Diệp Mạn cho ông ta một cái tát
trước mặt giám đốc Tôn và mọi người, phó giám đốc Ngôn rất mất mặt, vô cùng tức
giận, ông ta ra khỏi nhà hàng đi thẳng đến nhà ga.
Lúc đầu ông ta định ngày mai trở về,
nhưng bây giờ ông ta không quan tâm nhiều như vậy. Vì không mua vé trước, tạm
thời chỉ còn vé đứng, thư ký thuyết phục ông ta: “Giám đốc, nếu không ngài nghỉ
một đêm ở Phụng Hà trước, rồi ngày mai trở về.”
“Về đi, chỉ là mua vé đứng thôi.”
Phó giám đốc Ngôn mím chặt môi, vẻ mặt kiên quyết. Ông ta không muốn ở lại
Phụng Hà một cách ngu ngốc.
Thư ký không còn cách nào khác, đành
mua hai vé đứng, nhưng ngay khi lên tàu, phó giám đốc Ngôn đã hối hận, người
trên tàu chen nhau như cá mòi đóng hộp, ngay cả nhà vệ sinh và lối đi cũng chật
kín, có người lấy báo che kín người, ông ta không có gì để trải ra, chỉ có thể
ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, cảm giác ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Điều khó chịu nhất là không khí
trong này. Giữa mùa đông, do quá lạnh nên các cửa sổ toa tàu đóng chặt, kín
gió, xe không có hệ thống thông gió, lại có nhiều người ngồi trên xe nên mùi
lẫn lộn với nhau rất khó chịu.
Phó giám đốc Ngôn chưa bao giờ chịu
khổ như vậy, lập tức muốn xuống tàu, nhưng cửa tàu phía sau ông ta đã đóng lại
một cách khó khăn.
Cuối cùng, hai người chen lấn nhau
hơn một giờ, vượt qua ba toa, đến toa ăn mua một phần ăn không ngon lại đắt
tiền mới có được chỗ ngồi.
Trải qua một trận giày vò này, khi
đến nhà máy, đã hơn tám giờ tối, trừ những người làm ca đêm, mọi người đều đã
tan làm.
Nhưng phó giám đốc Ngôn đã phải chịu
đựng rất nhiều, cực khổ trở về, lòng đầy tức giận, làm sao ông ta có thể dễ
dàng bỏ qua.
Ông ta ngay lập tức yêu cầu thư ký
thông báo cho các người chủ nhiệm Lưu, Chương Hồi quay lại họp.
Khi chủ nhiệm Lưu vội vã đến nhà
máy, ông ta đã thấy các lãnh đạo chủ chốt của bên phó giám đốc Ngôn, cũng như
đại diện của Nhật Bản - Chương Hồi, đều ở đó, mọi người đều rất nghiêm túc,
giống như họ đang trải qua ba phiên xét xử.
Ông ta bình tĩnh đi vào, thản nhiên
hỏi: "Phó giám đốc, đã trễ như vậy lại gọi mọi người tập trung, có chuyện
gì quan trọng sao?"
Phó giám đốc Ngôn cay đắng chỉ vào
ông ta: “Chủ nhiệm Lưu, ông đã thông đồng với Diệp Mạn để bán tài sản trong nhà
máy, tôi không báo công an vì nể tình ông đã làm việc cho nhà máy nhiều năm,
ông nói xem, đã nhận được lợi lộc gì từ Diệp Mạn?”
Chủ nhiệm Lưu bình tĩnh hỏi:
"Phó giám đốc Ngôn, lời ông nói có bằng chứng không?"
"Sao không? Ông đã bán dây
chuyền sản xuất mà không có sự cho phép của nhà máy.” Ánh mắt phó giám đốc Ngôn
như tia lửa trừng ông ta, quả nhiên ông ta thực sự là một con sói mắt trắng,
ông ta cùng một phe với ông già kia.
Chủ nhiệm Lưu bình tĩnh nói: “Hai
dây chuyền sản xuất này là dây chuyền sản xuất bỏ đi, tôi phụ trách hậu cần và
kho, có quyền xử lý nó. Giá tôi bán hai dây chuyền lỗi thời này không hề thấp,
không tính là bán rẻ tài sản công, còn về phần Diệp Mạn mà ông nhắc đến, tôi
không biết cũng chưa từng thấy, hợp đồng và hai triệu tiền cọc đã giao cho nhà
máy, bản thân tôi không nhận được bất cứ lợi lộc gì từ hợp đồng này. Phó giám
đốc Ngôn, nói có sách mách có chứng, nếu ông có bằng chứng, có thể báo công an,
báo với ban lãnh đạo cũng được, nếu không thì đừng ngậm máu phun người.”
"Ông. . . ông. . . " Sắc
mặt phó giám đốc Ngôn rất tức giận: “Tôi không ngờ miệng lưỡi ông sắc bén như
vậy, nếu không có lợi gì thì sao ông lại bán?”
Chủ nhiệm Lưu nói với ông ta hiện
thực khách quan: “Phó giám đốc Ngôn, trong tám nhà kho đã đầy sáu kho, một kho
đã đầy hơn một nửa, để dây chuyền sản xuất lỗi thời bỏ đi chiếm một kho quá
lãng phí, vừa đúng có người sẵn lòng trả giá cao mua nó, tôi làm vậy có gì sai
sao?”
Phó giám đốc Ngôn bị chất vấn đến
mức không nói được lời nào, lời nói của giám đốc Lưu rõ ràng là vô lý, nhưng
ông ta lại không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay, nhất thời không thể làm gì
được chủ nhiệm Lưu.
Chương Hồi giữ cánh tay phó giám đốc
Ngôn lại: “Chủ nhiệm Lưu, bán dây chuyền sản xuất không phải là chuyện nhỏ, ông
nên thảo luận với nhà máy thay vì tự mình quyết định."
Chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ đã hiểu chuyện:
“Giám đốc Chương, hai dây chuyền sản xuất này được tháo ra để vào kho dây
chuyền sản xuất, phế phẩm không sử dụng, loại thiết bị cũ này bây giờ có thể
bán được ít tiền, một hai năm sau rỉ sét có ai cần nữa? Hai triệu mất đi vô
ích, là tôi nghĩ cho nhà máy, nếu mọi người thấy tôi có làm gì sai, có thể đuổi
việc tôi."
Phó giám đốc Ngôn đột nhiên đập bàn
một cái: "Đừng tưởng tôi không dám!"
Chủ nhiệm Lưu vẫn im lặng.
Những người khác nhanh chóng thuyết
phục phó giám đốc: "Chủ nhiệm Lưu cũng vì lợi ích của nhà máy, vô tình bị
đối phương dẫn đường."
Chương Hồi cũng nháy mắt với phó
giám đốc Ngôn, sau đó chủ động nói: "Nếu là hiểu lầm, hôm nay chúng ta
dừng lại ở đây. Cũng trễ rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu, bước ra khỏi
phòng họp trước.
Phó giám đốc Ngôn chỉ vào lưng ông
ta: “Nhìn xem... tên này nhất định là bị Diệp Mạn lợi dụng, sớm muộn gì cũng bị
hạ bệ.”
Chương Hồi gật đầu: “Người này không
giữ lại được, nhưng đứng đằng sau còn có họ Tống, chúng ta phải tính kế lâu
dài, tìm cách phân chia thế lực của ông ta trước.”
Mặc dù giám đốc Tống đã nghỉ hưu
nhưng ông ta đã làm giám đốc nhiều năm như vậy, có rất nhiều mối quan hệ ở
thành phố Tĩnh Thủy, lãnh đạo phía trên muốn chừa cho hắn mặt mũi. Nếu không có
bằng chứng thuyết phục, định đuổi việc chủ nhiệm Lưu, coi chừng giám đốc Tống
sẽ đưa chủ nhiệm Lưu đi báo cáo cấp trên, vì vậy Chương Hồi mới nghĩ ra cách
quanh co như vậy.
Phó giám đốc Ngôn rất không cam tâm,
nhưng nhất thời không có cách nào khác đối phó với chủ nhiệm Lưu, ông ta đành
cay đắng nói: “Một tên ăn cây táo rào cây sung.”
Chương Hồi vỗ vai ông ta an ủi:
"Cứ từ từ nhổ tận gốc ông ta, sẽ không có lần sau.”
Phó giám đốc Phó suy nghĩ vẫn rầu
rĩ, ông ta thở hắt một hơi, nói một cách giận dữ: “Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
chưa học cách bò đã học cách chạy, còn định sản xuất máy điều hòa không khí
cũng không sợ vỡ bụng. Giám đốc Chương, chúng ta không thể thua cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ, hãy tăng số lượng sản phẩm máy điều hòa không khí đi, sang năm
cho họ sáng mắt ra.”
Về điểm này, phó giám đốc Ngôn có
phần tư lợi.
Tần Tiệp chạy đến cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ, để cho cô ta làm máy điều hòa không khí, đây chẳng phải là tát vào
mặt ông ta sao? Nói thế nào thì ông ta cũng muốn ngăn chặn lại.
Nhưng Chương Hồi lại nói một cách
qua loa: “Để sang năm hãy nói chuyện này, điều hòa không khí không vội, việc ưu
tiên hàng đầu vẫn là tìm cách tăng doanh số TV màu và máy giặt của chúng ta, cố
gắng cuối năm đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho các vấn đề trên.”
Thật vậy, đây là bản báo cáo đầu
tiên kể từ khi anh ta làm giám đốc, nhất định phải đạt thành tích tốt, cho mọi
người thấy rằng anh ta không thua gì Tần Tiệp. Ngược lại, nếu kết quả không tốt
thì khó mà giải thích được với phía trên.
Phó giám đốc Ngôn gật đầu một cách
rầu rĩ.
Vì đường xa, điều kiện đường xá kém,
thêm trời mưa nên hôm sau đoàn xe mới đến Phụng Hà.
Sau khi chuyển dây chuyền sản xuất
về nhà máy, để các kỹ thuật viên lắp đặt, giám đốc Tần đến cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ để báo cáo với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, nhiệm vụ đã được hoàn thành
xuất sắc, dây chuyền sản xuất đã được chuyển về.”
“Rất tốt, cảm ơn cô vất vả rồi.”
Diệp Mạn cười gật đầu.
Giám đốc Tần vui vẻ nói: "Không
vất vả gì, cũng nhờ giám đốc Diệp lôi kéo phó giám đốc Ngôn, nếu không mọi
chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy."
Diệp Mạn nhớ lại cảnh hôm qua phó
giám đốc Ngôn giận dữ bỏ đi, cười nhẹ nói: “Tuy chúng ta đã giải quyết chuyện
này một cách suôn sẻ, nhưng khi trở về phó giám đốc Ngôn chắc chắn sẽ trút giận
lên chủ nhiệm Lưu. Công việc và phát triển sau này của chủ nhiệm Lưu sẽ bị ảnh
hưởng, lần này ông ta đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu có gì chúng ta có thể
giúp được cứ bảo ông ta nhắc đến."
Giám đốc Tần cười mỉa mai: “Hôm nay
họ đã bổ nhiệm một số phó chủ nhiệm để phân chia quyền hành của chủ nhiệm Lưu.
Dù chuyện hôm nay không xảy ra, trừ phi chủ nhiệm Lưu hoàn toàn đầu quân cho
phó giám đốc Ngôn nếu không thì sớm muộn gì phó giám đốc Ngôn cũng sẽ ra tay
với ông ta. Phó giám đốc Ngôn không yên tâm nếu không phải người của mình nắm
giữ vị trí quan trọng lại béo bở như vậy. Cô không cần lo lắng về chủ nhiệm
Lưu, giám đốc cũ đã giúp ông ta dắt mối rồi, sang năm ông ta sẽ được chuyển đến
bộ chính phủ."
Diệp Mạn hiểu rồi, cô nói: “Cảm ơn giám đốc Tống thay tôi.”
Chuyện này có thể thành công là nhờ công của giám đốc Tống,
nếu không phải là ông ta đứng ra, lại sắp xếp đường lui cho chủ nhiệm Lưu thì sao
chủ nhiệm Lưu có thể mạo hiểm làm mất lòng phó giám đốc Ngôn để giúp bọn họ
được.
Giám đốc Tần nghĩ đến lời của giám đốc cũ, bất đắc dĩ mà
cười nói: “Lão giám đốc nói, chúng ta có thể làm ra điều hòa là đền đáp tốt
nhất với ông ta. � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.