự lựa chọn dành cho con gái càng thêm ít ỏi, trẻ em gái thông thường dù
còn ít tuổi cũng đã phải thôi học, sau đó tìm người gả đi, rất nhiều những
người bạn học tiểu học của cô ấy đã là mẹ của hai ba người con rồi. Lúc về đón
năm mới, thoạt nhìn bọn họ như đã già hơn cô ấy hơn năm tuổi. Vì vậy đối với
tình trạng như Diệp Mạn đã nói, cô ấy quả thực cảm thấy giống như chính mình đã
trải qua những chuyện đó vậy.
"Tổng giám đốc Diệp, em sẽ liên hệ với phóng viên
Hồ ngay."
Diệp Mạn gật đầu cười: "Ừ, khoảng thời gian này vừa
phải bận rộn với công việc, lại vừa phải chạy tới bệnh viện, em vất vả
rồi."
Chung Tiểu Cầm xua tay: "Đây là chuyện em nên làm mà,
giám đốc Bàng đến rồi, anh đến nói chuyện với tổng giám đốc Diệp đi, tôi đi
ra ngoài trước."
Bàng Dũng vui tươi hớn hở cầm theo một túi to đựng toàn hoa
quả tiến vào.
Diệp Mạn nhịn không được nhíu mày: "Anh Bàng, tôi đã
bảo anh đừng mua đồ tới đây rồi, chỗ này của tôi vẫn còn rất nhiều đây, ăn
không hết được. Lát nữa anh mang về cho bọn trẻ con trong nhà ăn nhé."
Bàng Dũng đặt túi hoa quả lên trên bàn: "Chị dâu cô bảo
tôi mang đến đấy, ở nhà vẫn còn mà. Cô cứ yên tâm dưỡng thương đi, đừng lo lắng
về công việc nữa, chuyện ở cửa hàng còn có tôi mà."
Diệp Mạn cũng không muốn bận tâm nhiều, thế nhưng hiện tại
thị trường cạnh tranh rất gay gắt, chỉ cần sơ hở không chú ý một chút thôi cũng
có thể trở nên lạc hậu rồi, khi đã lạc hậu rồi thì ắt sẽ phải chịu đòn đau.
Cô bèn nói với Bàng Dũng: "Được, gần đây tôi sẽ không
quản mấy chuyện này nữa. Nhưng mà có một tình huống tôi muốn nói với anh mộ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.