Nghe nói Diệp Mạn đồng ý chủ động cung cấp tin tức cho họ,
đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, không đến chín giờ nhiều phóng viên từ các truyền
thông đã đem thiết bị lại đây.
Chung Tiểu Cầm mỉm cười mở cửa phòng bệnh, cho mọi người đều
thấy rõ bên trong: “Các vị phóng viên, chúc mọi người buổi sáng vui vẻ, cực
nhọc cho mọi người rồi. Mọi người cũng thấy phòng bệnh rất nhỏ, không thể chen
chúc nhiều người, mỗi nhà cử đại diện tiến vào phỏng vấn tổng giám đốc
Diệp, những người còn lại tôi đưa mang mọi người đi uống trà, được không?”
Cô liếc nhanh bốn phía, không tìm được người, cũng không
thấy người thích hợp. Vì để làm cho Diệp Mạn thoạt nhìn càng đáng thương một
chút, bọn họ đã kêu vợ chồng Bàng Dũng đi về.
“Bác sĩ Chung, tan làm sắp về rồi sao? Có thể giúp tôi một
việc được không?” Chung Tiểu Cầm nhìn thấy người này, vội vàng kêu lên.
Chung Ý vừa trực đêm xong, tinh thần cũng không quá tốt,
trong tay cầm một bình giữ nhiệt đột nhiên bị gọi lại, thì ra là Chung Tiểu
Cầm, anh gật đầu: “Có thể, cô có việc muốn làm cần tôi giúp cô chăm sóc Diệp
Mạn sao?”
Chung Tiểu Cầm vội vàng xua tay nói: “Không phải, hiện tại
có rất nhiều phóng viên lại đây phỏng vấn tổng giám đốc Diệp, nhưng phòng
bệnh quá nhỏ, chứa không đủ nhiều người như vậy, có thể nhờ anh mang các phóng
viên tới quán trà đối diện uống trà được không, biên lai tôi sẽ thanh toán.”
Nói xong, cô liền lấy ra hai tờ tiền mặt một trăm đồng đưa
cho Chung Ý.
Chung Ý không nhận, nhìn thoáng qua phòng bệnh, thấp giọng
nói: “Tôi có thể đuổi họ đi.” “À.” Chung Ý hiểu rõ, nếu là chủ động mời tới vậy anh cũng
không cần thiết phải cản trở, nhưng anh cũng không cần tiếp đón mà cười nói với
các phóng viên: “Tôi là bác sĩ phụ trách của tổng giám đốc Diệp, ngày hôm
qua vào lúc cô ấy bất tỉnh được công an đưa tới là tôi phụ trách, lúc ấy thư ký
của cô ấy chưa tới. Tôi còn chăm sóc cô ấy một lát. Mọi người có thể vào văn
phòng tôi ngồi, lúc tổng giám đốc Diệp được đưa vào bệnh viện như thế nào,
cần gì có thể hỏi tôi.”
Các phóng viên sáng mắt lên, vậy chẳng phải là có thông tin
trực tiếp khi Diệp Mạn được đưa vào bệnh viện sao.
Vì thế bọn họ chia thành hai nhóm người, một nhóm đi theo
Chung Tiểu Cầm vào phòng bệnh, một nhóm khác đi theo Chung Ý vào văn phòng.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, các phóng viên đều rất khách
sáo, trước tiên là quan tâm đến bệnh tình của Diệp Mạn, sau đó mới chính thức
bắt đầu phỏng vấn. Vấn đề mà mọi người quan tâm nhất là: “Tổng giám đốc
Diệp, nghe nói trong đám cướp bóc có một người là em trai của cô đúng không.”
Diệp Mạn lộ ra một nụ cười chua xót: “Còn hơn thế nữa!”
Các phóng viên bị gợi nên lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ có gì còn
kinh hơn việc này nữa sao?
Một nữ phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc Diệp có thể kể lại
một chút được không? Về việc này có phải còn có nội tình khác không?”
Diệp Mạn mím môi, trên mặt biểu hiện nghĩ một chút mà sợ:
“Đúng vậy, trong đám người bắt cóc còn có em trai của tôi. Còn có một người
nữa, chính là người sáu năm trước tôi suýt gả cho anh ta.”
Quả nhiên kinh ngạc, bọn họ lần này không đến không uổng
công rồi.
Các phóng viên hai mắt tỏa sáng, câu sau tiếp câu trước đặt
câu hỏi.
“Tổng giám đốc Diệp, nói như vậy tên cướp kia là người
yêu cũ của cô sao?”
“Tổng giám đốc Diệp, hai người tại sao lại chia tay?”
……..
Diệp Mạn nâng tay lên: “Tôi lần lượt trả lời mọi người được
không? Cốc Kiến Thành không phải người yêu tôi, chúng tôi cũng chưa từng yêu
đương, cũng không tồn tại sự việc chia tay như mọi người nói. Tôi lúc đó đã có
người yêu rồi, tên là Bành Ngọc Lương, là sinh viên năm 3 trường dạy nghề công
nghiệp dệt Khê Hóa Thị, năm đó anh ta bắt cá hai tay. Lên đại học gạt tôi quen
với con gái của Hệ chủ nhiệm. Việc này đã từng lên (Khê Hóa Nhật Báo) sáu tháng
trước.”
Các phóng viên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ còn chưa có hỏi,
tổng giám đốc Diệp lại chủ động nói ra nhiều tin tức như vậy, đây là muốn
phóng đại chiêu sao.
Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này đối với bọn họ là chuyện
tốt.
“Vậy tại sao cô và Cốc Kiến Thành lại suýt chút nữa kết
hôn?” Một phóng viên vội vàng truy hỏi.
Diệp Mạn bất đắc dĩ cười nói: “Em trai Diệp Bảo Hoa của tôi,
chính là người cùng với Cốc Kiến Thành ngày hôm qua có ý đồ cùng nhau bắt cóc
tôi, cùng với em gái của Cốc Kiến Thành là học sinh trung học, hai người âm
thầm yêu nhau. Cốc Kiến Thành lớn hơn tôi mười tuổi, bởi vì nồi hơi nổ mạnh mà
bị hủy dung về sau tính tình cũng thay đổi rất lớn, say rượu thành tánh, uống
say thì đánh đập mắng chửi người, nghe nói vợ của anh ta chịu không nổi bỏ trốn
với người khác, tình huống của anh ta bây giờ không thể cưới được vợ. Vì thế
bọn họ đã lên ý tưởng “Hoán thân.” Để làm cho tôi đồng ý, Diệp Bảo Hoa còn nói
dối Cốc Tiểu Mẫn, chính là em gái của Cốc Kiến Thành đã mang thai, nếu tôi
không đồng ý nhà họ Cốc sẽ kêu người tố cáo cậu ta tội ấu dâm. Sợ Diệp Bảo Hoa
ngồi tù nên cha mẹ tôi một lời đồng ý mối hôn sự này, cả nhà cùng ra trận,
khuyên tôi đáp ứng nhưng tôi sống chết không đồng ý, còn muốn báo việc này cho
liên đoàn phụ nữ và xưởng sản xuất, ông hàng xóm ở gần nhà tôi vẫn còn nhớ rõ
việc này.”
Cái quái gì vậy, theo người ngoài lừa gạt chị ruột mình, có
còn là con người không? Khó trách ngày hôm qua còn là ra việc ác là bắt cóc chị
mình này.
Các phóng viên cảm thán chuyến đi này không tệ, nhanh chóng
nhớ kỹ địa chỉ, lại hỏi: “Nghe nói tìm thấy vợ của Cốc Kiến Thành rồi, chôn ở
nhà cũ của anh ta, tổng giám đốc Diệp có biết chút gì không?”
Diệp Mạn thừa nhận: “Tôi có gọi điện về quê hỏi thăm. Hai
ngày trước ở nhà cũ nhà họ Cốc có đào ra một di hài, đã chết từ mười năm trước,
căn cứ theo tin tức trước mắt rất có thể là Bạch Dung Dung cũng chính là vợ của
Cốc Kiến Thành đã bỏ chạy với người khác
trong truyền thuyết. Nghe nói chôn r� ........(Còn tiếp ...)
Chung Tiểu Cầm nhảy dựng, nhanh chóng ngăn cản anh, kéo anh sang bên cạnh nhỏ
giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, các
phóng viên đó là tôi kêu tới.” Ngàn vạn lần không thể cưỡng ép đuổi bọn họ đi,
việc này không phải là đắc tội người khác sao?
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.